"Này, chúng ta về được chưa? Có cái gì hay đâu mà muội cứ thích đi lung tung như vậy?"
Xưng hô từ "tiểu muội muội" đã chuyển sang "muội". Không phải Phương Hạo Nhiên tự ý gọi thế, là bởi Ngọc Lam thấy hắn cứ đi một tí lại "tiểu muội muội này", "tiểu muội muội kia" quả thực rất phiền, gọi là "tỉ tỉ" thì hắn lại không chịu, thành thử đành nói hắn xưng hô với nàng là Lam muội cho dễ nghe hơn.
"Chúng ta xem tí nữa đi, Nhiên ca ca! ngươi không thấy Hoàng gia học viện này có nhiều nơi khá hay ho sao?"
"Đâu có gì hay ho đâu?"
Phương Hạo Nhiên không cho là đúng:
"Những nơi có thể đi xem đều đã đi rồi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thư viện, nhiệm vụ đường, đài trắc thí, lớp học,... Sau này sẽ phải đến mấy nơi đó thường xuyên thôi. Xem kỹ mà làm gì?"
Hiển nhiên, hắn dù chưa chính thực có hoạt động gì tại học viện này nhưng cũng hiểu rõ một số điều cần thiết.
"Ta không quan tâm mấy điều đó, chỉ là muốn đi xem, có được không? Đi mà, Nhiên ca ca!"
Phương Ngọc Lam làm nũng. Chính cô ta cũng không hiểu sao mình lại có thể dùng giọng như thế với một thiếu niên kém tuổi mình.
Hạo Nhiên hắn đáng thương nghe âm thanh mềm mại của "Lam muội", cả người tựu là tên rần lên trong giây lát, đang định gật đầu, bỗng một âm thanh- theo Phương Hạo Nhiên đánh giá- Là chó sủa ngang tai vang lên:
"Muội muội, hắn không chịu đưa nàng đi là do chính hắn không có mắt. Một nữ nhân xinh đẹp như nàng, ai lại có thể khiến nàng không vui cơ chứ. Đi, ta sẽ dẫn nàng đi"
Phương Ngọc Lam ngẩng đưa mắt nhìn ra. Một kẻ mặc bạch y, phong thái nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú đang bước lại gần. Liếc nhìn sang bên cạnh," Hừm, so với tên biểu đệ xấu xa này, hắn chỉ có thể ngước nhìn lên cao mà thôi!". Chỉ là, thấy Phương Hạo Nhiên vẻ mặt vẫn bình thường, không hiểu sao có chút hơi thất vọng. Nàng đang định từ chối khéo kẻ tiến đến thì bỗng đã lại có một âm thanh lạ khác vang lên:
"Long huynh làm vậy là không nể mặt ta rồi nha! Ai cũng biết huynh vốn theo đuổi Yến tiên tử, bây giờ lại tỏ ý thân cận với vị muội muội mới này, nếu để thiên hạ biết e rằng không hay!"
"Ta theo đuổi Yến tiên tử, vậy há ngươi thì không? Nếu nói ta đến đây thiên hạ biết e không hay, vậy chẳng phải ngươi cũng chẳng còn mặt mũi sao?"
"Hắc, hắc." Kẻ mới đến mỉm cười:
"Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng a!"
"Hừ, ai sợ ai?"
"Này hai thằng ngu, các chú vờn nhau cái gì vậy? Ca vừa thấy rất nhiều xương trong nhà bếp, các chú nếu muốn chỉ cần chịu khó bò một đoạn là tới nơi. Tha hồ gặm, tha hồ liếm, bao các chú thỏa thuê no nê."
Một âm thanh đầy vẻ khó chịu, với nội dung có thể nói là chửi thẳng vào mặt vang lên.
Long Thiên Diệu cùng Dạ Vũ đồng loạt biến sắc. Đường đường một trong tứ đại vương tử của Hoàng gia học viện, lại bị tên vô danh nào đó chửi vào mặt một cách thậm tệ, có thể bỏ qua, thì đúng không phải là người.
"Tiểu tử, muốn chết!"
Cả hai cơ hồ là cùng gầm lên.
"Sủa cái gì này!"
Phương Hạo Nhiên xua xua tay:
"Sủa gì nữa? Té nhanh đi! Lởn vởn thêm giây nào nữa là ca đánh cho vỡ mồm bây giờ!"
"Long huynh, ta nhất định phải dạy cho tiểu tử này biết có những điều, không bao giờ có thể nghĩ trong đầu, chứ đừng nói là thốt ra lời."
Long Thiên Diệu gật đầu:
"Đừng giết chết hắn, còn phần ta nữa!"
"Hắc, hắc. Yên tâm!"
Dạ Vũ quay mặt nhìn về phía Phương Hạo Nhiên:
"Tiểu tử, ngươi rất can đảm, đáng để xưng danh cho ta biết, để ngày sau trên bia mộ ngươi, kẻ khác sẽ lấy đó làm gương."
"Danh xưng của ta ấy à?"
Phương Hạo Nhiên đặt tay lên miệng, ra chiều suy nghĩ:
"Ờ, ừm... cũng... thực ra thì... à danh dưng của ta..."
"Hừ, ngươi có kéo dài thời gian cũng không thay đổi được gì đâu!"
Phương Ngọc Lam cũng lo lắng. Dù chỉ mới đến Hoàng gia học viện, nhưng tứ đại thiên vương nàng cũng đã nghe danh. Bốn người này tu vi cao tuyệt, chiếm vị trí từ một đến bốn trong bảng xếp hạng thực lực học viện, trong đó hai người thứ ba và thứ tư thấp nhất có tu vi sàn sàn nhau đều là kết đan sơ kì. Xem ra chính là hai người đứng đây. Mặc dù trước đó, tên tiểu bại hoại xấu xa này đã dùng một bộ quyền pháp bỏ xó trong gia tộc để đánh bại Phương Duy- cũng được coi là thiên tài của Phương gia, nhưng Phương Duy cũng chỉ là luyện khí hậu kì. Hai ngươi này là kết đan kì đó! Cách biệt một đại cảnh giới, chiến thắng đã là gần như không thể, chứ đừng nói là hai.
Cảm thấy không thể tình trạng căng thẳng này tiếp diễn, nếu không tiểu bại hoại xấu xa này sẽ gặp nguy hiểm, Phương Ngọc Lam đứng lên làm hòa:
"Hai vị sư huynh bớt giận, xá đệ lần đầu đến học viện, trẻ người non dạ, tuổi trẻ ngôn ngữ ngông cuồng, khó phân biệt phải trái. Mong nhị vị sư huynh nhìn trên ta mà tha thứ cho xá đệ lần này. Tiểu muội cảm kích vô cùng."
Long Thiên Diệu và Dạ Vũ có phần ngạc nhiên. Ban đầu hai ngươi thấy vị muội muội xinh đẹp như hoa này thân mật ôm cánh tay thiếu niên kia, vô hình chung coi hắn là tình địch. Bây giờ nhìn lại, quả thật hắn chỉ là một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ đúng thật là đệ đệ của vị muội muội này. Tuổi trẻ thường ngông cuồng vô tri- hai tên này cảm thấy vậy, dù là những lời ngông cuồng đó khiến chúng tức lộn ruột. Nhưng là có câu:"Đánh tăng phải nể mặt phật". Cả hai người đều muốn ôm tỉ tỉ, như vậy hiển nhiên là được lòng đệ đệ người ta, chung qui khả năng thành công sẽ cao hơn rất nhiều. Bởi vậy, từ khuôn mặt đầy nguy hiểm bỗng trở lại phong độ nhẹ nhàng:
"Thì ra là tiểu đệ, huynh có điều không biết. Tuổi nhỏ, có lỡ miệng nói một vài điều cũng là có thể bỏ qua được, bỏ qua được."
Long Thiên Diệu bị Hàn Vũ chiếm tiên cơ, cũng ra vẻ rộng lượng:
"Chúng ta đều là đại sư huynh, cũng không chấp nhặt những chuyện ấy."
"Bốp!"
Một âm thanh thập phần vang dội nổi lên.
Phương Ngọc Lam đỏ bừng mặt, cực độ xấu hổ mà nhìn Hạo Nhiên:
"Ngươi làm cái trò gì vậy?"
"Bốp!"
Âm thanh kia lại một lần nữa vang lên khiến Ngọc Lam nàng hận chỉ muốn chui xuống đất.
Phương Hạo Nhiên lẩm bẩm:
"Cái gì mà xá đệ? Cái gì mà trẻ người non dạ? Muội muội ngươi làm ta bực mình rồi đấy! Nói dối là không tốt, cần phải đánh đòn."
Dạ Vũ cùng Long Thiên Diệu hiển nhiên cũng bị hành động này làm cho ngây người. Nghe những lời Phương Hạo Nhiên lẩm bẩm, cảm giác có gì đó sai sai. Cùng đồng thời hỏi lớn:
"Ngươi rốt cuộc phải đệ đệ của nàng không?"