Phương Hạo Nhiên thoáng cái triệt để ngốc trệ.
"Mẫu thân vừa nói gì cơ! Là nói hắn hôn nàng sao?"
Kì thực, Hàn Tuyết nguyên bản ý cũng không phải thực sự muốn nhi tử hôn nàng
"Không phải ngươi nói thích ta sao, ngươi hiểu được thích là gì không? Hôn ta. Nếu không dám, đó chỉ là ngươi đối với mẫu thân một loại nhầm tưởng thích."
Hàn Tuyết cũng là bốc lên phong hiểm rất lớn. Nhưng là dám chắc nhi tử không dám hôn nàng, cũng chứng minh nhi tử đối với nàng chỉ là tình mẫu tử, mà bị hắm nhầm tưởng là thích.
Hàn Tuyết nói, rồi cũng nhắm mắt, nằm bên cạnh nhi tử mà chờ đợi.
Phương Hạo Nhiên nhìn mẫu thân như hoa như ngọc ngay trước mắt. Nàng này nhắm mắt, hàng mi dài run run, khiến hắn có một cảm giác không nỡ. Phương Hạo Nhiên sợ, sợ khi hắn thực sự hôn mẫu thân, nàng sẽ không tiếp thụ nổi sự thật việc hắn nhận thức rõ, là yêu.
Nhưng là, mẫu thân nằm đó, xinh đẹp mà kiều diễm khiến Phương Hạo Nhiên có chút kìm lòng không đậu. Nghĩ nghĩ, nếu như không dám hôn nàng, như vậy chẳng phải để nàng kiên trì cho rằng hắn với nàng, đơn thuần chỉ là nhầm tưởng giữa tình mẫu tử và tình yêu sao?
"Với cả, ta có phải hoàn toàn là nhi tử của nàng đâu? Hừ, ta là Hạo Nhiên chính khí, linh thức tỉnh giấc, chuyển thế mà sinh. Đâu phải là nhi tử do mẫu thân sinh ra. Nguồn gốc xuất thân của ta, còn ai hiểu rõ hơn?"
Nghĩ vậy, Phương Hạo Nhiên lại càng kiên định với ý niệm trong đầu. Hắn từ từ ghé sát lại...
Nguyên bản Hàn Tuyết chờ một lúc, không thấy động tĩnh gì, thầm thở phào định mở mắt. Xem ra vẫn là nàng đoán đúng nha! Chỉ là, còn chưa kịp làm gì khác, đã cảm giác thấy một hơi thở tiến sát lại phả vào mặt nàng. Nàng biết, môi nhi tử đang áp trên đôi môi hồng nhuận của nàng.
Ngạc nhiên, phức tạp, tức giận,... đủ loại cảm xúc hiện ra trong lòng Hàn Tuyết lúc này. Muốn đẩy ra nhi tử, lại phát giác hắn đã vòng tay ôm chặt eo nàng, khiến hai người vốn đã nằm cùng giường, lại càng tiếp xúc thân mật.
Lưỡi Phương Hạo Nhiên mân mê đôi môi đỏ mọng kia, nhưng thủy chung không đột phá được vào bên trong. Hơi mở mắt, đã thấy mẫu thân tức giận trừng hắn. Nếu là ngày thường, có thể Phương Hạo Nhiên đã cảm thấy sợ. Nhưng lúc này lại chỉ càng kích thích hắn.
Cánh tay Phương Hạo Nhiên thoáng dịch chuyển từ eo xuống phong đồn màu mỡ, bóp mạnh. Hàn Tuyết đang trừng mắt nhìn nhi tử bỗng không khép hờ lại, miệng há ra rên rỉ.
"Aaaaa!"
Lại bị Phương Hạo Nhiên chớp thời cơ, đưa lưỡi vào trong, cùng nàng dây dưa đuổi bắt không ngừng.
Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp, Hàn Tuyết cũng mệt mỏi mà triệt để buông tha rồi, tùy ý để lưỡi nhi tử quấn lấy lưỡi mình, mà liếm, mà hút, quỳnh tương ngọc dịch tương hỗ.
"Ưm, ư, ưm...", tiếng mẫu thân như than, như khóc. Dù chỉ là hôn, cũng khiến hắn điên cuồng.
Rất lâu sau đó, Phương Hạo Nhiên mới cảm thấy có chút không thở nổi mà buông ra mẫu thân. Hàn Tuyết xụi lơ ngã vào ngực nhi tử, mỹ mạo ửng hồng, hơi thở dồn dập, ánh mắt nhìn hắn không còn đề nổi một tia tức giận. Có chăng trong đó chỉ còn là sự mê ly.
Vòng tay ôm chặt mỹ nhân trong ngực, Phương Hạo Nhiên nhìn thẳng vào mắt mẫu thân:
"Ta như thế, đủ chứng minh là yêu rồi chứ?"
Hàn Tuyết ngước nhìn nhi tử, cũng biết một hành động vừa nãy, không thể đơn giản gọi là tình mẫu tử được nữa rồi. Đường đường là mẫu thân, bị nhi tử hôn, nhưng nàng lại có cái gì tốt nói. Hôn, là chính nàng bảo hắn làm, và hắn làm thật, khiến nàng trở tay không kịp. Có chút không biết phải làm sao, né tránh ánh mắt nhi tử, Hàn Tuyết cũng mặc cho hắn ôm nàng vào ngực, khẽ than nhẹ:
"Ta mệt mỏi, ngủ đi!".