Conan đến gần kiểm tra thi thể quái vật, chợt nhìn thấy một chút băng sương kết vảy ngài miệng vết thương, cũng như là trong số nội tạng vỡ ra của “Khỉ đột biến”
Hắn kỳ quái đưa tay vân vê “Thật lạnh!” đây là ý nghĩ của hắn.
Conan: “Inbun ca ca đây là cái gì?”
“Hình ý quyền – thức thứ 3 băng chưởng” Jiyo Inbun liếc hắn một cái nhàn nhạt trả lời : “Vừa này quyền này cả ta quán thâu nội lực mang theo hàn khí nên đánh ra băng sương không kỳ quái, nếu là toàn lực có thể trong nháy mắt biến nó thành băng điêu.”
“Còn chưa toàn lực!” Conan trong chóc lát cảm thấy rùng mình trong đầu nghĩ ‘ngươi không phải là siêu nhân đi’ , lại nghĩ cái gì Conan vuốt cằm : “Nói như vậy, võ giả các ngươi có cách dự trữ năng lượng vào trong cơ thể gọi là nội lực, còn băng sương này là một dạng chuyển hóa năng lượng đi.”
“Ta trước đây đã từng suy luận qua về vấn đề nội lực của giả khi xem các phim kungfu cùng truyện tranh này, nhưng cũng cho đó chỉ là tưởng tượng, thật không ngờ hôm nay được tận mắt nhìn thấy, thật sự là được mở rộng tầm mắt.”
“Ha ha, rất thông minh, về trên lý thuyết là đúng y như ngươi nói như vậy?” Jiyo Inbun vỗ vỗ đầu Conan khen ngợi, con hàng này cũng thật là thông minh, trong phút chóc đã dùng khoa học để lý giải võ giả.
“Nói như vậy ta cũng có thể học được cái này sao?” Ran đôi mắt tràn tiểu tinh tinh nhìn Jiyo Inbun.
“Ah, lý thuyết thì là vậy, nhưng là tốn thời gian rất lâu.” Jiyo Inbun gãi gãi đầu chỉ cảm thấy hố cha, ở cái thời đại mạt pháp này không có linh khí để tu luyện, Ran là không thể tu luyện đến cảnh giới của hắn, cùng lắm là miễn cưỡng học được một quyền này ah!
“Không sao ta sẽ kiên trì!” Ran giơ lên nắm đấm nhỏ thể hiện quyết tâm của mình.
Nhìn này Conan chỉ có thể lắc đầu ai oán, ai bảo hắn có một bạn gái yêu thích vũ lực đây, nghĩ đến tương lai của mình rất đen tối ah!
Sau đó Jiyo Inbun liên lạc với Trưởng làng để hắn dẫn cảnh sát đến xửa lý xác của Thủy Quỷ, từ đây chính thức chấm dứt chuỗi liên hoàn hung án của làng, mọi người lại có thể an cư lạc nghiệp, người chết thì đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Ngày hôm sau nhận lấy lễ vật cùng tiền công tác phí từ chỗ trưởng làng Jiyo Inbun cùng Matsushita Heizaburo cũng lên đường trở về.
Ngày thứ hai B ban, trường cấp 3 beika, năm 2.
Tan học Ran cùng Sonoko tụ cùng một chỗ trò chuyện.
“Đáng giận ah! Ran ngươi cùng cả nhà đi Saitama huyện xem lễ hội thiên hạ đệ nhất, vậy mà lại không có gọi ta, chúng ta về sau còn có thể hay không vui vẻ chơi đùa đây?” Sonoko hậm hực trách cứ Ran.
Ran cười ha ha: “Nhưng mà... Sonoko ngươi không phải bảo là ngươi cần hướng vị nào đó trà đạo đại sư học trà đạo sao? Hơn nữa ngươi còn nói...?”
Ran là nhơ rất rõ Sonoko bảo là trà đạo đại sư mới thu nhận một đệ tử, hơn nữa còn rấ đẹp trai, cho nên cuối tuần không nên quấy rầy nàng, bây giờ tại sao lại như thế này ah!?
Sonoko nghe xong vẻ mặt chán nản, tự thuật: “Ai! Đen đủi.... Vị đệ tử kia vừa tốt nghiệp cấp 3, lại cùng bạn gái kết hôn, hơn nữa cuối tuần đó hắn cũng không có đến học, làm hại ta ở cùng với một lão già cổ hủ, nghiêm khắc, đúng là bị áp lực đến chết ah!” Sonoko nói đến đoạn này thở dài một hơi.
Ran nghe vậy khóe miệng giật giật, muốn cười mà cố nín, cảm thấy cô bạn mình cũng thật là đáng thương, nhưng mà cảm thấy tật mê trai của Sonoko ăn quả đắng cũng thật đáng đời.
“Đúng rồi Ran ngươi đi huyện Saitama chơi có hay không gặp được soái ca nào không, có ai đến làm quen ngươi không?” Sonoko không muốn tiếp tục đau thương, liền chuyển chủ đề hỏi.
“Làm gì có, Ta cùng với Conan, ba ba đi tham gia lễ hội thôi...” Ran lập tức lắc đầu, chợt nghĩ đến cái gì nói.
“Ah! Đúng lúc đó còn có gặp được Jiyo-san...”
Nghe nói Sonoko liền nhìn về phía bàn học mà Jiyo Inbun đang ngồi, kì quái: “Không phải chứ! Ngươi là nói các ngươi tham gia lễ hội lại còn gặp được cái kia mặt đại thúc, hắn đây không phải là đang theo dõi ngươi chứ?”
Jiyo Inbun thính lực rất tốt, huống chi là Sonoko nói chuyện còn thanh âm lớn như vậy, hắn lập tức quay lại nhìn Sonoko trợn trắng mắt.
thôi được rồi vị này thiên kim đại tiểu thư hắn mới không thèm cùng nàng chấp nhặt.
“Không phải đâu! Jiyo-san không phải loại người như vậy, hơn nữa hắn còn cứu ta 1 mạng nha.” Ran vội vàng xua xua tay giải thích.
Sonoko híp híp mắt nhìn Ran, bởi vì nàng vắt được từ trọng điểm “Cứu Ran.” : “Ran ngươi nói hắn cứu ngươi là như thế nào?”
“Ah! Cái này , là như thế này....” Ran lập tức đem toàn bộ chuyện nói qua một lần.
Sonoko nghe xong là biểu tình kinh ngạc há to miệng: “Ran không phải chứ, thật sự là quái vật như thế, hơn nữa còn bị tên kia nhẹ nhõm giết, đây cũng quá mạnh ah!”
Ran gật đầu khẳng định: “Là thật, lúc đó tình cảnh thập phần hung hiểm , may mà Jiyo-san tới kịp nếu không ta cũng không sống nổi ah! Mà nghe Conan bảo con quái vật kia cũng chỉ là một con khỉ bị đột biến trở nên hung dữ và nguyên thủy mà thôi, cũng chẳng phải là chuyện linh dị gì, chắc là tân văn sáng nay sẽ đề cập đến chuyện này nha, ngươi về đọc một chút.”
Sonoko thấy Ran cũng không cần thiết lừa mình, bất khả tự nghi gật đầu: “Nói nhưu vậy tên kia cũng có mấy phần bản lĩnh.”
Sau đó Sonoko chợt cười tà: “Ha ha! Ran ngươi không phải là sẽ cảm kích anh hùng cứu mỹ nhân mà di tình biệt luyến, yêu mặt đại thúc chứ.... Ngươi làm thế sẽ khiến chống ngươi đau lòng ah”
Ran lập tức đỏ mặt phản bác: “Sonoko ngươi đừng có nói lung tung, với lại ta đã bảo Shinichi không phải chồng ta nha ...!”
“Ah! Ta có nói là Shinichi sao?...” Sonoko một mặt âm mưu thành công, cười tà nói.
“ah đáng chết Sonoko!” Ran đỏ mặt, then quá tành giận vác cặp sách đuổi đánh Sonoko, Sonoko vừa chạ vừa cười ta sảng khoái. Chỉ có Jiyo Inbun nhìn thấy cảnh này là lắc đầu, không có tiếp tục để ý.
Buổi chiều hôm nay được nghỉ sớm Jiyo Inbun cũng không có sinh hoạt câu lạc bộ nên tiện thể ghé qua văn phòng một chút.
Tiếp nhận ly trà nóng mà thư ký Fukuda Aiko đưa cho, Jiyo Inbun chỉ nhấp miệng, nhìn về phía đang đứng thẳng trước mặt Matsushita Heizaburo nhàn nhạt hỏi: “Ngươi nói là có ủy thác, ở đâu?”
Matsushita lập tức trả lời: “ Là như vậy đại nhân, vừa rồi sự vụ sở có tiếp nhận một phong thư ủy thác, muốn nhờ điều tra một tin đồn về quỷ quái, bên trong còn gửi kèm cả phí ủy thác, 500 vạn yên.” Hắn vừa nói vừa đưa ra một phong thư đặt trên bàn, bên trong còn lộ ra ngoài một chồng tiền giấy, toàn tờ 1 vạn yên.
Jiyo Inbun hài lòng gật đầu: “ Xem ra người này rất là cấp bách, với lại hắn cũng rất hiểu quy củ của chúng ta đây, việc này cũng nên làm cho tốt, vậy nói một chút nội dung ủy thác xem.”
Matsushita : “Người ủy thác tên là Asou KeiJi, mời ngày mai đến đảo ánh trăng điều tra sự kiện linh dị, hơn nữa nội dung bức thư cũng rất cổ quái.”
Đảo Ánh Trăng?
Jiyo Inbun trong lòng lúc này là xuất hiện hình ảnh cái tên nam giả gái Asai Narumi.
Lần này khả năng là hắn muốn bắt đầu giết người sao?
Asou Keiji chắc là tên cha của hắn a!
“Nhanh đọc ta nghe xem cặn kẽ nội dung bức thư!” Jiyo Inbun bình tĩnh nhấp lên ngụm trà hỏi.
“ Vâng!” Matsushita cầm lên bức thư bắt đầu đọc: “Tôn kính Inbun đại nhân, ta biết ngài là kẻ có tài, không giống như những kẻ lừa đảo kia, kẻ hèn này Asou Keiji, là trong miệng mọi người ác linh, là một linh hồn tà ác...”
Jiyo Inbun một lượt nghe xong, mới đầu hơi nhíu mày, sau đó lại mỉm cười, cái này đơn giản là báo trước sát nhân mà, ha ha! Rất là có ý tứ.
“Được rồi ủy thác này ta tiếp, ngươi hãy trở về chuẩn bị một chút để ngày mai ta lên đường.” Jiyo phất tay nói.
Sáng ngày hôm sau trên đảo ánh trăng.
Thám tử Mori kogoro đang vừa đi vừa nhổ nước bọt: “Mẹ nó rõ ràng cái tên kia đã chết rồi thì làm sao mà có thể gửi thư co ta được, rõ ràng là có kẻ đang cố ý trêu đùa ta đây mà.”
Đi theo hắn là Ran Mori trên lưng đeo theo túi balo du lịch, đang hưng phân ngắm nhìn xung quanh. Nàng chỉ quan tâm là hôm nay có được một chuyến đi nghỉ mát dài ngày.
Conan thì 2 tay khoát ra sau đầu cười nói: “ta nghĩ không phải như vậy đâu bác mori, Dù sao người ta cũng đã gửi tiền đầy đủ cho chúng ta, mà trên thu còn có con đấu của bưu điẹn đảo này, ta nghĩ chắc là có ai đó muốn chúng ta điều tra về cái chết của ông Asou Keiji mà thôi.”
“Vậy sao!” Mori Kogoro như bừng tỉnh, sau đó lại vuốt càm suy tư, “Nhưng là ai muốn ta điều tra mới được cơ chứ?”
“Ah! vừa nãy nghe nói trưởng thôn là bạn thân của ông Asou , chúng ta nên đến hỏi hắn xem, biết đâu lại có thêm manh mối gì đó.” Ran vui vẻ nêu lên ý kiên của mình.
Đi được một đoạn , bọn hắn nhìn thấy một người đàn ông đang đi ở phía trước, người này trang phục rất cổ quái, thân măcj kiểu áo luyện công kỳ lạ, nhìn thật giống như kiểu áo đường trang thường thấy trong các phim luyện công trung quốc, đến nay trung quốc vẫn thịnh hành kiểu áo này.
Mà trang phục của người này nhìn từ phía sau có thể thấy hình ảnh một con trường long mày xanh quấn quanh áo, được thêu lên, khiến cho người này càng thêm khí chất phi phàm, mà người này bước đi lưng thẳng tắp, hai tay cho vào trong ống tay áo, đặt ở trước ngực, chính khí nghiễm nhiên.
Mặc dù hơi e ngại nhưng là Ran Mori vẫn không nhịn được tiến lên hỏi, “Xin lỗi! Cho hỏi, đường đến nhà thôn trưởng ở đâu vậy?”
Người đàn ông kia quay lại nhìn đám người, nhất thời cả đám giật mình, bởi vì đây là một người quen.
“Là Jiyo-san sao? Sao ngươi lại đến đây ah! Mà ngươi bộ đồ này là sao a?” Ran che miệng hơi kinh ngạc hỏi, lòng tự nhủ vậy cũng chỉ có Jiyo-san mới có khí độ nhưu thế a!
“Ân! Ta là có ủy thác đến đảo này, bộ đồ này chỉ là ta thường mặc lúc luyện công mà thôi, các ngươi sao?” Jiyo Inbun chỉ là đang trên đường thuận tiện ngắm cảnh trên đảo, cũng không có chú ý đến những người xung quanh, cảm thấy nơi này không khí trong lành với lại linh khí tươi mát nồng đậm sức sống nên chỉ bận tâm cảm nhận khí thiên địa.
“Chúng ta! Ba ba ta là nhận được thác đến giải quyết vụ án trên đảo này, nên chúng ta hôm nay cả nhà tiện thể đến nghỉ mát nha.” Biết là người quen Ran mori cũng thoải mái hơn địa trò chuyện.
“Ah! Ra vậy,” Jiyo Inbun cũng tiến lên chào hỏi một chút Mori Kogoro cùng với Conan , sau đó cùng bọn họ đi , cũng thuận tiện kể một lần ủy thác này.
Mọi người đi đến một chỗ phòng khám bệnh tư nhân.
Phía trước cửa đang có một vị nữ bác sĩ đang ân cần thăm hỏi một cậu bé khuyên nhủ cậu bé về việc chú ý sức khỏe.
Ran lập tức tiến lên hỏi: “Xin lỗi, tỷ cho ta hỏi, hội trường của thị trấn ở đâu?”
“À các ngươi cứ rẽ ở góc kia rồi cứ đi tiếp là đến.” Vị nữ bác sĩ vui vẻ chỉ đường.
Chợt nàng nhìn vào trong đám người, lập tức tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ah! Là Inbun đại nhân?”
Jiyo Inbun chỉ là thuận tiện gật đầu một cái, mấy người còn lại thì lập tức ngạc nhiên nhìn Jiyo Inbun.
Thám tử Mori lập tức cướp lời nói trước, quay đầu hỏi Jiyo Inbun: “Các ngươi quen nhau sao?”
“Ừm ! nàng là một vị khác hàng trước của ta, ta đã từng hẹn nàng lúc nào rảnh rỗi sẽ giúp nàng giải quyết sự việc, cũng là trên đảo ánh trăng này, nhưng đến nay vẫn chưa thấy nàng liên hệ trở lại.”
“Ah! Vậy sao!” Ran cùng Mori kogoro đồng thanh. Chỉ có Conan là như đang có điều suy nghĩ ‘Lạ thật Công ty của tên mặc dù là lừa đảo , nhưng dù sao cũng là danh tiếng cực lớn, rất khó có chuyện khách hàng chỉ liên hệ một rồi sau đó lại không tiếp tục ủy thác được. Một là cô ta đã phát hiện ra chuyện quỷ quái là giả không cân phiền phức, hai là rất có thể ẩn giấu bí mật nào đó, không biết chuyện này có liên quan đến lần ủy thác này của Jiyo Inbun và ông Mori không đây?’
Nghĩ rồi lại nhìn về phía Jiyo Inbun, ‘Chuyện ta nghĩ ra không thể có chuyện tên này không nghĩ ra được, nhưng hắn bè ngoài lại biểu lộ như thường, xem ra diễn kỹ thật tốt a! Mà dù sao cũng chỉ là suy đoán, cần có thêm bằng chứng a!’
Mặc dù vậy nhưng cô bác sĩ Asai Narumi đã bị liệt vào đối tượng cần để ý của Conan.
Trò chuyện một hồi, mấy người dựa theo chỉ dẫn của Asai Narumi đi đến hội trường của thị trấn.
Bên ngoài có một đám dân chúng đang biểu tình đòi đất biển và bảo vệ môi trường, dù sao cũng sắp đến ngày bầu cử trưởng thôn mới nên mọi người càng biểu tình hăng say, bởi ứng cử viên nào cũng muốn lấy lòng dân chúng.
Bên trong nhà văn hóa thôn, thôn trưởng đương nhiệm Kuroiwa Tatsuji 56 tuổi đang cùng với người nhà phàn nàn về việc dân chúng đang biểu tình mình.
“Ba ngươi để vụ này phát triển lằng nhằng lên rồi.” Con gái thôn trường Kuroiwa Reiko phàn nàn với bố mình.
Nói nàng lại quay sang quát mắng ra lệnh cho thư ký Hirata Kazuaki ra dẹp đám đông đi.
Hôn phu của cô nàng cũng nói chêm vào vài câu, một hồi lại có ứng cử viên thứ hai đi vào với giọng châm chọc: “Ha ha người được dân chúng ủng hộ chỉ có thể là ta thôi.” Kawashima Hideo một bộ dương dương tự đắc.
“Há ! chẳng qua cũng chỉ là loại cậy nhiều tiền lắm bạc mà thôi.” Kuroiwa Tatsuji giọng không phục nói ra.
“Giống nhau cả thôi!” Kawashima Hideo cười tự đắc, một bộ vô tội trả lời.
Lúc này anh thư ký chạy vào thông báo là có thám tử từ Tokyo đến đây có việc muốn gặp mặt, lập tức nghe được người của cả sảnh đều đồng loại biến sắc.
Người ta nói làm việc đoan chính không sợ thám tử cùng cảnh sát, mà có tật thì giật mình, xem ra mấy người ở đây đều có việc gì khuất tất đây!
Ở sảnh chờ , trong lúc chờ đợi đam người Jiyo Inbun tiện thể đi tham quan một chút, mấy người đi đến một căn phòng rộng, bên trong , ở ngay giữa phòng có đặt một cây đàn piano cỡ lớn đen nhánh ở đấy, vừa nhìn đã biết là loại đàn chất lượng tốt.
Chỉ là bên trên đã bám rất nhiều bụi, có vẻ như đã lâu không có ai động đến nó.
đang lúc này người thư ký vội vàng thét lên bảo mọi người không được đụng đến nó, lại còn bắt đầu kể một chuyện ma quái liên quan đến cái chết của Cố trưởng thôn và sự tích cây đàn này.
Bảo là cố trưởng thôn chết ngay trên cây đàn này, là cây đàn mà nghệ sỹ dương cầm Asou Keiji đã sử dụng, lcú chết cùng phát ra bản nhạc sonat ánh trăng là bản nhạc mà người nghệ sỹ kia đã đàn trước lúc chết, nên đồn rằng đây là cây đàn ma ám, không được đụng đến.
Nghe đến đây Conan khóe miệng giật giật, nói thầm “ha ha lại còn nguyền rủa với ma ám nữa”
Sau đó Conan quay đầu đối với Jiyo Inbun hỏi: “Inbun ca ca ngươi thấy chuyện này thế nào.”
Chỉ thấy Jiyo Inbun cười khẩy nhìn vào cây đàn, nói: “ mười phần là chuyện giả kẻ có tâm bịa ra, vừa rồi tên thư ký kia nói chuyện biểu hiện trên mặt không phải là ợ hãi, hắn đang cố ý hù dọa chúng ta.”
“Ha ha! Ta biết ngay!” Conan gật đầu đáp.
“Vậy Conan ngươi đi thử một hồi lời nguyền của cây đàn xem sao!” Jiyo Inbun vỗ vỗ đầu Conan.
Conan lập tức cười tà hiểu ý, lập tức chạy đến bên cây đàn , một trận bấm loạn.
Người quản lý lập tức biến sắc kêu dừng, Conan lúc này mới cười nhảy xuống, chạy trở về bên cạnh Jiyo Inbun. Jiyo Inbun gật đầu đối với Conan giơ lên ngón cái :V~~
~~~~~~~~~~~~~~
ôi sau một thời gian dài học tập mệt mỏi cũng đã quay trở lại, ta làm thêm một ít chương nào, mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng Comen ở phần bình luận, cảm ơn rất nhiều
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!