Chương 24: Kỵ Sĩ Cúi Đầu! Jiyo Inbun Trêu Chọc Đỏ Mặt Hinoe V~~

Đứng Trước 2 bằng chứng như vậy Kubota triệt để bối rối, hắn không biết rằng hắn đã rơi vào tròng của ông Ochiai, ông ta cố ý bảo Kubota làm việc một mình ở trong phòng, để không ai có thể chứng thực chứng cớ vắng mặt của hắn, như vậy thì việc đổ lỗi này mới hoàn hảo được.

“Khoan đã các vị hiểu lầm rồi, tôi đâu có lí do gì để giết ông ta chứ, đúng không?” Kubota 2 tay đưa lên phía trước, xua tay lia lịa biểu hiện mình không liên quan.

“Đừng có nối dối nữa Kubota.” Lúc này Iijima bước lên, nghiêm túc nhìn Kubota, nói tiếp: “Anh lén đem tranh đi bán và ông chủ bắt ông phải trả lại hết số tiền đó , đúng không?”

Thanh tra Megune mặt tra khảo, nhìn Kubota chất vấn: “Có đúng là như thế không, anh Kubota?”

“Nhưng… Nhưng mà tôi không có giết ông ấy thật mà!” Kubota lo lắng đi lùi lại mấy bước, tiếp tục thanh minh.

“Nhưng chứng cứ đã đầy đủ, dù sao cũng phải mời anh về đồn làm việc với chúng tôi!” Thanh tra Megune nghiêm nghị.

Lúc này Conan đi đến bên cạnh Jiyo Inbun: “Inbun ca ca, ngươi nghĩ liệu Kubota có phải là hung thủ không?”

Jiyo Inbun chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ta không nghĩ vậy! nếu là hắn là hung thủ, thì sẽ không ngu ngốc đến nỗi không tạo chứng cớ ngoại phạm cho mình, ít nhất cũng sẽ không bỏ bộ giáp vào trong tủ mình, dù sao bộ giáp biết đi cũng xuất hiện lâu rồi, chứng tỏ hung thủ đã luyện tập kỹ lưỡng, hắn không thể phạm một sai lầm ngớ ngẩn như thế được, một tí đường lui cũng không chừa, với lại Kubota cũng biết ở đây có camera, không thể có chuyện hắn lại để cho bộ giap mà hắn cất trong tủ xuất hiện trên Camera được.”

“Người trung quốc có một câu rất hay! Đó là ‘lạy ông tôi ở bụi này’, việc đem chính chứng cớ phạm tội dễ phát hiện như thế giấu ở trong tủ của mình thì chẳng khác nào ‘lạy ông tôi ở bụi này’ cả . Ta nghĩ đây cũng chỉ là Hung thủ đang diễn trước Camera cho chúng ta xem đi.” (ông này biết hung thủ rồi còn cố trang bức :V~~)

“Lạy ông tôi ở bụi này? Cái này ý là sao?” Conan là đối với thành ngữ , tục ngữ trugn quốc chẳng hiểu gì cả, mà thành ngữ, tục ngữ nhật bản cũng chả có mấy thứ như thế nên nhất thời không hiểu.

“Cái này rút ra từ một câu chuyện vui, chủ nhà đi bắt trộm, còn chưa biết được tên trộm trốn ở chỗ nào để bắt, tức quá hét ‘tên kia mày trốn đâu’ thì tên trộm đang trốn ở trong bụi bỗng lớn tiếng bảo tôi đang trốn ở bụi này, đấy chẳng phải là mời người khác tới bắt mình hay sao?”

“Về sau từ ‘lạy ông tôi ở bụi này’ dùng để chỉ những kẻ có hành động ngu ngốc, chẳng khác gì chỉ dẫn cho người khác biết mình là thủ phạm.” Jiyo Inbun rất bình tĩnh giảng giải cho Conan nghe.

“Nói rất hay! Đúng là chẳng khác gì ‘lạy ông tôi ở bụi này’, ta cũng cùng có chung suy nghĩ như Inbun ca ca vậy, Kubota không phải là thủ phạm, nhưng vấn đề là không có chứng cứ!” Conan tay vuốt cằm suy ngẫm.

“Chứng cớ thì không có nhưng ta nhìn thấy một thứ rất thú vị, ở sau bộ giáp kia không phải là một cây bút bi sao?” Jiyo Inbun chỉ tay về phía bộ giáp ở gốc phòng nói ra.

“Hả?” Được nhắc nhở Conan ngay lập tức chạy tới chỗ bộ giáp, kiểm tra phía sau: “Đây là?...” Mặc dù kinh ngạc Jiyo Inbun có thể nhìn xa như thế nhưng Conan vẫn là trước báo cho thanh tra Megune về cây bút này.

“Đây là cây bút kỉ niệm nhân dịp 50 năm thành lập bảo tàng, tất cả nhân viên ở dây ai cũng có” Ochiai quản lý tiến tới gần thành tra, giải thích.

“Ừm màu mực, và nét mực hoàn toàn giống với chữ viết trên giấy” Sau khi lây một cuốn sổ ra thử bút thanh tra Megune đưa ra kết luận.

Để ý thấy thanh tra megune bấm bút lên mới viết được, Conan linh quang chợt lóe, lại chạy đi phòng thu hình quan sát thêm chút.

Mà nhìn thấy vụ án đã đi được đúng hướng Jiyo Inbun cũng không còn hứng thứ thêm vào, một mặt bình tĩnh thong dong chờ vụ án bị conan kết thúc.

Quả nhiên vào phút cuối cùng , y như nguyên tác , Conan giả vờ đi vệ sinh, ép Ochiai quản lý lấy bút hết mực ra viết, bị rơi vào tròng, lại mấy người chất vấn, cùng chứng cứ trong tay, Ochiai quản lý đành phải cúi đầu nhận tội.

Ra về Conan chạy lục tục theo chân Jiyo Inbun, “Inbun ca ca, ngươi thật là lợi hại nha, cây bút ở xa như vậy mà ngươi vẫn nhìn thấy được a!”

Jiyo Inbun lườm hắn một cái: “Lợi hại nhưng cũng không bằng ngươi đi.”

“A!” Bị nói đúng chỗ hiểm Conan giật mình, hắn giờ mới để ý nãy giờ biểu hiện của hắn ở vụ án là bị Jiyo Inbun quan sát thấy mồn một, lại nghĩ đến trí suy luận và khả năng quan sát của Jiyo Inbun, hắn nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng bán manh giả ngốc.

“Nào có, nào có, ta chỉ là học tập theo mori thúc thúc phá án a!”

Nghe Conan nịnh nọt Mori Kogoro nhất thời sung sướng cười ha ha lướn tiếng.

Ran thì cười che miệng khoát tay: “Mồ! Jiyo-san cứ nói đùa, Conan hắn chỉ là trẻ con sao lợi hại gì được nha, vẫn là Jiyo-san lợi hại mới đúng.”

Lườm Conan dọa hắn một chút, Jiyo Inbun lại không tiếp tục để ý đến đám người này nữa mà lên xe rời đi.

Tối đó tại nhà Jiyo Inbun.

“Manaka lão bản chuyện của ngươi cũng đã làm xong, giờ ngươi cũng nên siêu thoát đi thôi!” Jiyo Inbun đối với đang trôi nổi linh hồn Manaka lão bản nói.

“Vâng! vậy phiền toái Inbun đại nhân rồi.” Manaka lão bản cúi đầu hành lễ.

“Được!” Dứt lời Jiyo Inbun búng tay một cái, nhát thời một cỗ lực lượng linh hồn từ tay Jiyo Inbun tràn ra, phóng tới quấn quanh lấy linh hồn thể Manaka lão bản.

Bị linh hồn lực cuốn lấy, hồn thể của Manaka lão bản từng bước được thanh lọc dần, từng tầng u ám chi khí bị dẩy ra ngoài tiêu tán trong không khí.

Cuối cùng hồn thể Manaka lão bản cũng sạch sẽ, dâng lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, rồi từ từ hóa thành bong bóng ánh sáng tiêu tán đi. Phút cuối nhìn vẻ mặt của Manaka lão bản rất là thoải mái và thanh thản, lúc sắp tiêu tán hết hồn thể đi luân hồi hắn còn nói lên lời tạ ơn: “Cám ơn Inbun đại nhân!”

Thấy việc đã xong Jiyo Inbun ngồi xuống thong thả nhấp một ngụm trà nóng.

Lúc này, nãy giờ đứng ở bên cạnh Okamura Hinoe , ngưng thực ra thân hình , chăm chú rót trà cho Jiyo Inbun.

“Inbun đại nhân, nhìn đoàn hắc khí lúc nãy, có thể thấy cái tên Manaka kia lúc còn sống cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng lúc siêu thoát nhìn hắn cũng thật hiền lành và thanh thản nha, thủ pháp của Inbun đại nhân thật là mạnh mẽ đi!” Okamura Hinoe cảm thán nói.

“Nhận tiền của người thì phải bỏ chút sức thôi. Sao? ngươi cũng muốn siêu thoát sao? ta ngược lại cũng có thể giúp một tay.” Jiyo Inbun bỏ xuống chén trà , tay gõ bàn thoải mái mỉm cười, nói.

“Cái này thì thôi đi, ta cảm thấy hiện tại đã là rất tốt, vừa có thể làm việc như thường lúc còn sống, lại có năng lực, có thể bay nhảy, có được kí ức lúc còn sống, sống như hiện tại vẫn là tốt hơn nhiều!” Hinoe mỉm cười duyên dáng để lộ ra hàm răng trắng sữa, lắc đầu, ôn nhu nói.

“Ha, thật tiếc, ta cứ tưởng ngươi muốn được siêu thoát, định đòi tiền công là ngươi khỏa thân cho ta nhìn một lần đây.” Jiyo Inbun mỉm cười, nói lời trêu chọc cô nàng này.

“A! Inbun đại nhân thật biến thái! Ngài nghĩ Hinoe là loại người gì?” Okamura Hinoe lập tức đỏ mặt, trừng mắt trách cứ Jiyo Inbun, nhưng trong nội tâm thì nghĩ ‘Inbun đại nhân muốn nhìn ta khỏa thân, cái này không phải là thích ta rồi chứ. Ta có phải hay không là nên… Ah! Quá xấu hổ, Hinoe ngươi đang nghĩ cái gì vậy, từ lúc nào mà ngươi trở nên hư hỏng như vậy.”

Trong đầu tưởng tượng ra mấy cảnh nóng bỏng, hư hỏng giữa nàng và Jiyo Inbun, Hinoe lập tức đầu bóc khói đỏ mặt, lắc lắc đầu để cho mấy cái tưởng tượng dâm tà đó biến ra khỏi đầu.

“Hử,… không được sao?” Jiyo Inbun trêu đùa , giả vờ làm ra bộ dáng thất vọng.

“Ah!...” Nhìn Jiyo Inbun biểu lộ thất vọng, Hinoe nhất thời trong lòng nóng nảy, ‘Inbun đại nhân thất vọng như thế, thật… thật sự là muốn sao? Nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần a, Inbun đại nhân sẽ không ghét ta chứ?’

“Nếu… Nếu là Inbun đại nhân, thì!...” Hinoe giọng nói lắp bắp, mặt đỏ rần , cúi đầu thẹn thùng , 2 tay che lấy trước ngực, nói không dứt câu.

Nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô nàng Jiyo Inbun ý tứ trêu đùa càng đậm, cười gian tà : “Hử? Nếu là ta thì làm sao?...”

“Thì … là … là…” Hinoe mặt đỏ lắp bắp mãi không tiếng, nhưng khi nàng đang từ từ ngẩng đầu lên nhìn Jiyo Inbun thì thấy vẻ mặt trêu đùa của hắn thì liền minh bạch mình bị trêu đùa.

“Thì là ngài đi chết đi!...” Hinoe vẫn còn đỏ mặt, hậm hực dậm mạnh chân, quay người bay xuyên qua trần nhà, một mạch bay lên sân thượng.

Khi nàng bay đi vẫn nghe ở phía sau vang lên tiếng cười to, cùng giọng trêu đùa của Jiyo Inbun làm nàng càng đỏ mặt tăng tốc phi hành lên trên nhanh hơn.

3 ngày sau thứ 6 giờ nghỉ trưa, Jiyo Inbun đang dùng hộp cơm trưa của mình, cái này là do Hinoe chuẩn bị cho hắn, trước đó khi chưa thu nhận Okamura Hinoe, thì cơm trưa của hắn là do Tsukamoto Kazumi làm cho hắn, nhưng từ sau khi nhận Hinoe thì hắn đã từ chối, bảo là mình tự làm được. Tsukamoto Kazumi biết giờ mình ở trong lòng Jiyo Inbun chẳng là người nào, nên cũng không dám thúc ép hắn, đành phải thuận theo tự nhiên.

“Jiyo-san, Jiyo-san” đang dùng cơm Jiyo Inbun chợt nghe bên tai tiếng gọi quen thuộc.

Dừng đùa ngoảnh đầu lại thì thấy ran đang chạy từ bên ngoài phòng học chạy vào, tới trước bàn hắn, thở hồng hộc mấy hơi.

“Mori đồng học ngươi có gì cứ bình tình, ta cũng không có chạy mất đâu mà.” Jiyo Inbun ngạc nhiên nhìn Ran bộ dáng, nói.

“Ta chỉ là lúc nãy ở thư viện đọc được tin tức nên định đến đây kiểm chứng.” Ran lấy lại hơi, một mạch nói ra.

“Tin tức?” Jiyo Inbun ngược lại là não bổ không biết tin tức thì liên quan gì mà phải tìm mình?

“Ta muốn hỏi là có phải Ngươi đã tiếp quản viện bảo tàng mỹ thuật Chuusei không?” Ran tay cầm một tờ báo, 2 tay chống xuống bàn , trực nhìn Jiyo Inbun hỏi.

“A! cái này thì đúng, ngươi là từ đâu biết được tin tức a.” Jiyo Inbun rất là ngạc nhiên Ran từ chỗ nào biết được tin tức, phải biết hắn tiếp quản viện bảo tàng là mới ngày hôm qua.

“Đây ngươi xem.” Ran nói đạo, 2 tay nhanh chóng lật ra tờ báo căng ở trước bàn cho Jiyo Inbun nhìn.

Tiêu đề của tờ báo trang nhất vẫn hiện rõ to, “Một quẻ bói toán, công ty trừ linh Kokugon uy tín lâu năm tiếp nhận bảo tàng mỹ thuật Chuusei!”

“Đây công ty Kokugon, không phải là công ty của Jiyo-san sao?” Ran mori ngón tay chỉ vào chữ “Kokugon” trong tiêu đề, vừa một mặt hiếu kỳ nhìn Jiyo Inbun.

Đọc qua một lượt nội dung, Jiyo Inbun nhếch miệng, “báo chí vẫn là tin tức rất nhanh a, mới đó đã lên báo rồi a!”

“Không lên báo sao được, một tin đồng trời thế nha, đây này, đoạn này nói rõ, hôm đi công ty Kokugon muốn phá hoại, hủy hoại hình ảnh công ty, còn nói công ty là lừa đảo, làm cho công ty Kokugon tổn thất rất nhiều khách hàng và danh tiếng.”

“Giám đốc của công ty, đã lập tức cá cược với Manaka lão bản về việc áo giáp biết đi của bảo tàng không phải là sự kiện linh dị gì mà là do có người cố ý làm, giá trị cá cược lên tới 2 ức yên nhật, với điều kiện Kokugon công ty phải có được chứng cứ không thể chối cái.”

“Ngoài ra sau đó, giám đốc công ty này đã dưới sự chứng kiến của nhiều người, bói toán , tiên đoán rằng ngày mai đúng vào khoảng 4 đến 5 giờ Manaka lão bản sẽ bị người giết chết, lúc đó mọi người đều cho đây là trò hề, nhưng ngay ngày hôm sau , đúng vào khoảng thời gian này Manaka lão bản bị quản lý Ochiai giết chết.”

“Mà bên phía cảnh sát đã khẳng định sau một thời gian thẩm vấn, chuyện này là do Ochiai lão bản một mình đầu tiêu, cũng đã luyện tập cho ngày hôm đó rất nhiều, không hề liên quan gì đến công Ty Kokugon. Vậy đây chỉ là sự trùng hợp hay là thật sự bói toán?”

“Nhưng sau chuyện này, danh tiếng của Công ty trừ linh Kokugon đã khôi phục lại cực thịnh và còn cao hơn trước, ngoài ra do không thanh toán ngay được số tiền 2 ức yên nhật, gia đình của Manaka lão bản đã quyết định chuyển nhượng lại bảo tàng mỹ thuật sắp bị đống cửa Chuusei này, với gia trị tương đương.”

“Hiện tại bảo tàng mỹ thuật Chuusei đã thuộc sở hữu của công ty trừ linh Kokugon” Ran cứ một mạch hưng phấn đọc to nội dung của tờ báo.

Đọc một hồi Ran dừng lại, hâm mộ nhìn Jiyo Inbun, không hâm mộ soa được, Jiyo Inbun bằng tuổi nàng nhưng đã là tùy ý kiếm mấy ức yên nhật, còn là ông chủ một công ty lớn. Thích là có thể vung tay bỏ ra mấy ức , tiêu tiền thoải mái, không phải là giống như nàng, lo lắng dè sẻn a! không cẩn thận ba ba không nhận được ủy thác là chết đói cả lũ, còn không nói lúc trước Conan không đến, ba ba vô cồng rồi nghề , còn khó khăn và nợ nần như nào a.

“Jiyo-san, ngươi sẽ đinh làm gì với bảo tàng mỹ thuật Chuusei đây, sẽ tiếp tục cho mở cửa chứ?” Ran Mori một mặt cầu khẩn nhìn Jiyo Inbun. Nàng là rất thích mấy bức tranh và những thứ đồ nghệ thuật trong Viện bảo tàng này nha, hôm qua nhìn nàng đi xem hào hứng thế là biết, nàng là không muốn nó đóng cửa a.

“Cái này , sẽ tiếp tục mở cửa , nhưng sẽ không triển lãm mấy thứ đò mỹ thuật trước đó nữa, những thứ đó ta sẽ bán hết, mà thay vào đó sẽ phục vụ cho việc triển lãm mấy thứ của ta, theo phong cách của ta, trong thời gian này ta sẽ tiến hành thu thập những thứ sẽ đưa vào triển lãm ở trong đó, đương nhiên bảo tàng sẽ đống của trong thời gian ta thu thập đồ vật.”

Jiyo Inbun cũng là rất hào phóng nói cho Ran biết dự định của mình, dù sao cũng chẳng tác hại gì khi cho Ran biết.

“A! những tác phẩm đó sẽ bị bán hết sao?” Ran rất là thất vọng , cúi đầu buồn bã, uể oải nói.

“Ha ha, Mori đồng học ngươi cũng đừng có sớm thất vọng, ta đảm bảo với ngươi, đợi ta mở cửa lại viện bảo tàng, ngươi sẽ được chiêm ngưỡng thấy những thứ còn tuyệt vời và giá trị hơn mấy món đồ mà ngươi xem hôm qua cả trăm, thậm chí cả ngàn lần, đặc biệt mỗi món đồ sẽ có một câu chuyện về sự tích của nó đi theo a, ta đảm bảo ngươi sẽ mê mệt, đến lúc đó sợ là ta đuổi ngươi cũng không muốn đi đây.”

Nhìn thấy Ran Mori thất vọng Jiyo Inbun lập tức giới thiệu sơ qua một chút kế hoạch của mình, câu lên cô nàng một chút hứng thú và hiếu kỳ.

“Ah! Là thật sao? đúng thật là tuyệt vời và giá trị hơn trăm, ngàn lần sao?” Đúng là Ran bị câu lên hứng thú và hiếu kì, lập tức hứng thú hỏi lại Jiyo Inbun.

Chỉ thấy Jiyo Inbun nhàn nhạt mỉm cười gật đầu.

“Ah! Vậy ta sẽ đợi, Jiyo-san ngươi phải nhanh lên nha, ta thật là hiếu kỳ chết.” đạt được Jiyo Inbun khẳng định Ran lập tức mừng rỡ cười, nói.

Nhìn bộ dạng hứng thú của Ran , Jiyo Inbun trong lòng buồn cười, Cô nàng này vẫn thật là thật thà và cả tin nha, thảo nào bị Conan lừa hết lần này tới lần khác, đúng là mang tâm tính trẻ con đi, cũng may là Jiyo Inbun không có lừa nàng, nếu không nàng sẽ bị hố thảm :V~~

~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~

Ai! lại cố gắng nhanh nhất tiến độ ra chương, mỗi chương cố gắng gõ tầm 4 ngàn chữ, xem ra thì tiến độ cũng không có chậm lắm a! nhưng mà ta bị mệt chết a! Phan của Ta đâu rồi nào, cần xem cánh tay của bạn biểu quyết ở phần bình luận, ý kiến :V cho ta nhiều nào :V~~~ ~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~~~~~