Chương 11: Đến! Cuộc sống bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Hoàng gia học viện rất lớn, nhưng chưa đủ khiến Phương Hạo Nhiên cảm thấy kinh ngạc. Nói gì thì nói, cái danh Phương gia đại tộc cũng không phải để trưng a! Tuy là so với Hoàng gia học viện, Phương gia vẫn thiếu đi vài phần khí thế, nhưng tựu là không phải khác biệt như Trời với Đất.

Hoàng gia học viện chia làm năm khu vực, gồm bốn khu chỗ ở và một khu học tập. Đừng vội nhìn chỉ có một khu học tập mà cảm khái điều gì. Khu học tập kì thực rất lớn, lớn hơn bốn khu chỗ ở nhiều. Nó là một hệ thống gồm các lớp học, thư viện, dược uyển, đài trắc thí, nhiệm vụ đường,...gồm rất nhiều thứ bên trong. Bốn khu chỗ ở phân biệt theo cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng thứ tự giảm dần với đãi ngộ cho học sinh mỗi khu rất khác biệt.

Đạo sư ở đây cũng được chia làm sơ cấp đạo sư, trung cấp đạo sư, cao cấp đạo sư cùng đại đạo sư với đãi ngộ khác nhau. Một trong những sự khác nhau về đãi ngộ ấy, Phương Hạo Nhiên bây giờ mới biết, mẫu thân Hàn Tuyết chính là cao cấp đạo sư, chính là ở tại Thiên khu- nơi có điều kiện sinh hoạt cao cấp nhất, chỉ dành cho con cháu quí tộc hoàng gia cùng các đại gia tộc. Bất quá, chỗ ở của đạo sư cùng học viên, dù là cùng một khu, vẫn có sự phân chia khu vực đạo sư và khu vực của học viên.

Phương Duy và Phương Ngọc Lam là đệ tử Phương gia- một đại gia tộc. Không có gì nghi ngờ khi đều được phân một tiểu viện thuộc Thiên khu. Về phần Hạo Nhiên hắn, vốn cũng sẽ có riêng một tiểu viện ở đây, nhưng mẫu thân này? Hắn vẫn là đến sinh hoạt tại tiểu viện của nàng tại khu vực giành cho các đạo sư.

Hàn Tuyết dẫn Phương Duy và Phương Ngọc Lam đến tiểu viện của chúng tại Thiên khu xong thì cũng bất kể rồi, dặn dò vài câu qua loa xong liền vội trở về tiểu viện của mình. Nàng cũng bận tâm không biết ngày đầu đến Hoàng gia học viện nhi tử sẽ cảm thấy như thế nào.

Khá tốt, khi mà Hàn Tuyết bước vào phòng, nhi tử đang ngồi trên giường nàng, nhàm chán nhìn xung quanh.

"Mẫu thân, ta ngủ ở đâu?" Phương Hạo Nhiên buồn bực

"Không biết!"

"Không phải chứ! Vậy người bảo ta đến ở cùng làm gì? Vẫn là đến nhờ người ta cấp cho một tiểu viện riêng tốt hơn" Phương Hạo Nhiên nói xong dứt khoát định đứng lên đi ra.

"Này này, ta có nói là không có chỗ cho ngươi sao?" Hàn Tuyết có chút vội vã

"Chẳng phải mẫu thân vừa nói không biết ta ngủ chỗ nào sao?"

Hàn Tuyết cố chống chế:

"Là, ta nói không biết ngươi ngủ chỗ nào, chứ có nói không có chỗ ngủ cho ngươi đâu!"

"Vậy bây giờ mẫu thân đã biết ta ngủ ở đâu chưa?" Phương Hạo Nhiên dùng giọng mất hết sức lực.

Hàn Tuyết mặt hơi ửng đỏ, ngập ngừng:

"Ngươi... ngủ... với ta"

Hai từ cuối nàng nói lí nhí, cũng may Phương Hạo Nhiên vẫn nghe ra, tự nhiên là gật đầu:

"Ừm!"

Hàn Tuyết cũng thấy xấu hổ với bản thân. Nhi tử khi nghe nói ngủ cùng mình, lại cũng chỉ bình thường gật đầu. Mà nàng này, lại bỗng cảm thấy thẹn thùng, vấn đề là thẹn thùng vì cái gì kia chứ! Nhi tử ngủ cùng mẫu thân, tự nhiên là chuyện bình thường. Dù cho trong trường hợp của nàng nhi tử có vẻ đã lớn hơn. Thoáng bình ổn lại nội tâm, Hàn Tuyết giục:

"Một ngày hôm nay khá nhiều việc, ngươi đi tắm rửa đi, ta cũng không muốn có người làm bẩn thỉu giường mình nha!"

"Ta rất sạch" Phương Hạo Nhiên bĩu môi, nhưng vẫn là hỏi phòng tắm ở đâu.

Ngươi ra khỏi phòng này, rẽ trái, rồi lại rẽ phải, đi chừng hai lăm bước chân là đến.

...

Phương Hạo Nhiên đang nằm trên giường. Đúng! Là giường của mẫu thân, sau khi hắn đã tắm xong. Mà Hàn Tuyết này? Một ngày đi đi lại lại giữa Phương gia cùng Hoàng gia học viện, nàng cũng là chờ nhi tử tắm xong tựu cũng đi tắm rửa.

Oáp!

Phương Hạo Nhiên ngáp dài, hắn cũng buồn ngủ rồi! Đang định nhắm mắt, dư quang đảo ra cửa phòng, đã thấy một thân ảnh xinh đẹp bước lại gần.

Hàn Tuyết đóng cửa phòng, vừa quay lại, đã thấy nhi tử cư nhiên dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng. Phải! Phương Hạo Nhiên đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn mẫu thân. Mẫu thân nàng này vừa tắm xong, khuôn mặt phớt hồng bởi hơi nước,trên người chỉ khoác một lớp sa y mỏng, lộ ra thấp thoáng toàn bộ đường cong tuyệt mỹ quyến rũ của cơ thể, ẩn hiện trên dưới đôi gò bồng đảo hấp dẫn cùng khu vực tư mật mê người.

Phương Hạo Nhiên khó khăn nuốt nước bọt, hắn muốn dời đi ánh mắt của mình sang chỗ khác, nhưng không thể, bởi hắn sợ một khi quay mặt đi chỗ khác, dù chỉ trong giây lát thôi, mỹ cảnh trước mắt sẽ tiêu tan.

Hàn Tuyết giận dữ định quở mắng nhi tử, bất quá nghĩ đến hắn từ bé đã không có ai dạy dỗ, lại cũng không biết ánh mắt của hắn hiện giờ có bao nhiêu vô lễ, nhất là đối với chính mẫu thân của mình. Không khỏi cảm thấy dịu dàng hơn, chui người vào trong chăn, cùng nhi tử nằm sát một chỗ. Ôm hắn mà nhẹ nhàng:

"Nhi tử, mẫu thân rất đẹp sao?"

"Ân!"

Phương Hạo Nhiên ngây ngốc nhìn mẫu thân, gật đầu.

"Ngươi rất thích mẫu thân sao?"

Vẫn là một cái gật đầu.

"Đứa ngốc!"

Hàn Tuyết thầm mắng.

"Ngươi đưa bé này, cư nhiên đã lớn rồi, cũng hiểu yêu thích nữ nhân a! Nhưng ta là mẫu thân ngươi này, giữa chúng ta là tình mẫu tử, ngươi đừng nhầm tưởng đó là thích, hiểu không?"

"Ta không nhầm lẫn, ta biết. Là thích."

"Vậy được."

Hàn Tuyết nhắm mắt:

"Hôn ta!"