Chương 16: Ngày đầu tiên sau khi chuyển đến.

Phạnh, phạch, phạch,...

Đây là âm thanh phát ra trong không khí khi Phương Hạo Nhiên luyện quyền. Đáng lý ra mà nói, hôm nay là ngày các học viên trong học viện tập trung đi nghe giảng về hiểu biết thường thức của Thiên Long đại lục. Hàn Tuyết cũng muốn nhi tử tham gia, thứ nhất là tăng kiến thức cho hắn, thứ hai cũng là nhân tiện thoáng nhìn một chút xem có cô nương nào vừa ý thì để mà giới thiệu tìm hiểu. Đáng tiếc là ý nghĩ này bị Phương Hạo Nhiên trông sắc mặt mà đoán được ngay, thành thử hắn từ chối thẳng thừng- bằng một cách nói khéo léo, rằng muốn mẫu thân đi cùng, nếu không sẽ nhàm chán chết mất. Vốn là, Hàn Tuyết tất nhiên sẽ đi cùng nhi tử, cho hắn khỏi cảm thấy lạ lẫm thế này thế kia, nhưng khi nghe Phương Hạo Nhiên tự mở miệng đòi nàng đi theo cùng hắn, lại khiến nàng cảm thấy hơi chút lo lắng, sợ bị tên nhi tử bại hoại này chiếm tiện nghi bằng một lí do nào đó rất chính đáng. Dây dưa một lúc lâu, người Việt Nam mình thường có câu" Ông nói gà bà nói vịt", cuối cùng, chẳng ai nghe ai, Hàn Tuyết bức bối mà đi ra một mạch khỏi tiểu viện, mặc kệ nhi tử thích làm gì thì làm, hứ!

Mà Phương Hạo Nhiên có rảnh không này? Hắn cũng định hôm nay sẽ nằm ườn ra, nhưng lại nghĩ đến việc phải quyết đấu vào tháng sau với hai tên rẻ rách kết đan sơ kì. Ừ thì đúng là rẻ rách, Phương Hạo Nhiên coi là vậy. Cũng không sao, miễn là không để miếng rẻ rách đó làm bẩn y phục là được. Phương Hạo Nhiên có đủ sự tự tin, và hắn cũng không ngu. Tự tin là tin vào việc bản thân mình thừa sức chà đạp hai miếng giẻ, và không ngu khi hiểu rõ muốn chà đạp tụi nó thì cần nỗ lực phi thường từ ngay lúc này.(Say Oh yeah!)

Có lẽ cũng lâu lắm,

"Hộc, hộc..."

Phương Hạo Nhiên cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Hắn đã đánh liên tiếp gần vạn quyền, chia đều hai tay tả hữu, tất cả đều tập trung vào một điểm chính xác trong không khí.

"Mỏi tay lắm! Nhưng mà cố gắng!"

Phương Hạo Nhiên nhớ đến câu nói trong Bát Cực Quyền thức:

"Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường sẽ bớt đổ máu."

"Ừ đúng rồi!"

Phương Hạo Nhiên lẩm bẩm:

" Bát Cực quyền này vốn là thể tu. Trong mắt những người tu đạo, thể tu cũng chỉ coi là những kẻ cường tráng hơn thường nhân chút ít thôi. Thật như vậy sao? Nếu nói tu đạo là theo thiên ý, hóa thiên đạo. Vậy thể tu, hẳn là luyện cái nhục thân này vững chắc, vững chắc, ắt sẽ có ngày Thiên trường Địa cửu. Dù là vẫn thường xếp Thiên, Địa, Nhân thứ tự này, há lại chỉ có Thiên, Địa mới là tối cao. Ta đến nay tu vi mãi vẫn luyện thể hậu kì, với Thiên đạo hẳn là vô duyên, bất quá, có câu" Nhân định thắng Thiên". Chưa ai chứng minh điều đó, và ta sẽ làm. Hừ, tiếp tục luyện quyền nào Hạo Nhiên!"

Phương Hạo Nhiên ngồi ngốc trong giây lát, lại đầy quyết tâm đứng lên. Lần này, hắn buộc vào hai chân cùng hai tay mỗi bên một túi cát nặng tầm năm cân, bắt đầu lộ trình luyện tập như lúc trước, một cách khó khăn hơn, cùng ý chí kiên quyết không lui.

...

Một ngày. Tròn một ngày khi Hàn Tuyết trở lại tiểu viện, sắc trời đã tối mịt. Có những âm thanh phành phạch vang lên, Hàn Tuyết tò mò quan sát.

"Là, nhi tử đang tu luyện đây sao?"

Nàng mỉm cười

"Xem ra tên nhóc này cũng không nhàn rỗi!"

Phương Hạo Nhiên vẫn còn đang luyện quyền. Ban đầu, mới buộc bao cát vào tay, một quyền hắn đánh ra khó khăn hơn nhiều, cứ thế mà mặc kệ chịu đựng thôi. Hắn cứ quyền sau xuất nối tiếp quyền trước, dần dần cảm giác tê như cũng biến mất. Cứ thế, cứ thế mải miết cho đến bây giờ.

Có hương thơm ngát tràn vào mũi Phương Hạo Nhiên, khiến hắn bừng tỉnh khói trạng thái cuồng tu luyện. Vừa nghỉ tay, đã khiến một luồng ý niệm quyết tâm rèn luyện tiêu tán. Tứ chi liền vô lực mà khuỵu xuống, hắn chỉ cảm thấy bản thân ngã vào một cơ thể mềm mại thơm ngào ngạt.

...

Phương Hạo Nhiên tỉnh giấc, cảm giác khắp cơ thể của hắn rất khó chịu. Không đau đớn, không mất cảm giác, chỉ là cử động một tí đã thấy mỏi. Liếc nhìn ra cửa sổ, sắc trời tối đen. Cười mếu:

"Xem ra là hôm nay hắn hăng quá luyện quyền không ngưng nghỉ từ sáng tới giờ rồi!"

"Nhi tử, ngươi khá hơn chưa?"

Có tiếng hỏi han ân cần. Còn ai vào đây nữa, Phương Hạo Nhiên biết đó là mẫu thân Hàn Tuyết.

"Ân, ta chỉ là hơi dụng sức quá độ nên bất chợt ngã thôi, không sao đâu này!"

Hàn Tuyết khẽ gắt:

"Cùng vừa phải thôi chứ, ai cần ngươi điên cuồng như vậy?"

Phương Hạo Nhiên chỉ biết cười trừ. Một phần là do khao khát trở nên mạnh mẽ, mặt khác là để chiến thắng trong trận tỉ thí vào tháng sau. Hắn không nói cho mẫu thân biết, để nàng khỏi phải lo lắng.

"Ngươi dừng bữa trưa rồi chứ?"

Hàn Tuyết lơ đễnh hỏi

"Chưa!"

Ai đó hồn nhiên.

"Ngươi!"

Hàn Tuyết mắt tròn xoe

"Nhịn từ sáng tới giờ?"

"Ân!"

Có chút bực mình, bèn lấy tay ngọc nhéo má nhi tử, Hàn Tuyết hậm hực:

"Ta buổi trưa không về là ngươi đều nhịn luôn hả, cứ nghĩ vắng ta một buổi trưa ngươi cũng tự lo cho bản thân được, ấy vậy mà.... Là ỷ lại quá đây mà!"

Nàng kết luận:

"Đáng ăn đòn!"

"Mẫu thân!"

"Huh?"

"Bây giờ ta đói"

Hàn Tuyết còn định trách cứ nhi tử thêm chút nữa, nhưng nghe hắn nói vậy, cũng mềm lòng nhẹ giọng

"Ừm, để mẫu thân chuẩn bị bữa tối cho ngươi."