Chương 28: Tiêu Diệt Quái Vật!

Jiyo Inbun một đường lao vùn vụt qua từng tòa cao ốc.

Đến đoạn đường cao tốc, không có cách xung quanh không có tòa nhà nào, hắn đành phải lao vụt trên đường cao tốc, vẫn bảo trì tốc độ cao vượt qua từng cỗ lại từng cỗ xe trên đường.

Muốn hỏi hắn vì sao không bay đi cho nhanh, xin trả lời hắn thực là làm được nhưng vấn đề ở đây là ngươi nghĩ linh lực là rau cải trắng a! Muốn dùng bao nhiêu thì dùng sao.

Bây giờ tu vi của hắn vốn dĩ là mượn nhờ bí pháp kích tố lên, khiến vượt qua giới hạn chịu đựng nhân thể, làm mặt mình trong già nưa hơn biết bao nhiêu, bây giờ lại cường độ cao bay đi chắc chắn sẽ vượt qua hạn độ chịu đựng của cơ thể, đến lúc đó mặt hắn không biết sẽ lão hóa bao nhiêu đây, chắc chắn còn kèm theo đau nhức, dù sao đường đến làng kia còn rất xa , hắn cũng không phải cái máy bay a! Nên anh em thông cảm.

Mà việc hắn chạy băng bang trên đường cao tốc với tốc độ hơn 200km một giờ đã dẫn phát oanh động rất lớn nha, mấy người chủ xe là cứ trợn mắt hốc mồm nhìn theo hắn, còn có mấy người lau lau mắt tưởng mình nằm mơ, mấy người thì dù đang lái xe vẫn thét lên sợ hãi tưởng thấy quỷ. -----------

Một bên khác trên đường cao tốc.

Một chiếc porsche hắc sác đang lao nhanh trên đường, bên trong xe ngồi ba người, cả ba đều bận đồ đen, 2 người trước là Gin cùng Vonka trong tổ chức áo đen, ngồi phía sau là một nữ tử xinh đẹp, tóc dài vàng óng, khuôn mặt toát ra vẻ kiều mị, chính là Vermouth một trong những thành viên cốt cán của tổ chức.

Gin ngồi bên ghế tài xế, miệng ngậm một điếu thuốc, mỗi lần phả khói là khói thuốc một dạng thông qua cửa kính hơi kéo xuống bay ra ngoài.

“Vermouth lần này về nước là boss có nhiệm vụ gì sao” Thả ra một khói Gin không quan trọng lắm nói.

“Ah! Ngươi nghĩ nhiều, ta đơn thuần chỉ là muốn trở về thăm mấy người bạn cũ mà thôi.” Vermouth mỉm cười tinh quái đáp lời.

“Thiết! Tin ngươi mới có quỷ....”

Vermouth : “Ha ha!...”

“ Thật ra lần này boss muốn ta trở về để đốc thúc con bé sherry kia trong việc nghiên cứu thuốc, phải biết kế hoạch của chúng ta cũng không thể để lỡ lâu như vậy được, tất cả đều phải dựa vào nghiên cứu này đây.” Gin: “Nói thế còn nghe được, yên tâm chúng ta còn nắm chị nàng trong tay, cô ta sẽ không dám lơ là, một thiên tài như nó làm sao chúng ta có thể buông tha được ha.” “Chỉ mong là thế” Vermouth đổi bên khoanh chân điềm đạm đáp lời.

“À nghe nói mới dây các ngươi vừa dùng thuốc để giết một tên nhóc thám tử sao? Sao đến bây giờ vẫn không nghe được phong thanh gì đây?”

“Yên tâm thuốc này vốn đã được dùng rất nhiều lần, chẳng phải mục đích nó đều là khiến người ta chết không minh bạch sao, không nghe phong thanh gì cũng là bình thường.” Gin chẳng để tâm, lại rít vào một hơi thuốc đạo. “ah! cũng đúng...” Vermouth không biết đang nghĩ gì, mỉm cười , cũng không có tiếp tục cái đề tài này.

Đột nhiên lúc này “Sầm ...” Một tiếng thật lớn, trần xe porsche 911 đột ngột bị lòm xuống, giật mình Vonka vội vàng thắng xe, xe trượt một đoạn dài mới tấp vào lề đường cà ra tia lửa dừng lại. “Gì vậy!” Gin cùng vermuth đồng thanh, đáng thương vonka cũng không hiểu ra sao ngại ngùng trả lời:

“Hic! Đại ca ta cũng không hiểu ra sao, không biết có thứ va vào xe làm ta giật mình, ngươi xem.” Nói rồi đua tay chỉ trần xe vừa bị lõm xuống.

Mấy người ra ngoài kiểm tra một hồi chỉ có thể phán đoán là bị vật nặng đụng trúng trần xe, làm biến dạng, còn về phần vật nặng kia đâu thì chỉ có thể biểu thị “ ha ha” tìm không thấy.

Đáng thương Gin xui xẻo phải đi thay sửa chiếc xe yêu quý, mà chiếc này cũng đâu có rẻ gì cho cam.

mà lúc này “vật nặng” đụng vào xe kia đang nhảy qua từng tòa nhà cao tầng.

“Ây ! lúc nãy hình như lỡ chân làm hỏng xe cả người nào, mà chiếc xe kia làm sao có cảm giác quen quen đây, rõ ràng chưa từng thấy lần nào a!” Jiyo Inbun vừa lao đi vừa suy ngẫm.

Hắn cũng chỉ là vô tình vì thấy đã đến gần khu dân cư, nên hắn quyết định phóng ra khỏi đường cao tốc, chỉ là bất đắc dĩ quá đà nên đành phải lấy chiếc xe kia làm bàn đạp phóng đi thôi, ai bảo hắn trùng sinh, ngay cả tay nghề cũng bị lụi đi, chỉ có thể biểu thị “ ha ha, cái cơ thể phàm thai này.” Chỉ xe cũng đừng nên trách hắn a. Với lại hắn cũng có mấy ngàn ngăm không dùng võ thuật cấp thấp, lâu ngày cũng phải quên chứ bộ @@ trước kia chỉ toàn quen một bước thuấn di, xé mở không gian a @@. “Mà kể cũng kỳ quái, tại sao lúc nãy trên đường rất nhiều người, mà đa phần nữ nhân, có nhiều mỹ nữ không kể nguy hiểm trên đường cao tốc ló đầu qua cửa kính nghẹn họng trân trối nhìn mình , nhìn đến nỗi mắt cũng không rời, cũng không có chớp mắt luôn ta!” Nghi hoặc , khó hiểu Jiyo Inbun tự thầm thì, chợt hắn nghĩ đến cái gì, đưa tay sờ sờ lấy mặt mình: “Chẳng nhẽ ta đã đẹp trai đến độ tạc thiên , người người nhìn đều không thể dời mắt,... ha ha! Ta liền biết cho dù là già đi mấy chục tuổi, ta vẫn như cũ anh tuấn tiêu sái, dù hiện tại mặt bịt kín mít nhưng vẫn không ngăn cản nổi mị lực của ta a!” Nghĩ nghĩ chợt lòng tin tăng nhiều, sảng khoái Jiyo Inbun như được buff càng thêm tăng tốc phóng đi.

Một lúc lâu sau ở khu vực hồ nước lúc chiều, lúc này đã gần 11h đêm muộn cảnh sát cũng đã thu đội ở đây, hiên đang tập trung ở trong làng lập bẫy bắt thú.

Nhưng lúc này đang có Ran cùng Conan chật vật chạy trốn, cuối cùng Ran vấp té , chật vật cố bò lên dưới sự gấp gáp, giúp đỡ của Conan.

Hai người giờ đây đều là lo lắng sợ hãi vạn phần, bởi vì đối mặt với bọn họ là một con khỉ lớn lông lá đầy người, mặt mũi dữ tợn, miệng lộ ra 4 chiếc răng nanh lớn cùng hằm răng ăn thịt sắc nhịn lởm chởm, cả người tỏa ra đầy sát khí, long lá có nhiều vết cháy xém, khét lẹt.

Ra giờ đây là hối hận ruột đều xanh, đều là bởi vì nàng mà 2 người mới lâm vào tình cảnh này.

Tham gia náo nhiệt xem cảnh sát bắt hung thú, chợt nàng nhìn thấy có một bóng đen khả nghi , lúc nàng nhìn đến thì bỏ chạy, bởi bóng đen này giống như người nên nàng không sợ, mà cũng vì hắn chạy nhanh sợ để mất dấu nên nàng cũng không kịp kêu lên báo hiệu mà một đường đuổi theo, với lại nàng vừa võ thuật tiến bước , lòng tin mười phần, cùng không sợ nguy hiểm mà đuổi theo.

Đến gần hồ nước này mới biết nào phải con người khả nghi gì, rõ ràng là một tôn quái vật, dữ tợn để cho người ta lạnh cả xương sống, đối mặt với con quái vật này nàng nhấc không nổi chiến ý, bao nhiêu võ thuật thời khắc này chạy đi đâu mất, nàng chỉ có thể chật vật né tránh , một đường bỏ chạy, nhưng tay chân bủn rủn chạy không được bao xa.

Lúc Tôn quái vật này tay cầm dao đồ tể sắp kết liễu nàng thì may mắn Conan kịp đến nàng, nhưng giờ thì cả 2 cùng chạy , liên lụi 2 người đây.

Conan cũng không ngờ tôn quái vật này lại ngưu xoa như vậy, một cuộn giấy “lôi điện” mà cũng không thể đanh hạ được nó ngoài cháy xém nó một chút lông tóc, phải biết một cuộn giấy này có thể làm một người trưởng thành bất tỉnh a!

Hắn cũng ném ra cuộn giấy sương mù để kéo Ran chạy trốn, nhưng mà tôn quái vật này đơn giản là chỉ cần dùng mũi ngửi mùi đuổi theo a, bây giờ trong tay hắn chỉ còn lại 1 cuộn giấy lửa, nhưng mà chắc cũng chẳng có trứng dùng, tôn quái vật này đơn giản là quá ngưu xoa, cho dù là động vật đột biến cũng không nên như thế này a, conan giờ nội tâm là muốn khóc. “khẹc khẹc... ” Một tuân đầy lông lá quái vật tay cầm dao đồ tể tiến nhanh đứng trước mặt 2 người, nó nâng lên nụ cười tàn nhẫn cùng độc ác ánh mắt, như đang nhìn 2 con mồi ngu xuẩn cùng đường, đang run rẩy và sợ hãi vì nó.

Ran nhìn thấy này càng là mặt trắng bệch, chẳng lẽ hôm nay nàng liền phải chết ở đây sao?

Mà Conan nhìn thấy bộ dáng nhân tính hóa của con khỉ lớn này thì nội tâm tràn đầy ác tha “con khỉ này đã thế còn IQ quá cáo đi”, đặt ở bình thường nó chắc chắn sẽ là một đối tượng đáng giá nghiên cứu, nhưng bây giờ làm sao để sống sót mới là trọng yếu nhất.

Con khỉ nhìn đánh giá 2 người trước mặt nó, đặc biệt là khi nó nhìn tới Ran ánh mắt nó càng thêm tham lam, khục, đừng hiểu lầm cũng không phải là nó có ý đồ dâm dục gì, mà nó cảm nhận được trên người Ran một đoàn sung túc tiên thiên chi khí, mặc dù rất nhỏ yếu, nhưng mà so với 6 đứa trẻ gộp lại thì cường không biết bao nhiêu lần, thường thì Tiên Thiên Chi Khí chỉ có ở trẻ con là sung túc nhất, theo quá trình lớn lên sẽ mất dần đi.

Nhưng một số người trưởng thành luyện võ hay là tập luyện sẽ làm chậm quá trình này, thậm chí là tăng lên số lượng khí tiên thiên, mà Ran vốn là suốt ngày đêm luyện tập võ thuật karate miệt mài nên khí tiên thiên tăng lên nhiều, cộng thêm đoạn thời gian này theo học Jiyo Inbun làm nàng càng mạnh lên trong thấy.

Mặc dù Ran không có nội công, nhưng hiển nhiên ăn nàng sẽ làm cho Nó tăng thêm nhiều tu vi, càng gần với việc thoát khỏi kiếp yêu quái cắc ké, và càng gần mục đích biết thành người của nó.

Cho nên Con mồi này nó không được để thoát.

Tàn nhẫn nâng lên dao đồ tể chém xuống, Conan lập tức bóc ra cuộn giấy cuối cùng , một đoàn hỏa diễm nóng rực phóng ra, bao tròm phạm vi lớn, ngọn lửa màu xanh nhanh chóng nuốt trọn tôn quái vật, làm nó giật mình, lui lại một chút thủ thế cùng vận dụng huyết khí chống đỡ sức nóng hỏa diễm.

Nó cũng không dám xem thường đoàn ngọn lửa này, phải biết lúc nãy sấm sét, nhìn nó như không có việc gì, nhưng bên trong nó cũng đã bị thương nhẹ, cùng tiêu tốn một lượng huyết khí chống đỡ, đương nhiên huyết khí là tu vi nó sẽ tự hồi phục theo thời gian, nhưng hiện tại đang chiến đấu nó cũng không muốn lật thuyền, không cẩn thận sẽ bị trọng thương.

Nếu như là bạo lôi phù bản chính gốc của Jiyo Inbun thì không đến mấy giây, con quái vật này sẽ bị oanh thành cặn bã, nhưng đây chỉ là bản nháp là ra cho Conan bắt tội phạm, chỉ làm bất tỉnh được người một đoạn thời gian thôi, chứ đừng nói là nó.

Mà nhân lúc hỏa diễm lập lòe, tôn quái vật đang đau khổ chống đỡ bên trong, Conan nhanh chóng kéo tay thúc dục Ran Mori nhanh chóng đào thoát.

Nhận thấy Con mồi đang rời xa, kèm theo sức nóng đau đớn kích phát hung tính của nó, chẳng còn màng tiêu hao, nó nhanh chóng vận sức lao ra khỏi ngoài, cùng vận dụng huyết khí lượng lớn nhanh chóng dập tắt lửa còn đang cuốn lấy trên mình, một đường đuổi theo, hiển nhiên bởi vì tiêu hao lượng lớn huyết khí tách ra hỏa diễm, tốc độ nó đã giảm sút, nhưng cũng không trở ngại nó đuổi bắt con mồi, bởi vì đây là một vùng hoang vu.

Chạy ra thêm được hơn 40 gần 50 mét, cả hai vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, thấy ẩn ẩn hình bóng quái vật đang đuổi theo.

Ran tuyệt vọng muốn khóc , nhìn sang Conan chân thành nói: “Conan ngươi bây giờ chạy trước đi về nhà cầu viện, ta ở lại con quái vật này.”

Conan biết ý đồ của Ran, nàng đây là muốn đoạn hậu giúp mình, nhưng mà Conan quả quyết lắc đầu: “Không chị Ran, ta không thể tham sống mà bỏ ngươi lại được.” Conan vừa thở dóc vừa nói, đùa gì thế, nhìn thấy Ran vẫn còn tay chân run rẩy, hắn sao có thể đành lòng để cho nàng đi tìm chết được đây.

Nghe lời Conan nói Ran rất là cảm động, nhưng lý trí nói cho nàng biết ở lại chỉ đơn thuần là tặng đầu người, nàng muốn nói gì thêm, nhưng đã không kịp, quái vật đã đuổi đến nơi, Nó hung ác gào thét “gào gào...!” giận giữ lộ ra bộ răng nhọn hoắt lởm chởm, chân đạp địa nhảy lên hơn 1 mét lao về phía 2 người, tay nâng dao đồ tể hung ác chém xuống với toàn lực, mục tiêu nó là gần nó nhất Conan.

Conan ánh mắt kinh hoảng biết một đao này mình tránh không thoát, nhưng vào phút cuối Ran Mori nâng lên toàn bộ dũng khí, lao lên, nâng lên cánh tay nhỏ gầy của mình, bày ra thế đỡ Karate tránh ra Đao nhọn, mạnh mẽ dùng cánh tay chặn lấy cánh tay thô to đầy lông lá cháy xém đang hạ xuống của quái vật. “Bịch...” Tiếng va chạm giữa 2 cánh tay một mảnh một thô, cảm giác được cỗ to lớn trùng kích, Ran Mori cắn răng nén chịu đau đớn, cánh tay nàng đã Tê rần sau va chạm, nhưng mà tình huống trước mắt không cho phép nàng dừng lại, nàng vận dụng tất cả mọi thứ đã được học, một đấm thẳng toàn lực vào giữa ngực quái vật.

Con quái vật phút chóc kinh ngạc , nó không ngờ cô gái nhỏ trước mắt này lại có thể chặn lại một đao của nó, đã thế 1 đấm của nàng cũng làm cho nó cảm nhận được lực trùng kích, nhưng như thế cũng chưa đủ đả thương được nó, chỉ là hơi chút kinh ngạc, nó lại tiếp tục nâng đao chém tới.

Ran không hổ là một thiên tài Karate, kỹ thuật cận chiến của nàng rất thuần thục, với lại trong khoảng thời gian này lĩnh ngộ sự chỉ giáo của Jiyo Inbun trong việc đối đầu với cao thủ có vũ khí bằng tay không, trong phút chóc nàng vẫn không có bị chém trúng.

Nhưng to lớn lực trùng kích mỗi lần đón đỡ, cùng với bàn tay còn lại , cùng chân của tôn quái vật thỉnh thoảng huy quyền, cùng nâng chân làm cho nàng rất chật vật.

ở một bên quan sát hết thảy Conan hết sức tuyệt, chiến đấu này hắn không thể lẫn vào, vũ khí duy nhất còn lại là giày tăng lực, nhưng xuang quanh là một mảnh trống trải chẳng có gì cho hắn đá, hắn cũng không muốn bỏ đi, chỉ có thể ở đây mượn nhờ ánh trăng quan sát 2 người chiến đấu.

Mặc dù bây giờ nhìn thấy còn đang giằng co, nhưng hắn biết Ran bại là chuyện sớm muộn, đối mặt với to lớn lực trùng kích từ quái vật, nàng đã xuống sức rất nhiều, nàng so với quái vật thì còn thiếu rất nhiều lực lượng cùng khí lực.

Đây là trong tiền đều quái vật đã bị hao tổn nhiều duyên cớ, Conan chẳng muốn nghĩ đối mặt với con quái vật thời kì toàn thịnh là như thế nào.

Trên thực tế đúng như là Conan suy đoán, Ran đã xuống sức nhiều, nhưng càng nhiều hơn là là 2 cánh tay nàng đã dần mất đi tri giác, đối mặt với thân thể cứng cáp nhưu vách tường của quái vật, tay chân nàng lộ ra quá nhỏ yếu, đã bị lực trùng kích làm cho tách ra từng tia máu, quái vật càng lúc càng hung hăng, mà nàng càng lúc càng bị động, càng yếu đuối.

cuối cùng đón đỡ một quyền của quái vật nàng bị oanh lui lại 4, 5 bước, nó nhanh chóng vọt lên , giơ lên đao chém xuống, thở dóc Ran nhìn thấy 1 đao này tuyệt vọng biết mình không thể tránh thoát, nàng tuyệt vọng nhắm mặt lại cam chịu, có lẽ như vậy sẽ bớt được chút đau đớn.

Nhìn thấy đây, Conan cũng là mặt đầy kinh hoảng thét lên “Không!...”, nhưng mà chẳng có tác dụng, con quái vật vẫn tàn nhẫn hạ đao xuống, chỉ chóc lát nữa thôi, một đóa hoa tuyệt đẹp sẽ bị tàn nhẫn chém đứt.

Nhưng mà 1 giây, 2 giây, 3 giây,... mãi mà cảm giác đau đớn mà nàng nghĩ sẽ phải gánh chịu lại không có truyền tới, chẳng lẽ nàng chết mà không kịp thấy đau đơn sao? Nghi nghờ Ran Mori từ từ mở mắt đập vào mắt nàng là hình ảnh mặt trăng to tròn ngày trăng lớn bị chia làm 2 nửa, không là bị bóng một thứ gì đó trước mắt nàng chia làm 2 nửa.

Mở to mắt nhìn, đó là con dao đồ tể cùng với cánh tay thô to của quái vật đang nắm lấy nó, nhưng vì sao bây giờ nó lại ngừng lại, không có chém xuống tiếp? Chẳng nhẽ Nó lương tâm phát thiện không muốn giết nàng hay sao?

Nghi ngờ nàng cắn răng nhìn lấy tôn quái vật, chỉ thấy nó giờ đây sững sờ như hóa đá, mặt mũi nghiêm trọng nhìn về phía trước, không phải là nhìn nàng, mà là nhìn về phía đằng sau nàng.

Quan sát hết thảy Conan là rõ ràng nhất, trước một giây hắn còn tuyệt vọng cho rằng Ran sẽ bị chém thành 2 nửa, thì tôn quái vật đột nhiên dừng lại động tác, nó ánh mắt ngưng trọng nhìn về xa xa phía trước, Não bổ Conan lập tức nhận ra được, có thứ gì đó đang tới, thứ mà khiến cho con quái vật này cũng phải kiêng kị.

Con khỉ nhanh chóng thu lại đao lui về sau 4, 5 bước, nó tay nắm chặt đao đề phòng nhìn về phía xa, vừa nãy bản năng nói cho nó biết có thứ rất nguy hiểm đang tiến về đây, nếu như nó tiếp tục chém xuống chắc chắn sẽ chết lập tức và chết rất khó coi.

Nó chưa bao giờ cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt đến thế.

Cũng nhận ra dị dạng ran từ từ quay lại nhìn phía sau, lúc này chỉ thấy một bóng người từ xa tiến lại, người này đang đi bộ rất nhàn nhã, mượn ánh trăng sáng có thể nhìn thấy người này toàn thân bận đồ đen như là một Ninja, chỉ là không có mũ trùm đầu cùng khăn che mặt, mà khuôn mặt người này lộ ra mấy nét già nua của một người trung niên.

Mà khuôn mặt kia Ran và Conan rất quen thuộc, “Jiyo Inbun!...” Conan cùng Ran đều đồng thanh nói lên cái từ này.

“A ha, chào mọi người , hôm nay trời có chút nóng ta mới ra đây dạo mát, không thấy ở đây động tĩnh lớn, mới hiếu kì đến gần xem, nếu có gì quấy rầy mong thứ lỗi, ha ha!..” Jiyo Inbun bộ dáng nhàn nhã tươi cười đánh tiếng chào hỏi.

Không hiểu sao vừa nhìn thấy Jiyo Inbun xuất hiện cả Ran cùng Conan đều bất giác thở dài một hơi, cảm thấy rất là oan toàn.

lúc này chỉ nghe soạt một tiếng, Ran cùng Conan quay lại thì nhìn thấy một màn khó Tin, Tôn quái vật vừa nãy mới đây thôi còn bộ dáng thiên là lão đại hắn lão nhị, giờ vậy mà xay người chạy, chạy không có tiết tháo, nó dường như là nâng lên hết sức bú sữa mẹ bỏ chạy, chạy giống như là hận cha mẹ không sinh ra cho nó nhiều hơn 2 chân để chạy.

Ran và Conan đều trợn tròn mắt nhìn cảnh này, nhưng đâu có biết con quái vật có nỗi khổ không thể nói hết, vừa nhìn thấy Jiyo Inbun xuất hiện nó đã cảm thấy tràn đầy nguy hiểm, bộ dáng người kia cười đùa nhìn như vô hại, nhưng trong mắt nó nụ cười kia tựa như là một cực kì khủng bố tử thần đang hướng hắn nhìn lại, “ở lại là chết” đây là từ toát ra từ trong đầu nó.

Nhất là khi nhìn tên kia cùng 2 người này nhìn bộ dáng rất quen khiến nó cảm thấy chẳng có cơ hội vòng qua. Chạy là cơ hội duy nhất để có thể sống sót, còn về Jiyo Inbun bảo “chỉ là đến hóng gió” , “thiết!... ai mà tin” hóng gió hết lần này tới lần khác lại ăn mặc như thế , lại chạy tới đây, đây là khi dễ quái vật không có não a! Muốn sống là phải chạy nhanh.

Nhưng mà đã đến Jiyo Inbun sao có thế để cho nó chạy, chỉ thấy hắn vèo một cái thể nhanh chóng lao về phía trước, tốc độ kinh khủng khiến hắn như một đoàn hư ảnh, chóc lát chặn lấy đường đi của con khỉ, vẫn trên mặt giữ nét tươi cười. “Ây! Ta đã chào hỏi như thế, ngươi lại bỏ đi, có phải hay không là không có lễ phép?”

Cảm thấy cùng đường, quái vật nâng lên đao toàn dóc hết sức lực chém xuống, cầu mong có thể tách ra được một đường sinh cơ, nhưng Jiyo Inbun chỉ là nhếch miệng. “Thật là không lễ phép!...” nói đoạn hắn lao lên một chưởng vỗ vào ngực quái vật “ầm!...” một tiếng vang thật lớn, sau đó liền không có sau đó, cơ thể con khỉ bị đánh ra một cái động khẩu giữa ngực lớn bằng 3, 4 quả bóng rổ, máu thịt nội tạng bung bét ra sau, quái vật trợn trừng mắt nhìn động khẩu ở ngực mình, nó hối hận tại sao mình lại đuổi theo nữ nhân kia, để rồi giờ nó phải trả giá bằng cả tính mạng này, tiếp đó là sinh cơ tiêu tán , nó thân hình ầm ngã ra phía sau, chết.

Nhưng không ai nhìn thấy có một huyết khí linh hồn bay ra từ thân thể quái vật, đó mới là bản thể của nó, Jiyo Inbun lập tức một chữ “Nhiếp” huyết khí linh hồn kia lập tức bị Jiyo Inbun nhẹ nhõm bắt lại.

Bản thể của quái vật này là Thủy Quỷ, nó vốn là linh hồn oán hận của một người chết đuối không thể siêu thoát, thường xuyên tìm cách kéo những người tắm ở hồ nước chết đuối để thôn phệ linh hồn, bằng cách đó nâng cao tu vi của mình, nhưng lâu nay không có ai tới gần nên nó không cách nào kéo người chết, mà nó không thể rời đi hồ, bởi vậy nó chậm rãi không tiến, nhưng may mắn theo thời gian nó cũng đạt được khả năng huyết thực, nó nhập vào một con khỉ đến uống nước gần đó, bằng vào thể xác động vật này mà rời xa khỏi hồ, tìm kiếm con mồi để huyết thực.

Chỉ cần tu vi đủ là nó liền có thể biến trở lại làm người, đạt được một sinh mạng mới mà, mà nhất là càng dễ dàng huyết thực, càng dễ dàng có được lực lượng. Nhưng nó suy xẻo gặp phải JiYo Inbun, nó phải táng thân ở đây, và thần hồn câu diệt.

Nhàn nhạt liếc cái xác khỉ lớn dưới chân, Jiyo Inbun mặt vô biểu tình, phất tay đi về phía Ran cùng Conan, tươi cười.

về phần Ran cùng Conan đã sớm là trợn mắt hốc mồm, nhất là Ran, thân thể quái vật cứng rắn khiến nàng chật vật mãi không thể phá hư phòng ngự vậy mà bị nhẹ nhõm một chưởng nổ tan. Đồng thời là nàng cũng kiên định muốn theo Jiyo Inbun học tới cùng, nhất định phải đạt được lực lượng cường đại như thế, nàng giờ đây càng nhìn về phía Jiyo Inbun ánh mắt càng khó nén vẻ hâm mộ cùng sùng bái, sự sùng bái đối với cường giả, tất nhiên chỉ là sùng bái mà thôi không có ý gì khác. ~~~~~~~~~~!!!!!!!!!~~~~~~~ Đơn giản là chương tiếp theo @@, buồn ngủ vãi đái @@, muốn lúc nào tinh thần sung túc để viết truyện, nhưng mà lâu ngày chẳng có ngày nào được tinh thần sung túc, nên thôi đành phải nén nhịn đầu não mệt mỏi cùng buồn ngủ viết vậy, không anh em lại rủa ta a @@@ nói thật vừa viết vừa buồn ngủ, đầu não chả thanh tỉnh mà viết tình tiết cho nó hấp dẫn, nghĩ ra tình tiết cũng quá sơ sài và không hợp logic quá đi a!!, anh em thông cảm @@@ ~~~~~~!!!!!!!!!~~~~~~~~