“Vợ! Chị không ở lại đây với tôi sao?”
Phương Ngọc Lam khó xử:
“Nhưng lỡ biểu di về thì sao?”
“À, không sao đâu. Mẫu thân vốn làm việc cả ngày trong học viện, tối mới về. Nhưng hôm qua bận gì đó nên buổi sáng trước khi đi đã dặn ta nàng buổi tối không về. Chị nhìn xem, bây giờ mới đầu giờ chiều, nàng không về đâu!”
“Chồng! Cậu chắc chứ!”
Phương Ngọc Lam hơi ngần ngừ. Cô ta cảm thấy chưa sẵn sàng khi phải gặp mặt biểu di dưới thân phận con dâu, dù sao… mọi việc xảy ra giữa nàng và hắn cũng quá nhanh đi!
“Không sai được đâu!” Hắn quả quyết
“Vậy thì được, chị sẽ bồi tiếp cậu chiều nay.”
…
Được một mỹ nhân bồi tiếp, lại còn là một mỹ nhân cưng chiều ngươi nữa, thì đó đúng là diễm phúc tề thiên. Phương Hạo Nhiên đúng là có số hưởng thụ như vậy, có điều hắn hiện tại khá bức bối. Thật không thể hiểu nổi nữ nhân, về nhà- nơi có không khí yên tĩnh trong lành thì không về, lại cứ kéo hắn đi loanh quanh khắp nơi cái tòa thành đông nghịt này. Rốt cuộc, thì ai đang bồi tiếp ai đây?
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, Phương Ngọc Lam giật giật cánh tay của Hạo Nhiên, ấm ức:
“Chị bồi tiếp cậu thì cũng như cậu bồi tiếp chị thôi mà! Cậu nỡ để chị phải ở đây một mình sao?”
Phương Hạo Nhiên ngần ngừ:
“Không về được sao?”
“Không!” Ai đó quả quyết.
“Được rồi!”
Hắn dùng giọng mất hết sức lực. Đúng là hết cách, làm một nam nhân yêu vợ không dễ chút nào! Đành mặc kệ nàng lôi qua lôi lại
“Mau qua chỗ kia…”
“Ở đó vui quá…”
“Có nhiều thứ đằng kia quá”
…
“…”
Cuối cùng thì thời khắc tưởng như kéo dài bất tận đối với Phương Hạo Nhiên cũng đã chấm dứt. Bụng thầm rủa thằng cha mặt trời sao không rớt xuống sớm hơn, miệng vẫn cười- còn khó coi hơn khóc:
“Hic, mẫu thân sắp về rồi! Chị cũng nên trở lại chỗ của mình đi thôi!”
“Hì, hôm nay cậu rất ngoan đấy!”
Nàng hôn lên môi hắn một cái
“Hôm khác chị sẽ hảo hảo yêu cậu. Bây giờ chị về đây!”
Vừa nói nàng vừa bẹo má hắn, rồi chạy đi.
…
Lúc Hàn Tuyết trở về, đã thấy nhi tử ngồi một chỗ rầu rĩ, vội lo lắng chạy lại ôm vào lòng:
“Sao vậy lại không vui này? Ta mới chỉ không về tối qua ngươi lại đã có chuyện gì? Để mẫu thân nấu cho ngươi ăn”
“Ta ăn rồi”
Hắn đáp.
“Mẫu thân!”
“Ừm?”
“Ta nhớ ngươi!”
Hàn Tuyết cảm động khi nghe những lời này, nàng mới chỉ không gặp mặt nhi tử một tối hắn đã có vẻ mặt như vậy, cũng như khi xưa hắn suốt ngày quấn lấy nàng
“Ngoan! Từ nay trở đi mẫu thân ngày nào cũng về với ngươi, được chưa?”
Nếu Hàn Tuyết biết tên nhi tử quí hóa của mình trong khi bản thân vắng mặt đã làm gì, không biết nàng ta có còn nói dịu dàng được như thế với hắn không. Có điều, nói gì thì nói, những lời Phương Hạo Nhiên vừa nói với nàng ta là thực lòng. Dù có được mỹ nhân như Phương Ngọc Lam bồi tiếp, thì việc mẫu thân buổi tối không về khiến hắn cũng thấy nhớ nàng. Lúc ngồi một mình trong tiểu viện, lại càng nhớ hơn.
Phương Hạo Nhiên được Hàn Tuyết ôm trong lòng, an phận được một chút, tay lại bắt đầu xoa loạn sau lưng nàng. Hàn Tuyết cũng nhận thấy hành vi của hắn, định buông ra thì Phương Hạo Nhiên đã nhanh hơn ôm chặt nàng, ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc ấy, Hàn Tuyết mặt chợt thoáng ửng hồng. Môi hắn cư nhiên… là lướt từ cằm đến môi nàng, còn dừng ở đó một chút. Cảm thấy mẫu thân sắp tức giận, Phương Hạo Nhiên vội nghiêm túc:
“Mẫu thân, ta có chuyện này rất quan trọng muốn nói với ngươi.”
“Ân?”
Có vẻ như ai đó đã thành công trong việc phân tán sự chú ý, một mặt khua khoắng cánh tay loạn xạ chậm rãi, mặt khác tiếp tục:
“ Dạ Vũ, Long Thiên Diệu mẫu thân biết hai tên đó chứ?”
“Biết, hai học sinh thiên tài tu vi kết đan kì xếp hạng thứ ba thứ tư trong học viện. Có chuyện gì sao?”
“À, cũng không có gì quan trọng lắm! Ngày mai ta quyết đấu với hai tên đó.”
Phương Hạo Nhiên ra vẻ không quan tâm.
Hàn Tuyết cũng gật đầu:
“Ừ, chuyện quyết đấu ở học viện cũng thường diễn ra. Với mấy học sinh đứng đầu thì việc bị kẻ khác khiêu chiến bài danh cũng chẳng có gì lạ, “
Hàn Tuyết còn đang định nói tiếp gì đó bỗng im bặt, rồi tròn mắt nhìn hắn:
“Ngươi nói là ngươi quyết đấu cùng hai kẻ đó?”
“Ừm!”
“Ôi trời ơi, nhi tử!!!”
Hàn Tuyết không biết phải có thái độ gì bây giờ với tên nghé con này nữa
“Ngươi biết hai tên đó tu vi gì không?”
“Biết! Là kết đan sơ kì thôi mà!”
“Vậy còn thách đấu?”
“Có vấn đề sao?”
Ôi trời ơi nhi tử của nàng lại còn hỏi lại nàng một câu như vậy, tu vi của hắn, nhìn tình trạng của khí trong cơ thể là biết ngay còn ở luyện thể hậu kì. Vậy mà dám…
Hàn Tuyết cũng không buồn hỏi nguyên nhân ra làm sao, định đứng dậy thì Phương Hạo Nhiên đã vội nắm tay nàng:
“Mẫu thân định làm gì vậy?”
“Còn làm gì nữa? Tất nhiên là hủy buổi quyết đấu của ngươi ngày mai, nhận thua. Ta cũng không muốn nhi tử của mình bị đánh thê thảm”
Hắn bĩu môi:
“Ai bị đánh thê thảm còn chưa biết đâu. Mẫu thân vội cái gì?”
Lại thế nữa! Hàn Tuyết cũng không biết tên nhi tử này ngốc nặng hay có chỗ để tự tin như vậy nữa, đành thở dài mặc hắn ôm nàng đẩy ngã xuống giường ngủ, nhắm mắt lại. Xem ra ngày mai nàng phải trông chừng hắn thôi, cho hắn nếm đau khổ một tí để biết điều cũng không sao, miễn không để hắn bị thương là được.
Phương Hạo Nhiên vui sướng ôm cơ thể thành thục mềm mại của Hàn Tuyết, dúi đầu vào bộ ngực sữa mềm mại kia, thỏa thích hít hà hương thơm trong đó rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào