Chương 21: Đêm giai nhân

Phương Ngọc Lam đột nhiên gọi hắn là phu quân khiến Hạo Nhiên hơi lúng túng, nhưng rất nhanh đã trở thành hưởng thụ.

"Tôi rất lợi hại phải không?"

"Đâu chỉ dùng từ lợi hại là có thể hình dung. Chân Thần nghe nói chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Thị Thần cường giả nghe nói khắp đại lục này ngàn năm qua mới xuất hiện vài người, không ai rõ tung tích. Hoàng cấp cường giả, mới chân chính là lực lượng nắm quyền quyết định hết thảy. Những người đó, có ai không phải là những lão quái vật hơn ngàn tuổi, cự đầu các thế lực khổng lồ. Vương cấp cường giả, chỉ đứng sau Hoàng cảnh, là ý nghĩa như thế nào cậu hiểu không? Huống gì còn là một Vương cấp cao thủ chỉ mới mười lăm tuổi"

Phương Ngọc Lam càng nói càng kích động, cuối cùng dứt khoát ôm lấy cổ hắn, dâng tặng đôi môi mềm mại thơm ngát.

Phương Hạo Nhiên vốn không ngu, và cũng chẳng tàn phế, vội ôm lại nàng hôn đáp trả. Hai bên quấn lưỡi nhau quên cả trời đất, cũng may chỗ bọn họ đang đứng là khoảng sân nơi tiểu viện hắn ở. Nếu không, để kẻ khác nhìn thấy, e rằng Phương Hạo Nhiên sẽ "xử" luôn tên đó quá! Hắn tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm chiếm hữu kì thực rất mạnh.

Cánh tay mỹ nhân trong ngực đang vòng lấy cổ Phương Hạo Nhiên, nhưng cánh tay hắn lại không được an phận như vậy. Bằng chứng là một chiếc ma thủ từ từ du đãng ở vùng vai cho đến vòng eo nhỏ xíu, xuống phong đồn mềm mại khẽ xoa bóp. Phương Ngọc Lam giật mình muốn tách ra thì đã bị một bàn tay giữ lấy sau gáy, lưỡi bị chiếm đoạt trắng trợn, chỉ có thể nhu nhược tựa sát vào nam nhân trước mặt, chịu đựng cảm giác trên dưới đều bị kích thích mà rên rỉ vô lực.

Mĩ nhân động tình, như tiếng mèo gọi xuân, kích thích đến cực điểm. Phương Hạo Nhiên cũng không nhịn được nữa. Thoáng tách ra, hắn cúi xuống bế cả người Ngọc Lam lên đi vào trong tiểu viện, ném nàng lên chiếc giường mềm mại- chiếc giường của hắn- thứ ngày thường vốn không được Hạo Nhiên nhìn tới- khi mà hắn ngủ cùng mẫu thân, nhưng nay Phương Hạo Nhiên lại cảm thấy nó hữu dụng vô cùng.

"A!"

Phương Ngọc Lam khẽ kêu lên. Tên bại hoại này ném nàng lên giường, rõ là không có tí gì gọi là ôn nhu cả. Đỏ mặt khi nhìn thấy thân thể rắn chắc đầy lực lượng kia, lại có chút giận dỗi khi hắn nằm đè lên người mình:

"Nặng! Tránh ra! Tiểu bại hoại ngươi ném người ta lên giường, không hiểu được chút nhẹ nhàng sao?"

Nói rồi dùng tay ngọc nhỏ bé đập đập vào Hạo Nhiên, cứ như muốn đẩy hắn ra vậy.

Phương Hạo Nhiên mặc kệ hành động chỉ mang tính chất tượng trưng kia, càng nằm đè sát vào nàng, cảm thụ da thịt mềm mại của mỹ nhân trước mắt, mà đặt những nụ hôn phớt nhẹ lên trên.

Ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy trong lòng, Phương Hạo Nhiên nhất thời có chút mơ màng. Nhất là hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt, còn có cảm giác nhu nhuyễn trước ngực khi bị một đoàn mềm mại áp vào.

"Tỷ tỷ không thích như thế này sao?"

Giọng nói của hắn lúc này trầm ấm hơn bao giờ hết, ánh mắt tựa hai ngọc đuốc được thắp lên bằng ngọn lửa tình hừng hực, như thiêu đốt tâm can nàng, khiến Ngọc Lam nàng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể xấu hổ quay đầu nhìn sang hai bên, lí nhí:

"Ta... không biết! Ngô——————!"

Phương Ngọc Lam chỉ kịp kêu lớn một tiếng duyên dáng liền lập tức bị Phương Hạo Nhiên hôn lên môi.

Phương Ngọc Lam cả người run lên, bỏ qua mọi chống cự, tùy ý để Hạo Nhiên hôn chính bản thân.

Có đúng hay không nàng trong tiềm thức vốn đã chuẩn bị sẵn tâm tư này? Hay vẫn là nói thực sự khát vọng như vậy!

Cũng không nhịn được nữa, Phương Hạo Nhiên bắt đầu lui ra y phục của nàng

Rốt cuộc, món y phục cuối cùng cũng đã bị cởi ra. Phương Hạo Nhiên đem ánh mắt chuyển đến trên người Phương Ngọc Lam, đường cong đầy ắp bày ra, bị hắn nhìn không bỏ sót một chi tiết.

Hạo Nhiên tay ôm lấy mỹ nhân, nàng nhiệt tình đem môi dán lên môi hắn

Phương Ngọc Lam chủ động đưa lưỡi thơm tho vào trong miệng Phương Hạo Nhiên, trở mình khuấy động lấy.

Mà khi đầu lưỡi của nàng lùi về thì, Hạo Nhiên lưỡi cũng theo đó luồn vào bên trong miệng nàng, dùng sức mút lấy.

Bọn họ lẫn nhau ôm chặt, hôn, như muốn đem thân thể đối phương hòa làm một.

Phương Hạo Nhiên quấn lấy đầu lưỡi của nàng, hai tay không an phận ở trước ngực nàng xoa bóp.

Mà Phương Ngọc Lam thì nhắm mắt rên rỉ, hưởng thụ sự nhiệt tình của Hạo Nhiên, một đôi chân chân ngọc thuôn dài đã vì hắn mà mở ra.

Nàng một bên rên rỉ, một bên lấy tay ở trên lưng Phương Hạo Nhiên vuốt ve, hai mắt tràn đầy tình ái.

Phương Hạo Nhiên gầm nhẹ một tiếng, giữ lấy một chân nàng đặt lên vai, đẩy thắt lưng về phía trước.

Đau đớn trong thoáng chốc, trên mặt nàng sau đó lại không ngừng thăng lên đỏ ửng như rặng mây hồng phía chân trời.

Phương Ngọc Lam thở gấp giãy dụa, một đôi bảo bối trước ngực rung rinh phóng đãng.

Có thể nhìn ra được nàng lúc này xuân tâm nhộn nhạo, cả người không ngừng run rẩy, tiếng thở gấp mê người.

Phương Hạo Nhiên kéo ra đôi bàn tay vì xấu hổ còn đang nửa che lấy bộ ngực, khiến cho cơ thể hoàn mỹ kia càng hiện ra rõ nét.

Phương Ngọc Lam vóc người phi thường đẹp, da thịt nhẵn nhụi trơn mềm. Này tiểu phúc trắng mịn bằng phẳng, này kiều đồn to lớn mềm mại, này ngọc thố thon dài miên man, tất cả, tất cả đều khiến Phương Hạo Nhiên mê say. Mê say đến điên cuồng. Điên cuồng chiếm đoạt lấy nàng, cho đến khi Phương Ngọc Lam sắp ngất đi trong cơn sung sướng cuồng loạn, hắn mới thống khoái gầm nhẹ, đổ đầy tất cả tinh hoa vào bên trong, rồi thỏa mãn ôm lấy cơ thể ngọc ngà trắng noãn kia hôn hít, cùng nhau chìm vào giấc ngủ hạnh phúc.