Phương Hạo Nhiên đang đánh mông Phương Ngọc Lam đến có chút đến phát nghiện, bị hai tên kia xen ngang, bất mãn trừng mắt:
"Nói nhảm, ta nói ta là đệ đệ của nàng bao giờ!?!"
Long Thiên Diệu ,Dạ Vũ cả hai đồng loạt cả cảm giác bị trêu ngươi. Lộn xộn một hồi, vẫn là chính mình bị đùa giỡn, không khỏi tức giận, liếc nhau một ánh mắt, cùng gật đầu, một tên tiến lên một bước, tên còn lại lùi ra sau.
Dạ Vũ rút kiếm:
"Tiểu tử, ta muốn ngươi chết rồi! Đừng lề mề, mau rút kiếm. Dù thực lực của ngươi không đáng để ta dùng kiếm, ta vẫn sẽ dùng nó triệt để nghiền nát ngươi, kẻ có gan trêu chọc ta."
Phương Hạo Nhiên lúc này đã buông Phương Ngọc Lam ra, có chút nghi hoặc:
"Có thể tự tiện quyết đấu thế này sao?"
"Không thể!"
Một giọng nói lạnh lùng khàn khàn cất lên.
Dạ Vũ, Long Thiên Diệu nghe thấy giọng nói này, đồng loạt biến sắc. Liếc nhìn ra, đã thấy một đạo thân ảnh uyển chuyển thành thục, một nữ nhân phong vận mê người, khuôn mặt như phủ một tầng băng sương rảo bước lại gần.
"Hiệu trưởng!"
Đây là âm thanh cung kính cúi đầu của ba người, hiển nhiên là không có Phương Hạo Nhiên trong đó.
"Các ngươi tự ý quyết đấu, là có can đảm thụ hình phạt của học viện chăng?"
Tống Ngọc Tình vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói không chút cảm tình mà hỏi hai tên học viên trước mặt. Nàng cũng nhận ra đây là hai kẻ tu vi đứng thứ ba, thứ tư trong bảng xếp hạng của học viện.
"Là, hiệu trưởng, chúng ta không dám. Chỉ là kẻ này chọc giận chúng ta!"
Dạ Vũ chỉ hướng Phương Hạo Nhiên
"Cho nên ta rút kiếm ước định hắn đúng một tháng sau quyết đấu"
Tống Ngọc Tình nhướng mày, ngoảnh về phía Hạo Nhiên, nghiêm giọng:
"Có đúng vậy không?"
Phương Hạo Nhiên cảm giác được có hai luồng mục quang ẩn ý sự đe dọa hướng về phía mình, hắn bĩu môi:
"Hai người này đúng là muốn ta tháng sau quyết đấu với bọn hắn"
"Vậy ngươi có nhận lời không?"
"Có!"
Tống Ngọc Tình hơi bất ngờ, có phần khó hiểu:
"Ngươi chỉ là người mới, tu vi luyện thể hậu kì cũng dám đánh một trận với kết đan sơ kì sao?"
"Có gì không dám?"
"Ngươi tên gì?"
"Phương Hạo Nhiên "
"Được, vậy ta hôm nay làm chứng. Tháng sau Phương Hạo Nhiên sẽ quyết đấu cùng Dạ Vũ và Long Thiên Diệu. Chuyện hôm nay kết thúc tại đây. Mau giải tán."
Tống Ngọc Tình nói rồi rảo bước đi.
Dạ Vũ cùng Long Thiên Diệu liếc nhau một ánh mắt, cùng gật đầu:
"Tiểu tử, coi như ngươi thức thời, không nói ra điều bất lợi với chúng ta. Tháng sau ta sẽ tha ngươi một mạng."
Nói xong đều không nhìn lại, cùng rời đi
Phương Hạo Nhiên bĩu môi, không để ý đến hai tên kia, bất mãn:
"Lam muội, ngươi lần sau dám tự tiện ăn nói linh tinh, ta sẽ lại đánh mông đó, biết chưa?"
Phương Ngọc Lam trên mặt vẫn chưa hết ửng hồng, nghe Hạo Nhiên hắn nói vậy thì xấu hổ, thốt:
"Phì, tiểu bại hoại."
Rồi chạy mất, để lại một thiếu niên ngơ ngác đứng đó.
Phương Hạo Nhiên trở về tiểu viện. Cũng đã trưa, mẫu thân đã ngồi đó chờ hắn cùng bữa cơm thịnh soạn, mỉm cười:
"Nhi tử, sáng nay đi dạo vui sao?"
"Ân, cũng được!"
Hàn Tuyết cũng nghĩ nhi tử đã mệt, không hỏi gì thêm mà gắp thức ăn cho hắn. Một bữa cơm yên bình cứ như thế trôi qua.