Chương 25: Vụ Án Quỷ Quái Ở Huyện Saitama! Khỉ Muốn Làm Người!

Buổi chiều thứ 6, Công ty trừ linh Kokugon, Tại văn phòng làm việc của Jiyo Inbun.

Jiyo Inbun đang ngồi phê duyệt mấy giấy tờ thu chi, và bổ sung ngân quỹ của công ty.

Tiện tay nhấp một ngụm trà mà thư ký Fukuda Aiko chuẩn bị cho, Jiyo Inbun lại nhấc lên công văn tiếp tục xem xét, bằng vào tu vi của hắn, hắn có thể xem kỹ đống công văn đổ dồn này một cách nhanh chóng, công việc xem ra cũng không có gì là mệt nhọc.

Đang làm việc thì cửa phòng bị đẩy vào, Matsushita Heizaburo tiến vào , theo sau lưng có một người lão giả, người này thoạt nhìn là đầu hói hết ở giữa, chỉ còn lưu lại vành tóc ở xung quanh đầu, thuộc kiểu dạng đầu mà người ta hay gọi là đầu sân bay.

“Inbun đại nhân thật là làm phiền ngài, nhưng mà có một vị khách nhân gặp vấn đề nghiêm trọng ta nghĩ chỉ có ngài mới đủ khả năng giải quyết.” Matsushita cúi đầu hành lễ rồi trình bày, đồng thời cũng giơ tay ra giới thiệu người đứng bên cạnh.

“Inbun đại nhân, vị này là Tonoya Misuzu, là trưởng làng của làng Okanasu thuộc Huyện Saitama, hôm nay đến đây là có chuyện khẩn muốn nhờ.”

Jiyo Inbun nhàn nhạt gật đầu, ra hiệu cho 2 người tiến đến bàn trà, phần mình cũng đặt xuống đống văn thư mà tiến đến.

Ngồi xuống bàn trà , bên cạnh là Matsushita Heizaburo, đối diện là Tonoya Misuzu, lúc này Jiyo Inbun mới lên tiếng hỏi:

“Được rồi Tonoya tiên sinh, ngài có chuyện gì cần đến ta cứ việc nói, nếu trong khả năng ta sẽ cố hết sức giúp đỡ”

Tonoya Misuzu nhìn Jiyo Inbun một chút, cảm thấy đúng như lời đồn, chủ của công ty Kokugon này là một thanh niên 16 tuổi mang khuôn mặt của trung niên, nhưng cũng không ngờ là mặt của Jiyo Inbun lại già đến vậy , ít nhất cũng phải gần năm mươi tuổi, hắn thật không biết vì nguyên cớ gì mà một cậu thanh niên lại có thể biến thành bộ dáng như này! Nhìn già thiếu chút nữa bằng hắn, hắn năm nay dù gì cũng hơn 60 rồi a!

Nhưng suy nghĩ thì suy nghĩ, hắn hôm nay cũng có việc quan trọng cần giúp đỡ, nên hắn nhanh chóng gạt bỏ sự nghi kị của mình, làm ra một giọng buồn phiền nói ra.

“Ai!...” Thở dài một tiếng, hắn nói: “Jiyo tiên sinh, bỉ nhân hôm nay đến đây là có chuyện muốn cầu kiến, số là từ 1 năm trước ở làng của ta có một đứa trẻ bị mất tích, cả làng đã đổ xô đi tìm mấy ngày mấy đêm nhưng cũng không thấy, cảnh sát cũng tỏa đi khắp nơi, đủ các lại biện pháp nghiệp vụ nhưng không thấy gì.”

“Sau cùng cảnh sát kết luận là rất có thể đây là một vụ bắt cóc, nhưng đợi mãi cũng không thấy bọn bắt cóc liên hệ đòi tiền chuộc, cha mẹ của đứa bé cũng là khóc hết nước mắt a!”

“Nếu chuyện chỉ dừng lại như vậy thì cũng không có gì , nhưng mà đến tháng sau lại có thêm 1 đứa trẻ mất tích, rồi các tháng tiếp theo cũng có trẻ mất tích, điều này đã giống như là lửa đốt mông cảnh sát, mọi người đều nhận ra trong những vụ mất tích này đều có liên quan với nhau, và đều có chủ đích.”

“Cảnh sát nhận định đây là vụ án bắt cóc trẻ em liên hoàn ở thôn quê, nhằm để bán đi, chứ không phải tống tiền, và có thời gian cụ thể là cứ cách mỗi tháng là kẻ bắt cóc lại đến, lúc đó cảnh sát đã gọi là tung hết cả lực lượng, rà soát từng nhà một, kiểm tra từng ngõ ngách, thậm chí còn cho người rình cả tháng trời, nhưng vẫn chẳng có kết quả gì!”

“Kẻ thủ ác vẫn cứ qua mặt cảnh sát dễ dàng và trẻ em vẫn cứ mất tích, người ta chỉ biết những đứa trẻ mục tiêu bị nhắm đến là từ tầm 6 đến 10 tuổi, ngoài ra vụ việc đều xảy ra vào ban đêm, lúc mà mọi nhà đều đã cho con đi ngủ, hay nói cách khác là mất tích tại nhà.”

“Cảnh sát rất là tức giận và nóng lòng vì biết được kẻ thủ ác dám ngang nhiên đột nhập vào nhà bắt người, mà cũng cảm thấy bất lực bởi vì những lúc trăng tròn trong tháng, cũng chính là lúc vụ bắt cóc hàng tháng diễn ra, cảnh sát đều cho người giám thị từng nhà có trẻ em, nhưng vẫn bị qua mặt bắt người.”

“Chờ đã Tonoya tiên sinh, ngươi bảo là cảnh sát giám thị, chứ không phải là túc trực từng nhà đến hết đêm sao?” Matsushita Heizaburo ngồi kế bên Jiyo Inbun, nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Tonoya Misuzu cười khổ lắc đầu nói: “lúc đầu cũng có ý làm như vậy a, nhưng theo bên phía cảnh sát thì nói là dù có làm như vậy thì cũng chỉ giống như là vệ sĩ đi bảo vệ nhân chứng, không thể bắt được kẻ thủ ác để chấm dứt hậu họa, mà bảo vệ như thế, đúng thật là có thể khiến hung thủ sợ chạy mất, nhưng có thể làm một lần, có thể làm mãi sao? mỗi lần như thế phải huy động bao nhiêu là cảnh sát, bao nhiêu là tài nguyên. Chưa kể hung thủ có thể sẽ thay đổi thời điểm hay kế hoạch bắt cóc, vậy càng khó khăn hơn.”

“Mà gia đình tự bảo vệ con em mình thì không hiểu sao, lúc đó lại ngủ hết, có lẽ là bị trúng thuốc mê, mà họ không có đồ nghề của cảnh sát nên cũng đành chịu”

“Sau đó do dân yêu cầu quá, nên cảnh sát đã tập trung tất cả trẻ em lại vào đêm trăng tròn để cùng bảo vệ, nhưng lại dẫn đến hậu quả khác là kẻ bắt cóc thực hiện vào buổi tối hôm sau, mà mất tích tận 2 đứa trẻ, có nghĩa là nếu có quá nhiều người phá rối thì hung thủ cũng sẽ thay đổi kế hoạch của mình, mà như sự trừng phạt là nạn nhân tận 2 người.”

“Sau rồi cảnh sát cũng bó tay, mà cũng chẳng ai dám ý kiến đòi bảo vệ tận nhà nữa, cảnh sát cũng nỗ lực tìm kiếm lời giải nhưng đều công cốc, rồi người ta lại đồn là do ma quỷ làm.”

“Người dân là hoang mang vô cùng, Đêm trăng tròn hàng tháng chẳng đứa trẻ nào dám ra đường, ở nhà cũng không cảm giác an toàn.”

“Đoạn tháng trước đây, khi mà như thường lệ Camera theo dõi trong nhà nạn nhân bị hỏng, cảnh sát lập tức biết được hung thủ ra trận, liền ập đến một cách nhanh nhất, có thể nói là nhanh nhất trước đến nay, nhưng cũng chỉ kịp thấy hung thủ đứng trên nóc nhà, tay ẵm đứa trẻ, thoăn thoắt di chuyển nhanh như gió từ nhà này đến nhà khác, không đứt quãng, dưới ánh trăng sáng , người ta nhìn thấy toàn thân hung thủ đầy lông lá, cao tầm hơn 2 mét.”

“từ đó là mọi người càng tin là có quỷ, mời thầy pháp, nhưng ai cũng lý do thoái thác. Cảnh sát bảo là một kẻ đội đồ giả vào nhưng mà ai tin được khi có mấy nhân chứng thấy tên kia chạy như gió trên nóc nhà thế chứ?”

“Inbun đại nhân cái này!” Matsushita cũng bắt đầu thấy sợ , vội quay đầu xin ý kiến Jiyo Inbun.

Jiyo Inbun xua tay, nói: “Thân cao hơn 2 mét, người đầy lông lá, có tay chân như người, có thể là một con khỉ thành tinh, chuyện này xem ra có đôi chút thú vị đây.”

“Khỉ,… khỉ thành tinh? Cái này,… cái này thật sự là ma quỷ làm sao? Jiyo tiên sinh ngài có cách giải quyết chuyện này sao, mong ngài cứu lấy dân làng chúng tôi a!” Tonoya Misuzu, khuôn mặt già nua , giọng lắp bắp, vừa sợ hãi, lại vừa quỳ xuống khóc lóc cầu xin Jiyo Inbun.

Jiyo Inbun vội đứng dậy nâng Tonoya Misuzu lên , vừa an ủi: “Ai!... Tonoya tiên sinh, ta cũng có nói là sẽ không giúp đâu, ngài yên tâm chuyện này nằm trong khả năng của ta ta nhất định sẽ giúp.”

Nghe Jiyo Inbun khẳng định, Tonoya lại muốn quỳ xuống để cảm ơn nhưng lại bị Jiyo Inbun đỡ lấy, chỉ có thể nước mắt dàn dụa nói “cám ơn!”

Tonoya và Matsushita lại ngồi yên vị lại nghe Jiyo Inbun thuyết giảng?

Tonoya Misuzu nói: “Jiyo-san , vì sao con khỉ thành tinh này lại muốn bắt trẻ em?”

Jiyo Inbun bình tĩnh rót một ly trà rồi nhấp miệng, trong đầu nhớ lại một số truyền thuyết kiếp trước.

“Khỉ là loài động vật có trí khôn gần với con người nhất, dễ mở ra linh trí để thành tinh nhất, chỉ cần sống đủ lâu, khỉ sẽ có cơ hội rất cao thành tinh, còn về vì sao nó muốn bắt trẻ em, ta nghĩ vì nó muốn làm người.”

“Làm người và bắt trẻ em thì có liên quan gì đến nhau?” Matsushita đặt xuống khay trà, nói.

Jiyo Inbun chỉ là cười, lắc lắc ngón tay: “Loài khỉ tinh này nếu tính trong giới yêu quỷ thì chỉ là đám gà mờ, cùi bắp, luôn luôn ôm cái mơ tưởng điên điên, khùng khùng làm con người để phục vụ cho nhu cầu hèn mọn của chúng, mấy tên ác ma còn chả thèm quan tâm hay suy nghĩ về lý do của bọn cùi bắp này, nhưng đối với con người thì đó là một đại ác mộng.”

“Bởi không giống ác ma có thể biến hóa, hay thăng tiến sức mạnh, bọn này chỉ có thể thành người thông qua việc lột da người và đội vào, nhất là da trẻ em có chứa nhiều tiên thiên chi khí, lại càng hợp với chúng.”

“Cái gì! Lột da! Thật , thật sao?” Tonoya Misuzu rùng mình một cái, không dám tưởng tượng nói.

Jiyo Inbun gật khẳng định: “Đừng có xem da trẻ em nhỏ, chúng chỉ cần mặc mảnh da lên cơ thể chúng, da sẽ tự khắc sinh trưởng và co dãn dài ra bao trùm cả cơ thể nó, chúng nó cũng có thể co nhỏ thân thể lại về chiều cao của người thường, cộng thêm lớp da nữa là đã có được dáng vẻ của con người rồi.”

“Tuy nhiên phải đợi lúc trăng tròn , khi mà âm khí chính thịnh thì việc lột da và thành người mới thực hiện được. Cũng bởi vậy lúc các ngươi phá hư việc biến hóa của nó, nên nó mới tức giận giết thêm người cảnh cáo.”

“Nhưng chẳng phải nó đã bắt trẻ con liên tục từng tháng đó rồi sao, tại sao nó phải bắt nhiều như vậy?” Tonoya Misuzu nghi vấn.

“Như đã nói, bọn này trong giới yêu ma là bọn cùi bắp, nên chúng không thể biết bộ da nào hợp với chúng, phải giết người thử mới biết được, chưa kể da giả thì cũng phải có hạn sử dụng nha, ngược lại chúng là có nhiều thời gian, nhiều chờ đợi mấy năm cũng không sao.” Jiyo Inbun nhếch miệng.

“A! khốn nạn, chúng giết người chỉ để thử da thôi sao? Mẹ nó đúng là khốn nạn mà” cả Matsushita và Tonoya cùng bi phẫn kêu lên.

Lại cùng trò chuyện mấy câu, sau khi hẹn được lịch hẹn, Jiyo Inbun quyết định chiều mai sẽ đến huyện Saitama hỗ trợ giải quyết, Tonoya Misuzu trưởng làng cũng cáo từ rời đi.

“Matsushita đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng đi một chuyến.” Jiyo Inbun quay về bàn làm việc , vừa ra lệnh.

“Hây! Inbun đại nhân.” Đáp ứng một tiếng , Matsushita cũng quay người rời đi, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

“Một con khỉ thành tinh a! lại dám xem mạng người như cỏ rác, ha ha , ta thật muốn đem ngươi thiêu sống đây.” Jiyo Inbun vừa suy nghĩ , nhếch miệng.

Thứ bảy, buổi trưa.

Huyện Saitama. Bên trong khách sạn Okeyama.

Nhân viên khách sạn lễ phép cúi đầu đón chào khách nhân.

Jiyo Inbun , Matsushita Heizaburo đi theo Tonoya Misuzu hướng dẫn vào trong.

“Jiyo-san thật sự là phiền phức ngài, làng của chúng tôi không có khách sạn, nên chỉ có thể mạn phép mời ngài đến ở một khách gần làng thế này.” Tonoya Misuzu cười ngượng.

“Không sao, thế này là đã tốt rồi, Tonoya tiên sinh không cần phải lo lắng.” Jiyo Inbun cũng cười đáp.

Sau khi bàn giao với Jiyo Inbun và nhân viên khách sạn, Tonoya Misuzu cũng cáo từ rời đi, Jiyo Inbun đã hẹn 4 giờ chiều nay sẽ đến khảo sát nên hắn cũng phải về chuẩn bị một số thứ.

Sau khi cùng Matsushita ngâm nước nóng xong, 2 người về phòng nghỉ ngơi một chút.

Nhưng đang trên đường đi về phòng, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc sau lưng: “Inbun ca ca, ngươi cũng đến đây sao?”

Ngoảnh đầu nhìn lại , thấy Conan, Ran , cùng với Mori Kogoro một tổ 3 người cũng đang cùng lục tục tiến tới.

“A conan , còn có Mori đồng học, thám tử Mori, các người tới đây để tắm nước nóng sao?”

Ran che miệng cười tươi: “Jiyo-san, gặp được các ngươi ở đây thật là vui a, cả nhà ta đến đây là để chơi lễ hội “Thiên Hạ Đệ Nhất” ở nơi này a!”

“Lễ hội! Lại còn “thiên hạ đệ nhất” ?”

“Ah! Chẳng lẽ Jiyo-san không phải đến tham gia lễ hội?”

“Không! Ta là đến đây cùng Matsushita, đến đây để giải quyết công việc mà khách hàng bàn giao.” Jiyo Inbun vừa nói, một tay chỉ Matsushita, Matsushita cũng hiểu ý tiến lên chào hỏi với mọi người.

“Công việc? Inbun ca ca không phải là muốn đi lừa đảo chứ, cái này là không nên a!” Conan nghĩa chính ngôn từ trực nhìn Jiyo Inbun.

Matsushita và Jiyo Inbun mặt đều đen lại, ‘Ngươi a, vì cái cứ nói ta lừa đảo, lừa đảo cái mẹ ngươi a, ta đây là làm việc đường hoàng có được hay không a! là không công không nhận lộc a! cái đồ cẩu khoa học này’ Trong bụng chửi thầm Conan mấy trăm lần, Jiyo Inbun liếc trắng hắn một chút.

Conan thấy thái độ của Jiyo Inbun thì liền giật nảy mình, hắn biết mình lỡ lời, đây là một cái tên mạnh siêu cấp, bỏ xa Ran, là sư phụ của Ran a, ở trước mặt hắn, nói xấu hắn, đây là đang ngại mạng mình không đủ ngắn a! Rủi hắn tức giận đánh mình là ai cũng không ngăn được. Nghĩ nghĩ Conan liền sợ vãi tè vội vàng nhảy giật tránh sau lưng của Ran, cười làm hòa với Jiyo Inbun.

“Conan!... ngươi sao có thể nói thế a, Jiyo-san là đang cố gắng làm việc đây.” Ran trắng mắt Conan, trách mắng, nội tâm thầm nghĩ, ‘đứa nhỏ này sao lại dám không kiêng nể gì cả nói xấu bạn học mình đây’

“Hừ lừa đảo thì là lừa đảo, có gì mà cần phải thêm mắm dặm muối.” Mori Kogoro cũng là đồng ý với ý kiến của conan, khinh thường mà nhìn bọn Jiyo Inbun.

“Kìa ba!...” Ran trợn trắng Mori Kogoro, để cho hắn không cần phải châm chọc thêm nữa.

Nhìn Matsushita hằm hằm nhìn Conan cùng Kogoro bộ dáng kích động muốn đánh người rồi, Jiyo Inbun liền xua tay ra hiệu bình tĩnh, mình thì làm ra vẻ tươi cười.

“Không có gì Mori đồng học , đồng ngôn vô kị mà , ta sẽ không để ý”

“Ây!...” cả 3 người bất giác cạn lời, đồng ngôn vô kỵ , câu này nếu chỉ conan thì dùng được, nhưng giờ nói ra không phải cũng bảo Mori Kogoro cái vai hề này cũng là trẻ con sao? Nhưng Jiyo Inbun nói giống như chỉ nhằm vào Conan, Mori muốn bắt bẻ cũng không có lý do :V~~.

Mà câu này đối với Conan vẫn là có lực sát thương, bởi hắn là Shinichi 17 tuổi a!

“Thôi cái này không này, Nhưng ta nghĩ chuyện công việc của ta lần này cảu ta, Conan bạn nhỏ sẽ có hứng thú nha, không biết ta có nên nói ra hay không?” Jiyo Inbun mỉm cười thần bí, giả vờ cùng Matsushita rời đi.

‘chuyện ta có hứng thú, chẳng nhẽ là vụ án sao, cũng đúng với trình độ của tên này khẳng định hắn đến đây là để giải quyết vụ án nào đó, nhưng mượn danh trừ tà để lừa đảo chút tiền.’ đánh hơi thấy vụ án Conan lập tức não bổ từ phía sau lưng Ran, chạy theo Jiyo Inbun.

“Inbun ca ca đợi ta a!”

Nghe tiếng gọi phía sau, Jiyo Inbun nhếch miệng, vẫn ra hiệu cho Matsushita đi tiếp về phòng.

Trong phòng nghỉ Jiyo Inbun.

Conan tay cầm một lon nước cam, miệng uống mấy ngụm.

“Nói vậy là một vụ bắt cóc trẻ em liên hoàn sao? kể ra hung thủ cũng thật táo tợn và tinh vi nha, thách thức bao nhiêu cảnh sát thế, mà vẫn qua mặt được, đây là một dạng tội phạm điên, thực hiện phạm tội vì thú vui biến thái, thách thức cảnh sát. Ai!... những đứa trẻ kia rơi vào tay hắn là khó sống a! nói không chừng đã tro cốt không còn rồi.”

“Ngươi nói cũng có mấy phần chí lý, nhưng mà bên cảnh sát cùng nhân chứng đều đã thấy, hung thủ người đầy lông lá, cao trên 2 mét lại còn di chuyển trên nóc nhà nhanh như chớp, ai cũng cho rằng là yêu quái làm nha.” Jiyo Inbun cười, nhấp một ngụm cà phê nóng, sau đó mũi ngửi ngửi hương cà phê đọng lại.

Conan lập tức phản bác: “Hừ! cái gì mà quái, ta mới không tin đây, Inbun ca ca cũng thừa biết là không phải yêu quái làm mà, cái này căn bản chỉ là hung thủ cố tình đột lốt tung hỏa mù mà thôi, nghĩ sao mà bao nhiêu lâu ngay cả bóng hung thủ cũng không thấy, nay lại thấy, tất cả là Hung thủ cố ý.”

“thông qua việc cả năm hắn đùa cảnh sát xoay quanh, đủ biết hắn mặc dù tâm thần nhưng là cực kỳ thông minh, mưu lược rõ ràng, việc sắp xếp một buổi biểu diễn free ngoài trời tung hỏa mù là rất dễ dàng, việc chạy nhanh như gió trên nóc nhà ta thấy là do đêm tối, với hiệu ứng ánh trăng khiến mọi người cảm giác sai lầm.”

“Kỳ thực chỉ cần có chút thân thủ, cộng với một vài thủ đoạn chuẩn bị là có thể làm được, mà người thân thủ giỏi để phi qua trên mái nhà không phải không có, đâu phải chỉ mỗi Inbun ca ca có thân thủ mạnh đâu đúng không? Có một người thì sẽ có người thứ 2 hai, chỉ là hơi hiếm, nên khả năng tiểu sảo là rất cao.”

Nghe Conan phân tích Jiyo Inbun cũng gật đầu: “Ngươi nói quả thật không sai, rất có khả năng là như vậy, ta cũng hi vọng chuyện đi theo hướng ngươi nói đi, đừng có là yêu quái làm thật nếu không thì chuyện này chơi lớn.”

Jiyo Inbun cũng chỉ là muốn động viên tinh thần Conan một chút chứ không phải là hắn sợ, mà Conan phân tích cũng rất là có lý, biết đâu chuyện lại như thế thật, như vậy bọn trẻ cũng có cơ hội sống cao hơn đây.

“Đảm bảo là người dàn dựng, không phải là yêu quái gì đây, cái này là chắc chắn.” Conan khẳng định nói, sau đó lại làm ra bộ ngốc manh “Inbun ca ca chiều nay ngươi đi thị sát nhớ cho ta đi theo a, ta rất hiếu kỳ phong cách phá án của Inbun ca ca nha!”

Thấy Conan giả vờ Jiyo Inbun cũng chỉ là cười gật đầu biểu thị đồng ý cho hắn tham gia cùng.

~~~~~~~~!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~

Ây lại chương mới, cố gắng ra lúc đầu tuần, hi vọng là truyện được nhảy top để nhiều anh em biết đến a, Cám ơn các Fan đã theo dõi, sẽ ra truyện đều hơn đây. Má nửa đêm canh 3 viết truyện, tình trạng mắt mờ mờ ngái ngủ, chắc sẽ sai chính tả nhiều đây, anh em thông cảm giúp nha ha ha :V :V~~

~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~~