Phương Hạo Nhiên có cảm giác trống trải. Hắn mở mắt, liếc nhìn. Mẫu thân Hàn Tuyết đã rời khỏi lồng ngực hắn từ lúc nào.
Có tiếng động nhỏ ngoài sân, hắn vùng dậy, chạy ra.
"Phù! Khá tốt"
Phương Hạo Nhiên thở phào 😤. Hiển nhiên, có ai đó sau khi làm chút chuyện xấu đêm qua thì hôm nay trở nên lo lắng sợ mẫu thân giận, bỏ đi.
"Ngươi ngốc cái gì này"
Hàn Tuyết tự bao giờ đã đứng trước mặt nhi tử, nhìn hắn đứng ngây ngươi mà hỏi.
"A!" Phương Hạo Nhiên giật mình nhìn lại, thấy mẫu thân có vẻ né tránh ánh mắt hắn, hắn hỏi với giọng thấp thỏm:
"Mẫu thân sẽ không rời đi chứ?"
"Đi đâu?"
Hàn Tuyết buồn bực. Buồn bực vì chuyện hắn làm tối qua, đến nay vẫn khiến nàng chưa dám đối mặt với cả chính nhi tử của mình, bây giờ còn hỏi một câu không đầu không đuôi thế kia...
"Là, không giận chuyện ta hôn ngươi đêm qua mà bỏ ta đi chứ?"
"Hừ, ngươi cũng biết chuyện... chuyện kia là sai sao? Vậy còn làm?"
Hàn Tuyết trừng mắt, hiển nhiên là có chút mất hứng.
Phương Hạo Nhiên vẻ mặt vô tội:
"Mẫu thân bảo ta hôn mà!"
Hắn tiếp tục:
"Cũng là lỗi tại mẫu thân nhé! Ta nhớ trước đây mẫu thân thường nói: Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm trước mỗi hành động của bản thân. Ân, chuyện hôm qua là do mẫu thân nên không được có tí oán hận gì với ta đâu đấy!"
"Có nghĩa là ngươi nói ta xem như hôm qua không có chuyện gì xảy ra?"
"Cũng... được mà!"
Cảm thấy ánh mắt Hàn Tuyết sắp phun ra lửa, Phương Hạo Nhiên hơi ngượng ngùng, vội tiếp lời:
"Ách, có vấn đề gì sao?"
"Ngươi tưởng đẹp!"
Hàn Tuyết lườm nhi tử, nghe cho rõ ta nói đây:
"Chuyện tối qua, không cho phép lặp lại."
"Ân!"
"Không được phép có ý nghĩ xấu xa với mẫu thân!"
"Ân!"
"Ngươi bây giờ còn nhỏ tuổi, thuần túy chỉ là một loại cảm xúc tò mò với nữ nhân, mà không phải như ngươi nói là thích. Hiểu chứ?"
"Ân!"
"Tốt rồi! Hoàng gia học viện là nơi tụ tập nhân tài của cả Thiên Tinh quốc, sẽ không thiếu những thiếu nữ tài sắc vẹn toàn phù hợp với ngươi. Mẫu thân sẽ giúp ngươi tìm một cô nương ưng ý, ngay cả trong lớp mẫu thân cũng có..."
"Khoan... khoan đã"
Phương Hạo Nhiên vội vã ngắt lời, giương đôi mắt rất "cún con" nhìn Hàn Tuyết:
"Mẫu thân nghĩ hơi xa thì phải?"
"Hừ, ta không sắp xếp cho ngươi một tiểu cô nương, lại sắp xếp chính mình cho ngươi sao?"
Có ai đó bĩu môi thầm thì:
"Ta thích như thế"
"Chuyện này không cho phép có ý kiến. Cuối cùng, Hoàng gia học viện nội tình thâm sâu. Mẫu thân ngươi tuy cũng có địa vị, nhưng tại đây có vài người cũng chẳng kém ta là bao, thậm chí có kẻ còn địa vị cao hơn ta, bởi vậy vẫn là không được phép gây chuyện, hiểu không?"
"Hiểu...." Phương Hạo Nhiên dùng giọng mất hết sức lực.
Hàn Tuyết mỉm cười:
"Ngươi có thể đi ra nhìn một chút, dù sao trước sau gì cũng cần làm quen với nơi này"
Nàng nói xong đã không thấy bóng dáng nhi tử đâu.
...
Không phải Hạo Nhiên hắn hứng thú gì với cái Hoàng gia học viện này, chỉ là hắn có linh cảm rằng nếu ở lại mẫu thân sẽ mất hứng. Hơn nữa hắn cũng cần một không gian mà tạm thời không nhìn thấy mẫu thân, để có thể suy nghĩ, về chuyện tối qua, làm sao để thực hiện câu nói:" Có lần đầu tiên tức là đã có lần thứ hai, có lần thứ hai thì lần thứ ba sẽ chẳng xa lạ gì. Có lần thứ ba thì những lần sau muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Hắc hắc"
Ai đó đang cười với vẻ mặt... cũng hơi bỉ ổi. Tất nhiên chỉ là "hơi hơi" mà thôi.
"Uy! Là ngươi sao?"
Có giọng nói trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Hạo Nhiên. Hắn nhìn lại, có chút mất kiên nhẫn:
"Tiểu muội muội, có chuyện gì vậy, ca ca còn nhiều việc mà, không có thời gian bồi tiếp ngươi đâu!"
Hắn nhấn mạnh:
"Kể cả với người không có tương lai( xem chương 3), cũng vậy cả thôi!"
Nói rồi định bỏ đi, đã thấy Phương Ngọc Lam đứng chắn ngay trước mặt hắn, trừng mắt:
"Đừng tưởng ngươi là nhi tử của biểu di thì ta sẽ tha cho ngươi. Chuyện lần trước ngươi đụng phải ta thì cũng thôi, lại còn nói ta không có mắt, không có tương lai, có người ăn nói như vậy sao?"
Phương Hạo Nhiên mất hứng:
"Được rồi, là ta sai. Muội muội ngươi có đôi mắt đẹp, rất đẹp, ta rất thích!"
"Phì, ai cần ngươi thích?"
"Được rồi, không cần ta thích cũng tốt. Ta đi đây, chào tiểu muội muội nha!"
Phương Ngọc Lam vội giữ Hạo Nhiên hắn lại, ngập ngừng:
"Ngươi đang đi dạo nơi này hả?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Thai hảo la"(Tên này biết câu này nghĩa là gì không? He he, ta xem phim Lộc Đỉnh Ký học được câu tiếng Trung này đó, nó có nghĩa là...)
"Thật tốt quá"
Phương Ngọc Lam mừng rỡ
"Ta đi cùng ngươi"
"Nhưng ta có đồng ý đâu?"
"Nếu ngươi để ta đi cùng, ta sẽ chấp nhận cho ngươi gọi ta là tiểu muội muội"
Phương Hạo Nhiên buồn bực:
"Gọi ngươi là tiểu muội muội là đương nhiên mà!"
"Phì, ai nói với ngươi là người ít tuổi hơn có thể gọi người nhiều tuổi hơn là muội muội này?"
"Ta cũng rất đẹp nhé, lại cho phép ngươi gọi ta là tiểu muội muội. Có một nữ nhân xinh đẹp như ta đi cùng, người khác sẽ rất ngưỡng mộ ngươi đó!"
Giọng của Phương Ngọc Lam giờ này, phảng phất mùi vị dụ dỗ trẻ em.
Phương Ngọc Lam quả thực có tiền vốn để kiêu ngạo. Khuôn mặt trái xoan với mái tóc dài quá vai được buộc một cách cầu kì. Ẩn dưới hàng mi cong vút là đôi mắt long lánh sáng rỡ. Nàng năm nay hai mươi mốt, quả thực muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm. Hạo Nhiên hắn dù sao cũng mới hơn mười lăm tuổi, thường vẫn sống theo phương châm:
" Dụ hoặc không làm lay chuyển lí trí nhưng dụ hoặc quá lớn thì lí trí lung lay cũng chả sao."
Bởi vậy, hắn ngây ngốc gật đầu từ bao giờ không biết, để một mỹ nhân cứ như thế đi bên cạnh hắn khắp Hoàng gia học viện, và là một trong những người cùng đi bên cạnh hắn suốt đời sau này.