Đài trắc thí nằm ở khu vực trung tâm của Hoàng gia học viện. Được tao ra để kiểm tra năng lực của học viên. Có rất nhiều lĩnh vực được kiểm tra tại đây, trong đó cơ bản nhất là xác định thuộc tính thiên sinh của bản thân, tu vi, thể chất và tinh thần.
Cả học viện chỉ có một chỗ để kiểm tra, thành thử nơi này lúc nào cũng đông, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc Phương Hạo Nhiên cùng Phương Ngọc Lam sánh vai nhau cùng bước đến lấy số thứ tự, tất cả mội người đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ.
"Không phải đó là Lam tiên tử sao?"
"Đúng vậy, thật xinh đẹp, còn hơn cả đồn đãi nữa!"
"Tiểu tử sánh vai đi cùng nàng ta thật có diễm phúc!"
"Tiểu tử kia là ai vậy? Ta thấy rất lạ mắt. Chẳng lẽ là đạo lữ của nàng?"
"Vớ vẩn. Ngươi không nhìn hắn chỉ là một tiểu tử luyện thể hậu kì. Lam tiên tử có thể vừa mắt hắn sao? Có lẽ là một tên gia hỏa không biết ngượng bám đuôi nàng."
"Ừ, có lẽ là vậy. Như Lam tiên tử, chỉ có Long sư huynh, Dạ sư huynh mới có tư cách truy cầu."
"Hai người các ngươi bộ không thấy sao, Lam tiên tử là khoác tay tên kia bước đi, vẻ thân mật cười nói thế kia. Ta xem ra đúng là đạo lữ của nàng rồi!"
....
Đủ loại âm thanh bàn tán lọt vào tai Phương Hạo Nhiên. Hắn tò mò:
"Vợ! Chị nổi tiếng như vậy à?"
Phương Ngọc Lam ngày thường vốn chẳng để ý đến những lời bàn tán kia, hôm nay nghe hắn hỏi lại khác, được dịp khoe:
"Dĩ nhiên, xinh đẹp như ta đâu thiếu kẻ theo đuổi. Ngươi may mắn lắm mới lừa được ta làm thê tử đó!"
Phương Hạo Nhiên không phản bác, tiếp tục hỏi:
"Có kẻ nào làm phiền chị không?"
Ngọc Lam nàng quyến rũ liếc hắn:
"Có kẻ quấy rầy, vậy ngươi định làm gì?"
"Ta cho ăn đòn"
"Phì, ngươi luyện khí kì cũng không phải kìa, chỉ sợ là kẻ khác cho ngươi ăn đòn mới đúng"
Phương Hạo Nhiên khá mất hứng
"Ta cũng không muốn thê tử của mình bị kẻ khác nhòm ngó nhiều. May cho chị đây là chỗ đông người. Dám làm phu quân mất mặt là sẽ bị ăn đòn."
"Phì, bại hoại!"
Phương Ngọc Lam khẽ gắt, cũng không dám nói thêm nữa, chỉ là cùng hắn đứng chờ đến số của mình.
Phương Hạo Nhiên kiểm tra tu vi bản thân, cái này cũng đơn giản. Chỉ là dùng một quyền hết sức đánh vào cột trắc thí xem có bao nhiêu vạch hiện lên thì sẽ biết được thực lực của mình. Mỗi vạch là một giai đoạn sơ kì, trung kì, hậu kì. Ba vạch là một cấp. Hắn không dám lơ là, vội đứng tấn vững vàng, tụ lực nơi tay một quyền đánh ra hết sức. Chỉ nghe "bịch" một tiếng, những vạch sáng từ từ hiện lên. Một, hai, ba, bốn,... Phương Hạo Nhiên hồi hộp đếm
"Mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu, mười bảy."
"Là mười bảy vạch, là tu vi thế nào ta? Ba vạch một tu vi, ừm ta mười bảy vạch là chia ba ờ... sao nhỉ, không chia ba được ờ. Cảnh giới tu luyện là có gì ý nhỉ? Ờm luyện thể, luyện khí, kết đan, nguyên anh, phân thần, vương cấp, hoàng cấp, thánh cấp, thị thần, thần cấp. Chia ba là như thế nào nhỉ?"
Phương Hạo Nhiên ngồi ngốc hồi lâu một mình trong phòng trắc thí, rồi cũng đau khổ mà đi ra. Hắn đối với tính toán năng lực không cao.
Phương Ngọc Lam chờ mãi, cảm thấy sốt ruột không biết hắn thực lực thế nào. Người ta chỉ cần đếm được mình có bao nhiêu vạch là tính được kết quả sẽ vui vẻ ra về, tên này sao mãi chưa ra. Cuối cùng, thấy Phương Hạo Nhiên vẻ mặt buồn bực bước ra khỏi phòng trắc thí, nàng vội chạy đến.
"Ngươi đừng buồn, dù là thực lực hơi thấp một tí cũng không sao. Chặng đường tu luyện còn dài mà. Còn vài ngày nữa là đến hạn quyết đấu cũng đừng lo, ta sẽ nói với mẫu thân ngươi để nàng sắp xếp ổn thỏa cho. Mà ngươi thực lực gì vậy?
Phương Ngọc Lam vội an ủi, sau đó liền hỏi hắn.
"Ta cũng không biết"
Phương Hạo Nhiên buồn bực.
" ? Sao? Ta không hiểu"
"Là ta không tính được thực lực của mình"
Hắn hơi đỏ mặt
"Híc, híc!"
Ngọc Lam nàng khẽ cười khúc khích
"Không tính được đúng không? Ngươi được bao nhiêu vạch, ta tính cho."
"Mười bảy!"
"À mười bảy cũng đừng buồn, như thế là cũng... hả, bao nhiêu cơ"
Phương Hạo Nhiên buồn bực
"Gì mà tỷ tỷ ngạc nhiên vậy, không nghe rõ sao? Là mười bảy."
Phương Ngọc Lam vội cầm tay hắn
"Tiểu bại hoại, ngươi xác định mình không hoa mắt chứ? Thật là mười bảy?"
"Mười bảy là mười bảy, có gì mà ngạc nhiên vậy. Rốt cuộc ta tu vi gì vậy?"
Cũng may hai ngươi là đi trên đường vắng vẻ, nếu không hẳn mọi người sẽ không ngờ Lam tiên tử cũng có khi có vẻ mặt rất đặc sắc, lại càng không ngờ, một tiểu tử lạ mặt, cư nhiên...
Phương Ngọc Lam kích động nhìn Hạo Nhiên:
"Phu quân, ngươi sánh ngang Vương tọa rồi. Là Vương cấp trung kì!"