Dây dưa một hồi 4 người Jiyo Inbun cùng nhau đến chỗ lễ Tưởng nhớ đám tang cố trưởng thôn.
Vì là không phải người dân đảo, nên cả bốn quyết định đứng ở ngoài cửa chờ lễ tưởng nhớ kết thúc.
Mori Kogoro chán nản đốt điếu thuốc, Conan 2 tay vòng sau đầu suy nghĩ về nội dung bức thư. Ran thì dựa lưng vào tường nhìn ra biển, lắng nghe từng tiếng sóng vỗ.
Jiyo Inbun chỉ là nhàn nhạt nhắm mắt lại, hai tay vòng trong ống tay áo, đứng dưỡng thần.
thỉnh thoảng mấy người cũng trao đổi qua loa, mà ba người nghe nói vụ này Jiyo Inbun phí ủy thác là 500 van yên , lập tức khóe miệng giật giật, cảm thấy cái nghề lừa đảo này cũng thật kiếm bộn đi. Riêng Thám tử Mori thì cảm thấy khóe đau lòng lợi hại, hắn một thám tử lừng danh chỉ có ủy thác được 50 vạn, mà bằng vào cái gì cái tên thần côn này lại kiếm bộn hơn hắn, thật đúng là không có mắt nhìn người mà.
Lúc này Jiyo Inbun bỗng nhiên mở mắt, hắn cảm nhận được có âm thanh vật lộn, có người bị dìm ở trong nước biển, một hồi sau đó là tiếng kéo lê ở trên cát, âm thanh bị tiếng sóng và tiếng gia che lấp , nhưng Jiyo Inbun vẫn tinh tế cảm nhận ra được. Hiển nhiên là án mạng đã bắt đầu, Jiyo Inbun chỉ là khẽ lắc đầu, lại tiếp tục nhắm mắt lại dưỡng thần. Hắn cũng vì hận thù mà trở thành ác ma, lấy tư cách gì mà khuyên ngăn người ta đây? “Đời Có nhân quả. Gieo gió ắt gặt bão, chỉ là đáng tiếc...” Jiyo Inbun càm thán một câu, rồi lắc đầu thở dài.
Mấy người nghe được hắn cảm thán, đầy mặt khó hiểu, chỉ có Conan bỗng nhãn tinh sáng lên, mắt tinh tinh nhìn Jiyo Inbun: “Inbun ca ca đã nhìn ra gì trong thư từ rồi sao?” Jiyo Inbun gật đầu : “ Một cuộc trả thù tàn nhẫn, lấy đạo của người trả lại cho người. Thư tín kia cũng chỉ là báo trước mà thôi.”
“Hả trả thù!” 3 người Conan Ran , Mori là đồng thời kinh ngạc kêu lên. Đúng lúc này từ bên trong nhà hội trường vang lên tiếng đàn Piano, bản sonat ánh trăng, Liên hệ vớn câu nói lúc nãy của Jiyo Inbun , Conan lập tức biến sắc, vọt thẳng vào bên trong, Ran cùng thám tử Mori cũng ngỡ nhìn theo.
Bên trong phòng hội trường, nơi đặt cây đàn dương cầm.
Tiếng Dương cầm vẫn vang lên, bản nhạc Sonat ánh trăng huyền thoại, nhưng lúc này đã nhiều hơn một thi thể nằm gục trên cây đàn, Kawashima Hideo thi thể trừng to mắt, chết không can tâm, quần áo ướt sững nước biển, vẫn còn nhỏ giọt trên sàn nhà. Bản nhạc lúc này như ai oán tiễn đưa người quá cố.
Mọi người lúc này đã bị ông Mori ngăn trở ngoài cửa , tự mình vào kiểm tra tình trạng thi thể. Đương nhiên tên Conan vẫn đứng ngoài âm thầm quan sát toàn cảnh căn phòng cũng như suy luận.
Mà trên đảo này kiếm không ra chuyên viên khám nghiệm tử thi, nên việc khác nghiệm đã được giao cho bác sĩ Asai Narumi, thật là tiện lợi cho người muốn làm sai lệch kết quả khám nghiệm a! Jiyo Inbun thầm nghĩ.
Đồng thời lúc này chiếc máy caset phát ra bản nhạc sonat ánh trăng cũng được thám tử Mori tìm thấy, lập tức dập tắt được sự hoang mang của mọi người về việc là do lời nguyền của cây đàn nên ông kawashima mới chết, cũng như chứng tỏ một điều hung thủ muốn giả thần giả quỷ để âm mưu gì đó. “Ha ha, chuyện này là có kẻ âm mưu sắp đặt trước, nhưng mọi người cứ yên tâm, có đại danh đỉnh đỉnh thám tử lừng danh đến từ tokyo, Mori Kogoro ta đây, thì chẳng mấy chóc ta sẽ đưa hung thủ ra ánh sáng thôi ha ha...” Thám thử Mori tự tin tuyên bố với mọi người, cũng như mục đích là cảnh cáo hung thủ. Nhưng những tiếng trầm trồ kinh ngạc như mọi ngày đâu không thấy, thay vào đó là @@@. “Mori Kogoro? À đó là tên của một phi hành gia sao?”
“Không đó là tên của mấy nhân vật trong tiểu thuyết kỳ bí...!”
“Đấy là Akechi rồi, mấy ông này...”
“thế ông ta là ai?”
Người dân liên tục bàn tán, hiển nhiên đám dân sống cách biệt với thế giới này hoàn toàn không biết đến danh tiếng của vị thám tử lừng danh của chúng ta, nên tình cảnh bỗng dưng trở nên thật lúng túng ha ha!
Không thèm đôi co với đám dân ngu dốt này sau một hồi cảm xúc bị hụt hẫng, Thám tử Mori hừ lạnh một tiếng rồi quay lại với công việc phá án của mình.
Conan cũng đã xâm nhập vào hiện trường tìm tòi dâu vết xung quanh. Jiyo Inbun thì vẫn như lúc đầu, chỉ đứng khoanh tay ở ngoài nhìn vào, hắn cũng không muốn vẽ vời thực hiện mấy chuyện thừa thãi.
Mấy chục phút sau, việc điều tra nhàm chán vẫn tiêp tục.
lúc này cũng đã có một chút kết luận sơ bộ, Ông Kawashima Hideo là bị người ở ngoài biển dìm cho chết duối, sau đó thi thể bị kéo lên đây bày hiện trường giả, nhưng quan trộng là thời gian chết chỉ vừa mới đây, vậy hung thủ đẫ biến đi đâu trong khoảng thời gian ngắn đó? Đây là một nan đề.
Conan đứng một bên cạnh Jiyo inbun , 1 tay chống cằm suy tư: “bây giờ thì ta đã hểu được tại sao lúc trước Inbun hắn lại nói thư hàm kia là báo trước sự trả thù.” “Ánh trăng biến mất ám chỉ ánh trăng trong bản sonat ánh trăng đã được chơi. 12 năm trước ông Asou Keiji chơi bản nhạc đó khi tự thiêu cùng gia đình, cũng bản nhạc đó ông thị trưởng Kameyama cũng chơi trước khi mất vì bệnh tim 2 năm trước. “Mọi thứ nhìn như trùng hợp nhưng thực ra suy sét kỹ là thấy có sự liên kết vô hình giữa những vụ việc này, nếu là trả thù vậy Asou Keiji cùng gia đình rất có thể là bị giết, ông thị trưởng cũng vậy, rất có thể ông thị trưởng có liên quan đến cái chết của vị nhạc sĩ, nên bị trả thù.” “ vậy có nghĩa là khi bản nhạc đó vang lên lần nữa là sẽ có án mạng. Chết tiệt nếu ta nhận ra sớm hơn thì đã không ai phải chết!” Conan nghĩ đến đây biểu tình trở nên tức giận, giận mình quá chậm tiêu cũng như giận hung thủ quá ác độc. Chợt hắt nghĩ đến điều gì đưa mắt nhìn lên Jiyo Inbun. “Khoan đã không phải là Jiyo Inbun hắn đã đoán trước được thư hàm sao? Với trình độ của hắn chắc chắn cũng đã nghĩ đến sự liên quan giữa cái chết của vị nhạc sĩ và ông thị trưởng, vậy sao hắn không làm gì để ngăn cản án mạng?” Nhận thấy được Conan đang nhìn mình không mấy thân thiện, Jiyo Inbun lập tức cốc đầu Conan một cú đau điếng: “Này nhóc , làm gì nhìn ta ghê vậy, tình nghi ta là hung thủ sao?” Conan đau điếng xoa xoa đầu, một mặt u oán nhìn Jiyo Inbun, nói đạo: “Inbun ca ca ngươi cũng thật máu lạnh đi, biết nội dung bức thư , mà lại không ra tay ngăn cản để xảy ra án mạng.” Jiyo Inbun nghe vậy, khoanh tay thở dài: “Ta có tư cách ngăn cản người ta trả thù sao? Giết người thì đền mạng, không đúng sao dù sao thì bọn họ cũng giết cả nhà người ta, thù sâu như biển, ân oán này nên để bọn họ tự kết với nhau đi!” “Không đúng!” Conan chợt hét lên làm phá vỡ bầu không khí xung quanh, Conan cũng nhận ra mình thất thố quay đầu nhìn mọi người xung quanh hiện đang hướng ánh nhìn về phía hắn, lại nhìn Ông Mori nắm đấm nổi gân xanh tức giận trừng hắn, Conan chỉ có nước gãi đầu cười xòa hóa giải lúng túng. :V~~ Phát hiện cũng chỉ là trẻ con nghịch ngợm mợi người lúc này lại trở lại trạng thái ban đầu, tiếp tục công việc trinh thám cùng bàn tán.
Lúc này Conan mới cẩn thận đốii với Jiyo Inbun hạ giọng nói nhỏ: “Inbun ca ca , ngươi nói sai rồi, đây là xã hội pháp trị , mọi tính mạng con người đều là quan trọng, cho dù là bọn sát nhân giết người cũng vậy, tội lỗi của chúng nên để luật pháp trừng trị chứ không phải là một cá nhân nào đó định đoạt.” “Ngươi có biết không một người nếu như giết người cho dù là vì báo thù thì cũng có khác gì bọn sát nhân kia, cũng là đang tước đi mạng sống của người khác, nếu luân lạc vào đó thì đấy không còn là con người nữa, mà là ác quỷ, luân lạc vào đó chỉ khiến người ta đánh mất nhân tính, không còn quý trọng sinh mạng nữa ngươi biết không? Inbun ca ca?” “Lần trước ở làng kia ngươi còn nhớ không? Chỉ có những thứ quái vật gớm ghiếc như kia mới giết người mà không có chút áy náy, những tên sát nhân đều chẳng khác gì là con quái vật đó. Tâm can họ đã sinh lòng ngoan độc .” Conan chỉ tiết rèn săt không thành thép giáo huấn Jiyo Inbun. “A!” Jiyo inbun nhất thời nghẹn họng, hắn đã quên mất đây là xã hội hiện đại, không như kiếp trước hắn sống trong thế giới người ăn người, mạng người như rác rưởi, con người đối với nhau là dùng luật rừng, bởi thế nên hắn mới cho rằng trả thù là phải đạo.
Nhưng mà hắn quên mất con người ở xã hội hiện đại rất kiêng kỵ việc giết người, chỉ những kẻ sinh lòng ngoan độc mới đi giết người để rồi đánh mất bản ngã, người thường tâm linh vốn yếu ớt, giết nhiều người sẽ hội điên, sẽ hội cuồng, hoặc là sẽ sa đọa trong đó, bởi vì bọn họ không còn kiêng kỵ cái thứ gọi là sinh mạng!
Dù sao cũng là thường nhân, không như những cường giả tâm linh vốn cứng rắn, còn biết áp chế tâm ma, biết thanh lọc tâm thần, dù giết người cũng không trở nên sa đọa.
Bây giờ suy nghĩ lại nội dung bức thư kia, dường như là đang cầu xin hắn ngăn cản lại. Đúng vậy “thanh tẩy linh hồn tà ác” chẳng phải là nhờ hắn ngăn chặn sự tà ác đang dần nảy sinh trong lòng Asai Narumi hắn, thực ra là bản thân cũng không muốn giết người nhưng bản thân đấu tranh giữa trả thù mà từ bỏ. Hắn không thể không trả thù, nhưng cũng mong muốn ai đó ngừng hắn lại. “Ra là vây!” Jiyo Inbun lúc này chợt hiểu ra.
Thấy Jiyo Inbun không đáp lại , cho rằng lời giáo huấn của mình có tác dụng, Conan lúc này mới tâm tình nâng lên một chút, chợt nghĩ đến cái gì lập tức cả kinh nói: “Không đúng! Inbun ca ca ngươi vữa nãy nói là bọn họ, vậy chẳng lẽ sẽ có thêm nhiều nạn nhân khác ?” Jiyo Inbun cũng gật đầu đáp lại: “Conan bây giờ ngươi nói phải làm sao?”
“Đương nhiên là nhanh chóng tìm ra hung thủ, ngăn chặn hắn lại để không có thêm người chết nữa a!” Conan nghĩa chính ngôn từ đáp lại.
“Nhưng bây giờ ta cũng chỉ mới suy luận mơ hồ vẫn chưa có gì rõ ràng đường đi, sợ để lâu sẽ sinh biến a!” Conan lại thở dài, tâm tình trở nên xụi lơ.
Jiyo Inbun trừng liếc mắt hắn một chút , 2 tay vẫn đút vào ống tay áo lẫn nhau ôm trước ngực, nói ra: “Conan ta rất hiếu kỳ ngươi một cái tiểu thí hài, ở đâu ra suy luận được nhiều như vậy , hơn hẳn cả người lớn A!” “Ây! ...” Conan bị nói trúng chỗ hiểm lập tức tụt hết cả máu, lúng túng rồi lại giả vờ bộ ngốc manh dáng dấp cười đáp: “A ta đây chẳng phải là đang bắt chước bác Mori sao, ở lâu cùng bác Mori cũng học được nhiều điều có ích , ha ha ha...” “Cũng đúng!” Jiyo Inbun gật đầu, sau đó lại không tiếp tục bắt bẻ Conan mà nhìn về phía hiện trường vụ án, đối với conan bên cạnh nói ra: “Thực ra thì hung thủ ta cũng đoán được đại khái.” Conan nghe vậy cả kinh: “A! Inbun ca ca ngươi đã tìm ra hung thủ rồi sao? Nhanh như vậy? Là ai a!?”
Jiyo Inbun chỉ liếc nhìn hắn một cái: “Còn cần thêm thời gian tìm hiểu.” Nói đạo lại quay người rời khỏi phòng.
Conan một bộ mộng ép nhìn Jiyo Inbun rời đi khỏi hiện trường, nói tốt là phát hiện ra hung thủ đây, ta còn là làm tốt chuẩn bị tiếp thu học hỏi đây, ngươi lập tức treo khẩu vị tiêu sái rời đi là thế nào a!
Conan mộng ép là thuộc về mộng ép, còn Jiyo Inbun đã nhanh chóng đi xa, conan chỉ có thể quay lại với hiện trường tiếp tục điều tra, còn phải cố gắng tránh ánh mắt Mori thúc thúc a! @@@ :V~~ Nửa đêm khoảng 11h30 Jiyo Inbun một mình trâm ngâm đúng ở trước mũi đê chắn sóng, một thân áo đường trang , xỏ tay áo khoanh ở trước ngực một bộ cao nhân phong phạm, ở đó ánh mắt xa xăm ngắm nhìn đại dương, lắng tai nghe tiếng sóng biển dạo dào 2 bên.
Chợt lúc này bên tai vang lên tiếng trẻ con: “Inbun ca ca thì ra là ngươi ở đây a!”
Conan vui vẻ chạy tới bên cạnh Jiyo Inbun gọi to.
“Conan ngươi tre con nửa đêm không ngủ ra đây làm gì!” Jiyo Inbun liếc Conan một cái , trừng mắt nói, bộ kia mặt đại thúc hiện lên càng thêm có phần uy nghiêm.
Conan gãi đầu cười hi hì: “Còn không phải là tìm Inbun ca ca ngươi sao, ta còn nhiều nghi hoặc khó giải không ngủ được cần tìm Inbun ca ca ngươi giải đáp a.”
“Nói một chút!” Jiyo Inbun trừng mắt. Ngươi đây một cái đại danh đỉnh đỉnh trinh thám rốt cuộc có cần mặt mũi không a!, nghi vấn không giải được thì tự tìm hiểu , hở tý là bám vào ta là sao? Ngươi là trinh thám hay ta là trinh thám A! Khốn nạn.
Conan gãi đầu , mặc dù cảm thấy mất mặt nhưng mà hắn không muốn có thêm người chết a , ai hiểu cho tấm lòng vĩ đại của hắn a, cuối cùng vẫn là nói ra: “Vừa này ta khả năng gặp được hung thủ, hắn ở bên ngoài phòng hiện trường rình mò ý đồ đánh cắp bản nhạc vật chứng, ta cùng bác Mori đuổi theo nhưng để hắn chạy mất! Nhưng ta rất nghi hoặc là bản nhạc rõ ràng hắn cố gắng lưu lại hiện trường giờ sao lại quay về lấy lại, không phải là làm việc vô ích sao?” “Lại nói có thể hắn vô tình lưu lại dấu vết gì cần thanh trừ nhưng hắn cũng phải biết trong hiện trường là có bọn ta canh giữ hoàn toàn không có cơ hội làm gì, ngược lại là có nguy cơ sẽ bị bắt, quá nguy hiểm , vậy sao hắn vẫn đến?” “Đó đơn giản là vì hắn không phải là hung thủ, mà ở hiện trường có thứ mà hắn cần phải phi tang không thể để lâu, sợ cảnh sát phát hiện được.”Jiyo Inbun lập tức trả lời. “Có thứ gì ở hiện trường sao? Có lý nếu như hắn giấu gì đó ở hiện trường, mà bởi vì có án mạng, nên nơi đó không còn an toàn, một khi cảnh sát toàn diện tra sát rất có thể sẽ bị lộ.” Conan một bộ hiểu ra vuốt cắm suy tư gật đầu, “Nhưng là gì mới được?” “Ở trong đó chỉ có mỗi cây đàn là giấu được đồ! Trở về tìm kiếm xem có ngăn chứa bí mật nào bên trong cây đàn là chẳng phải sẽ ra sao?” Jiyo Inbun giọng hờ hững đáp.
Conan cũng hiểu ra gật đầu, lại nói: “Còn nữa vụ cố trưởng thôn 2 năm trước là bị bệnh tim mà qua đời chính bác sĩ Narumi đã khám nghiệm tử thi biết được, ông ta còn có tiền sử bệnh tim , nếu ông ta là 1 trong những kẻ sát hạt gia đình ông nghệ sĩ thì thật là báo ứng sao.” “Không cần suy nghĩ nữa ta cũng đã nói là đã đoán được hung thủ là ai, chắc ngươi còn nhớ” Jiyo Inbun quay đầu nhìn ra biển nói.
“A! Vẫn còn nhớ , là ai A! Lúc đó thấy Inbun ca ca ngươi bảo đi tìm hiểu thêm , giờ chắc đã chắc chắn rồi đi.” Conan nhanh nhảu đáp, một bộ háo hức chừ giải mã.
Jiyo Inbun một bộ trầm ngâm dáng dấp, cũng không biết là đang nhìn cái gì, lại mở miệng: “Cũng chỉ là suy đoán đại khái không có chứng cớ gì, mọi đầu mối bắt đầu từ cái chết của gia đình ông nghệ sĩ Asou Keiji 12 năm trước , cùng với ông trưởng thôn cách đây 2 năm.” “Là 2 vụ này sao? Ta cũng có suy nghĩ qua, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối gì!” Conan vuốt cằm suy tư mà chẳng nghĩ ra manh mối có chút tiểu thất vọng.
Jiyo Inbun mỉm cười, nói: “tên trưởng thôn kia là 1 trong những kẻ đã sát hại gia đình Asou Keiji, vậy có thể nói việc hắn chết là do bị trả thù, hay nói cách khác là bị giết, ngươi sẽ không thật cho rằng là hắn chỉ là trùng hợp nạn nhân ngồi lên cây đàn đánh bản sonat ánh trăng rồi cũng trùng hợp phát bệnh tim gục ngay trên cây đàn đi. Ông ta vẫn còn tuổi trung niên khỏe khoắn, cho dù nhìn thấy thứ gì kinh khủng mà phát bệnh tim thì cũng đủ sức giãy dụa một hồi tìm kiếm thuôc trợ tim hay là lao ra cửa phỏng cầu cứu đi.” “Ngươi nghĩ một người đang sung sức khỏe mạnh đột phát bệnh tim sẽ ngoan ngoãn nằm yên chờ chết sao, đau tim cũng không lập tức lấy mạng người a, trừ khi là mấy ông già sức cùng lực kiệt.” “Nói cũng có lý, đúng thật là không thể có chuyện trùng hợp thế được, khả năng bị sát hại hay đầu độc cho uống thuốc suy tim rất cao, cũng có thể là bị dọa sợ khiến phát bệnh tim rồi cưỡng ép nạn nhân không cầu cứu giãy dụa rồi sau đó đặt lên cây đàn , tạo hiện trường giả.” Conan cũng là gật gù đáp ứng , “Nhưng rõ ràng bác sĩ Narumi đã đích thân khám nghiệm.” “Đợi đã bác sĩ Narumi!....” Conan giật mình linh quang lóe lên chợt nghĩ đến điều gì.
“Nhận ra rồi sao?” Jiyo Inbun mỉm cười.
“2 năm trước bác sĩ Narumi đến đảo, cũng là lúc cố trưởng thôn mất, lúc đó cô ta là người khám nghiệm tử thi, lúc này cũng vậy, không thể trùng hợp vậy được, nếu như suy đoán là đúng thì cảm giác không hợp lý về thời gian gây án và dựng hiện trường cũng có thể lý giải.” Conan bắt được đầu chuôi, nhanh chóng não động phân tích. “Khốn kiếp! Vậy mà dám trắng trợn như vậy qua mặt ta, thảo nào cứ cảm thấy thời gian gây án quá ngắn.” Conan hậm hực bạo nói tục.
Lập tức một cái cốc đầu trời giáng về phía Conan, khiến đầu hắn nổ đom đóm, “Trẻ con không nên học nói tục” Jiyo Inbun đánh xong lập tức giáo huấn, lâu lâu có cơ hội trừng trị , Jiyo Inbun tất nhiên là sẽ không bỏ qua @@ :V~~ “Nói tóm lại chuyện có thể xảy ra như sau, Narumi hắn sẽ không cho nạn nhân uống thuốc suy tim bởi vì rất dễ bị phát hiện nếu cảnh sat khám nghiệm, nên chỉ có thể là lúc đó Asai Narumi đã nói gì với trưởng thôn hay hăm dọa khiến hắn hoảng sợ và phun ra hết bí mật, cuối cùng do bị hoảng sợ và lo lắng trong thời gian liên tục quá dài khiến hắn đột quỵ mà chết không thể đi cầu cứu.” “sau đó Narumi nàng ta đem xác thôn trưởng đặt ở trên cây đàn tạo dựng hiện trường giả, quá trình này tốn sức vì ông trưởng thôn rất to béo , dù sức của đàn ông thì cũng không tránh khỏi để lại dấu vết di chuyển xác chết trên người nạn nhân, ít ra quần áo cũng sẽ xộc xệch biến dạng.” “Nếu Asai Narumi không phải là hung thủ thì khi là người thiếp thân khám nghiệm sẽ dễ dàng phát hiện điều này, nhưng trong báo cáo chỉ nói là bị phát bệnh tim A! Rồi là người khám nghiệm nên dễ dàng làm lệch thời điểm tử vong, để khớp với thời gian tiếng đàn vang lên, và tránh thoát hiềm nghi A! Dù sao sau này khám nghiệm lại cũng sẽ thấy là bị đột quỵ , ai sẽ để ý tiểu tiết nữa đây, mà có để ý thì làm được gì, thời gian càng dài khám nghiệm độ chính xác thời điểm tử vong biên độ càng lớn.” Jiyo Inbun một loạt phân tích cho Conan hiểu.
Conan ôm đầu mặt đầy u oán, nhưng cũng không quên việc chính: “Vấn đề bây giờ là chỉ suy đoán, chúng ta vẫn cần phải thêm chứng cứ chứng minh, mặc dù còn nhiều nghi vấn nhưng trên cơ bản đã giải quyết xong , chỉ cần canh chừng Asai Narumi không cho nàng ta gây án nữa là được, Inbun ca ca ta về trước canh chừng nàng, đợi mai cảnh sát đến tiếp tục điều tra.” “Ừm để mai đi!” Jiyo Inbun đối với Conan gật đầu. Đợi Conan đi xa, Jiyo Inbun mới lại nhìn ra biển đón gió thở dài. “Narumi không biết ta ra tay ngăn cản ngươi là đúng hay sai đây?” . Đêm khuya gió thổi rát , hai bên đê chắn là tiếng sóng cuộn “rào rạt” thỉnh thoảng có bọt nước bắt lên ở trước mặt, Jiyo Inbun bóng người sừng sững đứng đó không chuyển, như đang cảm ngộ lòng người thế gian phức tạp như từng đợt sóng nổi lên liên tục ồn ào. --------
Trong phòng hội trường sắp đến 12h giờ khuya.
“A, Conan ngươi lại định nghịch ngợm gì vậy , là đàn của người mà, cũng là hiện trường vụ án nha.” Ran thấy conan chạy xung quanh sờ mó khắp đàn dương cầm, lập tức hoảng hốt kêu ngừng. “Cái tên nhóc này lại muốn ăn đòn đây.” Thám tử Mori nắm đấm nổi gân xanh tính cho conan mấy cái cốc đầu.
“là Inbun ca ca bảo trong cây đàn này có hộc bí mật gì đó bảo ta tìm thử” thấy sắp bị đòn Conan lập tức đưa Jiyo Inbun ra vác nồi.
Jiyo Inbun mà nghe thấy chắc bị tức hộc máu, “Ngươi nha ta mặc dù đề xuất ý kiến kiểm tra, nhưng hoàn toàn không có bắt buộc ngươi đi làm a, có thể để cảnh sát làm cũng được, chính ngươi hào hứng làm, ngươi giờ có chuyện đem ta ra vác nồi là sao a, khốn nạn.” “Là Jiyo-san sao?” Ran nghe vậy cũng thoáng chút bình tĩnh, nếu là Jiyo-san muốn làm vậy thì chắc là có lý do nào đó.
Ngay cả thám tử Mori nghe vậy cũng lập tức dừng tay, chú ý theo hành động của Conan.
Một lúc sau , Conan tìm được một hộc bí mật dưới đáy đàn dương cầm, thò tay vào lôi ra được mấy gói bột trắng, dưới cái nhìn soi mói của 4 người còn lại trong phòng theo thứ tự là ông lão cảnh sát, Asai Narumi, thám tử Mori, Ran. Đem 3 gói bột trắng đến trước mặt mọt người.
Tham tử mori lập tức cướp lấy 1 gói trong đó, rạch ra 1 vết rách nhỏ, cho ngón tay vào lấy ra 1 ít rồi đưa lên miệng nếm thử, lập tức mặt mày ngưng trọng: “Đây là...!!... Ma túi” Hiển nhiên thứ bột đó là ma túi, lập tức bị thám tử Mori kiểm nghiệm ra.
Thám tử Mori lập tức giật lấy 2 túy còn lại trên tay conan, cẩn thận đóng gói lại thành tang chứng hiện trường, vậy này vẫn không nên cho trẻ con như Conan tiếp xúc thì hơn.
Cuối cùng thám tử Mori đối với mọi người đưa ra kết luận, rất có thể vụ này là một vụ thanh toán trong làm ăn “ma túi”, không trách nói thế, bởi cái thứ này đúng là động tí là súng ống chết người nha. ------ ~~~~~~~~~~~~~~
ôi sau một thời gian dài học tập mệt mỏi cũng đã quay trở lại, ta làm thêm một ít chương nào, mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng Comen ở phần bình luận, cảm ơn rất nhiều !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!