Chương 10: Hoàng gia học viện sao?

-Ưm!?!

Phương Hạo Nhiên có chút lơ đễnh, khi mà mẫu thân hỏi hắn.

-Ưm cái gì này! Ngươi rốt cuộc có để tâm nghe ta nói không vậy?

Hàn Tuyết có chút bất bình.

Phương Hạo Nhiên chính xác là đang Rất Không Nhập Tâm, hoặc giả, là nói hắn đang để tâm vào vấn đề khác.

" Bát cực quyền a!"

Phương Hạo Nhiên nhớ rõ,

"Trong sách có nói: Lực tấn công của Bát Cực quyền xuất phát từ "chấn cước", tức kỹ thuật dậm mạnh chân xuống đất.

Bát Cực quyền phát huy sức mạnh hủy diệt ghê gớm nhờ động tác sử dụng hết toàn thân, truyền năng lượng sinh ra từ chấn cước của phần thân dưới đến đối phương, thông qua bộ vị của phần thân trên. Đó là kiểu đánh lấy tấn công làm trung tâm, tư thế trong chiến đấu không bị vỡ đường trung tâm của cơ thể, tấn công và phòng thủ ngay trong trạng thái đứng."

" Đúng! Là dựa vào sức mạnh của chấn cước."

Nguyên ngày hôm qua, hắn đã luyện tập "chấn cước" rất nhiều, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy khả năng phát lực giữa phần thân trên và thân dưới luôn không hòa hợp với nhau thành một thể. Có đôi lúc, khi hắn cảm thấy phần thân dưới phát lực của "chấn cước" rất tốt, thì phần thân trên lại không thể nương theo đó ra đòn dứt khoát.

Lại có khi, hắn tập trung vào đòn đánh phần thân trên, thân dưới "chấn cước" lại không cách nào đạt được đủ lực đạo cần thiết.

Phương Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, có lẽ không phải hắn thực hiện sai, mà là do thể lực của hắn vẫn chưa đủ.

"Bát Cực quyền, đối với thể lực vẫn là yêu cầu rất cao nha! Ta vốn cũng xem là khỏe mạnh cường tráng, bất quá như thế còn chưa đủ. Xem ra là đối với thể lực cần chuyên tâm rèn luyện nhiều hơn rồi!"

"Ách!"

Rốt cuộc, mạch suy nghĩ của ai đó cũng bị phá vỡ, khi mà Hàn Tuyết bức bối nhéo nhéo vào hông nhi tử.

"Thật đáng hận, cư nhiên đang nói chuyện với mẫu thân mà lại không nhập tâm."

Phương Hạo Nhiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn lên. Mẫu thân nàng này vẻ mặt tức giận, lại mang theo mấy phần hờn dỗi, mục quang ẩn ẩn nét ủy khuất tựa như vừa bị hắn ức hiếp.

"Thật sự! Đẹp, rất đẹp, là mỹ lệ."

Đó là những gì hắn nghĩ trong đầu lúc này.

Chứng kiến nhi tử vừa mới ngẩng đầu lên, lại đã chằm chằm nhìn mình, khiến cho Hàn Tuyết tâm nảy lên. Khẽ đặt tay lên bộ ngực cao vút, ổn định cảm xúc. Cũng không né tránh ánh mắt của nhi tử, Hàn Tuyết chăm chú:

"Ngươi sẽ theo ta cùng vào Hoàng gia học viện chứ?!?"

Nói lời này, kì thực Hàn Tuyết nội tâm hay vẫn là lo lắng. Dù sao đó cũng là nơi mà những năm qua nàng rời bỏ nhi tử. Sợ hắn nghe đến, lại cảm thấy khó chịu, không đi cùng nàng, như vậy mục đích chuyến này nàng về Phương gia đã thất bại.

Vì sao phải đưa nhi tử vào Hoàng gia học viện ư? Vốn là, nếu người khác thì ở lại Phương gia tu luyện, sinh hoạt cũng không sao, nhưng Phương Hạo Nhiên vốn không phải thật sự người Phương gia, sẽ không được đãi ngộ, cung cấp tài nguyên tu luyện một cách chu đáo. Mà Hàn Tuyết nàng tuy còn là xử nữ, lại vẫn trên danh nghĩa là dâu nhà họ Phương, về Hàn gia nhà mẫu nàng khó tránh khỏi kẻ khác nói ra nói vào. Suy đi tính lại, cũng chỉ có Hoàng gia học viện. Nơi đó nàng trải mấy năm cống hiến, địa vị khá cao. Lại nữa, so với Phương- Hàn hai đại gia tộc, nội tình của Hoàng gia học viện lại càng thâm sâu hơn. Đưa nhi tử vào đó, không thể nghi ngờ là giúp hắn có được điều kiện tu luyện tốt nhất, lại có thể ngày ngày bồi tiếp nhi tử. Tính ra, là một công đôi việc.

"Hoàng gia học viện sao? Mẫu thân cũng ở đó sao? Không ở Phương gia nữa hả?"

"Ừm!"

Hàn Tuyết có chút thấp thỏm gật đầu.

Phương Hạo Nhiên lại cũng không nghĩ nhiều như vậy. Ở đâu cũng tốt, hắn cũng chỉ muốn lại lần nữa ở cạnh mẫu thân.

"Thì đi! Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu?"

Hàn Tuyết mừng rỡ:

"Chuyến này Phương gia cái kia Phương Duy cùng Ngọc Lam chất nữ cũng được cao tầng Hoàng gia học viện chú ý tới, Phương gia đã đồng ý cho chúng theo vào học tập. Ngươi chờ ta thu xếp, ngày kia là có thể đi"

Phương Hạo Nhiên chính là tùy ý phẩy tay, ý như muốn tiễn khách, khiến Hàn Tuyết hận nghiến răng nghiến lợi bởi hành động vô lễ kia, nhưng rồi lại nghĩ:

"Ta xa nhi tử từ khi hắn còn bé, hắn tại Phương gia cơ hồ là một mình mà sống đến nay, không ai chăm sóc, dạy bảo. Vẫy vẫy tay kia có lẽ cũng là chỉ muốn tạm biệt ta, chứ không có ý gì khác. Mà lại có chút vô lễ thì sao nè? Ta lại không dung túng hắn được một hồi ư?"

Nghĩ vậy, lại cảm thấy bản thân thật có lỗi.

Phương Hạo Nhiên nhìn mẫu thân ánh mắt bỗng tức giận, rồi lại trở nên nhu hòa và áy náy. Hắn chút không hiểu rõ. Chỉ là còn đang ngơ ngẩn, Hàn Tuyết đã nhoẻn miệng cười ghé sát lại mà hôn lên má hắn:

"Ngây ngốc cái gì này"

Rồi cứ thế mà bước đi, để lại nhi tử vẻ mặt ngơ ngác đứng đó.