Chương 22: Bảo Tàng Mỹ Thuật Beika Sát Nhân Sự Kiện Bắt Đầu!

Buổi chiều ngày kế tiếp:

Trước cửa bảo tàng mỹ thuật Chuusei , Matsushita Heizaburo dừng xe lại, cùng Jiyo Inbun một chỗ tiến vào bảo tàng mỹ thuật.

Ochiai giám đốc đã nhận được tin từ trước đó nên đứng chờ sẵn, khi thấy Jiyo Inbun đi vào thì lập tức tiến tới tiếp đón. “Inbun đại nhân ngài khỏe, Matsushita phó giám đốc ngài khỏe chứ.”

“Cám ơn Ochiai giám đốc đã tiếp đón, thật là cho ngài thêm phiền toái.” Jiyo Inbun cũng hành lễ đáp lại, “Chỗ này nói chuyện không tiện , chúng ta vào trong sẽ nói tiếp chứ.”

Ba người cùng tiến vào tỏng đại sảnh, Ochiai giám đốc dẫn 2 người đi tham quan xung quanh bảo tàng mỹ thuật, những bức vẽ của các danh tác, hay các bản vẽ về lịch sự, nói thật màu vẽ nhìn nhem nhuốc, Jiyo Inbun không biết là những bức tranh này có gì đẹp mà nhiều người đều ca ngợi chúng, hắn thấy vẫn là tranh phong thủy là huyền diệu nhất. Nhưng ai biết được sở thích kỳ quái của các nhà sưu tập tranh chứ?

“Ai! ta nghĩ những bức tranh này có lẽ đều là danh tác, nhưng mà ta lại không hiểu được thưởng thức tranh , thực sự là quá tiếc nuối a.” Jiyo Inbun nhìn tranh cảm khái.

“Cũng thật là đáng tiếc, ta nhìn những bức tranh này cũng rất đẹp a!” Matsushita lên tiếng bình phẩm.

“Cũng không thể trách ngài được, xã hội càng hiện đại, người hiểu được những tranh cổ này cũng ít đi, thật sự bảo tàng cũng không thể chống chọi lại với thời gian, người đến càng ít, cũng sắp phải đóng cửa .” Ochiai giám đốc cảm khái.

“Đúng rồi Inbun đại nhân, nghe nói ngài hôm nay là tới để giải quyết vấn đề linh dị của bảo tàng sao?” Ochiai giám đốc đột ngột chuyển chủ đề, mục đích cũng để thăm dò xem Jiyo Inbun đã biết được những gì.

Jiyo Inbun cũng biết tâm tư của ông lão, hắn chỉ là cười khoát tay. “Ha ha, nói giải quyết chỉ là tiện thể, còn mục đích vẫn là muốn đi tham quan một chút bảo tàng mxy thuật này, xem như là lâu lâu ra ngoài vui chơi a.”

“A! ra là vậy, vậy các ngài cứ thống thả tiếp tục tham quan a, ta đi đến chỗ khác.” Ochiai giám đốc nói ra lời rồi cũng bỏ đi.

“A! Inbun ca ca ngươi cũng đến đây tham quan sao?” Ochiai giám đốc vừa đi được một lúc thì một thanh âm non nớt vang lên phía sau lưng Jiyo Inbun.

Cả 2 ngoành đầu lại thì thấy Conan , Ran , cùng với Mori kogoro , đang ở phía sau.

“A , conan bạn nhỏ, lại còn Ran và Mori trinh thám a, chào các ngươi.” Jiyo Inbun lên tiếng.

Nhưng chỉ thấy Ran lạnh hừ một tiếng , ngoảnh đầu đi. Nhìn thấy biểu hiện này của Ran Conan rất là kinh ngạc, không phải nói quan hệ giữa Ran và Jiyo Inbun vẫn rất tốt sao, sao hôm nay lại bộ dáng tức giận thế kia.

‘A xem ra Ran vẫn còn giận ta chuyện hôm qua.’ Jiyo Inbun lập tức nghĩ ra vấn đề, liền cười khổ, nhưng Ran vẫn là hừ lạnh không thèm để ý tới hắn.

“Inbun ca ca, xem ra là chị Ran giận ngươi cái gì đó, là có chuyện gì có thể nói ra a.” Conan hiếu kì lắc lắc ống quần của Jiyo Inbun truy hỏi.

“Kì thực cũng không có gì chỉ là hôm qua nàng xem tin tức về bảo tàng mỹ thuật này có áo giáp thời trung cổ biết đi, muốn đi đến xem sao, ta liền nói chỉ có trẻ con mới tin vào mấy tin đồn như vậy, nàng lập tức liền giận ta .” Jiyo Inbun vô tội ngửa ra hai tay kể lể.

Nghe này cả Conan và Mori đều xạm mặt lại, mẹ nó , bọn họ cũng là cười nói Ran trẻ con mới đi tin vào mấy tin đồn nhảm nhí câu khách như này, vậy là bị dùng vũ ép đi đến tham quan cùng, mà Jiyo Inbun cũng nói thế, vì cái gì lại lông tóc không tổn hao gì a, bọn họ tình nguyện bị giận mà được ở nhà nghỉ ngơi, không đi xem mấy cái thứ tốn thời gian như này a.

Nhưng mà một hồi cả 2 ngẫm lại cũng thấy đúng, bọn họ yếu hơn Ran đương nhiên là sẽ bị Ran dùng vũ lực bắt ép, còn Jiyo Inbun mạnh hơn nàng nên nàng hết cách phát tiết, chỉ có thể làm ra bộ dạng tiểu nữ sinh hờn dỗi a, mẹ nó, bọn họ cũng muốn đi học võ a .

“Inbun ca ca, việc tin đồn áo giáp sắt biết đi đây là thế nào ?” Conan bỏ qua suy nghĩ, vội đối với Jiyo Inbun hỏi.

“Cái này, cũng vì vậy nên hôm nay ta mới đến đây tìm hiểu đây.” Jiyo Inbun liếc nhìn cái tên Conan chuyên hiếu kỳ này một chút trả lời.

“A! vậy là Jiyo –san muốn đến để tìm hiểu về áo giáp sắt biết đi sao, thế nào đã tìm hiểu được đến đâu? Có phải là thật sự không a?” Ran đột ngột chuyển biến thái độ, quên cả việc mình đang làm bộ dạng giân Jiyo Inbun, mà đối với hắn truy vấn, xem ra cái tính hiếu kỳ vẫn chiến thắng tiểu nữ sinh.

“Ây!” Cả mấy người đầy kinh ngạc chuyển biến thái độ của Ran, căng mắt ra mà nhìn nàng.

Jiyo Inbun lúng túng một chút liền trả lời: “Kỳ thực chuyện ta đến đây là do nhận ủy thác từ chủ nhân của viện bảo tàng này, tìm hiểu thì cũng có ra sự tình, theo ta thấy chuyện này da phần là giả.”

“Là giả sao?” Ran có chút thất vọng lại mừng rỡ, nếu bây giờ mà có cái áp giáp sắt kia xuất hiện đi đến trước mặt nàng thì nàng chắc chắn sẽ khóc thét lên , đứng cũng không nổi.

“Cái đó là đương nhiên, thôi hay là chúng ta về nhà thôi.” Conan và Mori Kogoro vội vàng cười gãi đầu đối với Ran đưa ra yêu cầu về nhà.

“Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi thì cũng phải tham quan một chút chứ a.” Ran mỉm cười lúng túng đối với bọn họ nói.

Một lát sau Conan cùng đi với nhóm Jiyo Inbun xem xét xung quanh, Ran và Mori Kogoro đi cùng nhau.

“Inbun ca ca, ngươi nghĩ sao về vụ áo giáp biết đi đó, nếu đây chỉ là một tin đồn hút khách thì đây cũng thật lạ, lúc nãy biểu hiện của Ochiai giám đốc có vẻ thay đổi khi chúng ta nhắc đến chuyện này.” Conan tay vuốt cằm vừa suy luận vừa nói.

Jiyo Inbun chì là cười , xoa xoa đầu anh bạn nhỏ : “Conan ngươi sức quan sát cũng thật là nhạy bén a, chỉ một chi tiết nhỏ như vậy mà ngươi cũng để ý.”

“Đó là vì hôm trước học hỏi từ Inbun ca ca ngươi về việc kỹ thuật quan sát gương mặt người nha, nên ta cũng là luyện tập quan sát biểu hiện khuôn mặt của những người khác, như vậy sau này việc phá án có lẽ sẽ nhanh hơn đây.” Conan ngẩng đầu nhìn lên nói.

Jiyo Inbun lập tức cười phá lên, một mặt nhìn lấy conan : “Ha ha, phá án sao?”

“Ây! Là là, ta muốn học tập Mori thúc thúc phá án bắt tội phạm a!” Bị nói trúng điểm yếu , chột dạ Conan bắt đầu làm mặt ngây thơ giả điên.

Jiyo Inbun nhìn vào cũng chỉ xoa xoa đầu Conan, “A! vậy sao?” Nhưng trong nội tâm thì nghĩ ‘Giả đi, ta cũng chỉ là im lặng nhìn ngươi diễn ha ha!’

Không để ý đến chuyện này nữa Jiyo Inbun Quay người nhìn mấy bức tượng trong phòng triển lãm, một bộ cao thâm mặc trắc, “Ta nghĩ chuyện bộ giáp tự mình biết đi thì không thể nào.”

“Đúng vậy!” Conan cũng gật đầu tán đồng với quan điểm này.

“Nhưng” dừng một chút , Jiyo Inbun tiếp tục nói : “Nếu như là có người cố tình mặc bộ giáp và đi loanh quanh thì… Ta nghĩ đó là khả năng cao nhất.”

“Cái này đúng thật là hợp lý nhất, nhưng người kia làm vậy với mục đích gì đây?” Conan gật gật đầu, nhưng vẫn có nhiều điểm không hiểu, khi không ai lại mặc giáp đi nửa đêm dọa ma người khác chứ?

Jiyo Inbun tay dặt lên đầu Conan vỗ vỗ , “Này cậu nhóc! Nhớ kĩ , khi một người bỗng dưng làm ra một việc gì khác người , thì người đó chắc chắn là đang chuẩn bị cho một việc còn kinh khủng hơn nhiều lần, đương nhiên trừ trường hợp tên kia bị tâm thần, ha ha.”

“A!” Conan kinh ngạc nhìn Jiyo Inbun. “ Việc còn kinh khủng hơn, có lẽ nào?” , Conan vừa nghĩ lại cảm thấy sợ, dù hắn thích phá án , nhưng hắn là một kẻ tinh thần trượng nghĩa dâng trào a, hắn không mong là sẽ có người chết nha.

“Việc này cũng không biết chắc được, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ có một vụ án đang chờ đợi đây, ngươi tốt nhất phải chú ý quan sát a!” Lại vỗ đầu Conan một cái Jiyo Inbun liền quay người ra hiệu cho Matsushita cùng đi đến khu vực triển lãm khác.

“Inbun ca ca, đợi đã, ta vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi a!” Thấy Jiyo Inbun cùng Matsushita rời đi Conan liền hớt hải chạy theo.

Một lát sau 3 người cùng đến tham quan “ Khu bầu trời”. Những bức tượng thiên thần, vẻ đẹp quang minh, những loài động vật bay trên trời như hùng ưng, bức tranh chúa giáng sinh, tất cả kết hợp tạo nên vẻ đẹp lộng lẫy và cảm giác thanh thản tại đây.

“Ừm mặc dù ta không hiểu nghệ thuật nước ngoài nhưng mà mấy đồ vật ở đây cho người ta cảm giác thật thanh thản nha.” Jiyo Inbun nhìn xung quanh một chút cảm khái.

“Inbun đại nhân nói phải, ở đây giống như bầu khi khí trong lành hơn rất nhiều, có lẽ bởi nó là khu bầu trời sao!” Matsushita Heizaburo cũng cảm khái, không quên đập cái nịnh nọt.

“Ta thì không hề thích mấy cái thứ nghệ thuật này, nếu không phải vì Inbun ca ca nói những này có liên quan tới vụ án , ta mới không thèm xem đây.” Conan là ăn ngay nói thật, việc hắn đến đây cũng chỉ là bị Ran bắt ép chứ nội tâm của hắn không hề muốn. Theo hắn thì thà ở xem tv còn hơn đi mấy chỗ tin đồn nhảm nhí.

“À mà Inbun ca ca, ngươi nói về kỹ thuật xem biểu hiện đó, lần trước có thể phát hiện ra kẻ sát nhân ấy, nếu vậy thì sau này chỉ cần có mặt trước thì sẽ có thể ngăn được nhiều vụ giết người a.”

Jiyo Inbun 2 tay chống đầu gối , cúi xuống nghiêm túc nhìn conan: “Conan à, ngươi nói cái này cũng không đúng, mặc dù nhìn mặt là có thể phát hiện ra kẻ định giết người, nhưng chỉ là phát hiện ra kẻ có hành động giết người sắp bộc phát a, cũng chỉ khoảng mấy giây trước khi hắn thực sự hành động.”

“Bởi biểu hiện gương mặt của kẻ sát nhân thật sự sẽ không kéo dài quá mấy giây, chẳng có tên hung thủ có dự tính nào lại luôn nhìn người mình định giết đằng đằng sát khí cả hiểu không, bởi vậy mặc dù nó tiện lợi thật nhưng nếu như ngươi không có mặt lúc tên hung thủ định giết người thì không thể phát hiện a.”

“Nên cái kỹ năng dùng để phát hiện nói dối là tốt nhất, bởi lúc đó là ta đang đối thoại trực tiếp với nghi can, nhưng cũng phải có mấu chốt để nghi ngờ mới vặn hỏi được nha. Về cái này ngươi còn phải tập nhiều.”

“A, vậy sao, cám ơn Inbun ca ca, ta hiểu rồi, nhưng nói thế nó rất hữu dụng trong việc tra hỏi nghi phạm đây, ta vẫn sẽ cố gắng học tập, chỉ mogn Inbun ca ca có thể chỉ dạy nhiều hơn a.” Conan đạt được giảng giải lập tức rối rít cám ơn.

“Được rồi , vậy chúng ta tiếp tục tham quan .” Jiyo Inbun đứng thẳng người lên , quay đi đến khu vực khác.

lại đi đến khu mặt đất , cùng khu biển cả, mấy người cứ thoải mái xem rồi bình phẩm, phải nói những thứ này mặc dù không hợp nhãn Jiyo Inbun nhưng mà cũng không đến nỗi tệ, chí ít cũng là trải qua dày công sưu tầm và bảo quan, giá trị của những tác phẩm ở đây cũng đều không nhỏ.

“Đi xem nãy cũng không có thu thập được manh mối gì, Bộ giáp kia nằm ở khu địa ngục hay là chúng ta tới đó xem sao?” Conan lên tiếng mặt cũng đã bắt đầu biểu hiện mệt mỏi.

“Những chỗ đó lúc nãy chúng ta cũng đã đi qua, có đề biển cấm vào mà? Giờ quay lại thì có ích gì?” Matsushita lên tiếng nghi vấn.

“Matsushita nói vậy cũng không đúng, lúc nãy cũng đã một khoảng thời gian lâu, biết đâu chừng biển báo đã được giỡ bỏ, với lại chúng ta cũng có thể yêu cầu đặc quyền tiến vào giải quyết công việc a!” Jiyo Inbun khoát tay đối với Matsushita nói.

Jiyo Inbun kỳ thực là thấy thời gian Manaka ông chủ chết đã không sai biệt lắm, nên mới cố ý nói để tất cả vào xem, để còn xong việc mà về nha.

Ba người đi đến trước hành rẽ vào khu địa ngục, Jiyo Inbun bỗng bước chân ngừng lại.

“Sao vậy Inbun ca ca (đại nhân)?” Cả Conan và Matsushita cùng ngạc nhiên hỏi.

“Ta là ngửi thấy trong khống khí có mùi lạ,… đây là mùi máu tươi!” Jiyo Inbun cảm nhận được mùi máu tươi, mặc dù biết là nguyên do gì nhưng vẫn cô ý trang bức là mình không biết , một bộ cao thâm mặc trắc.

Nghe vậy Conan lập tức tập trung hít lấy liên tục trong không khí, sau đó hắn lập tức mặt biến sắc, “Đây,… đây là… đúng là mùi máu tươi, còn là máu người.”

Đối với một trinh thám dày dạn kinh nghiệm như Shinichi thì việc nhận ra mùi máu người không hề khó, huống còn là máu tươi chưa khô bao lâu.

Đúng lúc này từ trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai: “Kya ah ah ah ah! Có người chết á!”

Nhận ra giọng hét này Conan lập tức biến sắc hơn, “ là Ran!” Nói đạo , Conan lập tức phóng đi như tên bắn lao vào bên trong phòng triển lãm.

Jiyo Inbun cùng Matsushita cũng theo sau bước nhanh vào, bên trong phòng, Ran ngồi co quắp trên sàn nhà tya run run chỉ lên vách tường, theo đó nhìn lại đã thấy Manaka lão bảo bị một thanh kiếm đâm xuyên qua cổ hộng dính lên vách tường.

Trên mặt lão ta vẫn còn hiện lên vẻ kinh hoàng bị đông cứng trước khi chết. Phải nói là chết thảm trạng rất kinh khủng, y như cốt truyện nói chết thảm trạng giống như quỷ dữ trong bức tranh “Thiên Phạt”.

Nhìn những này Jiyo Inbun cũng chỉ nhàn nhạt cười khẩy nội tâm thầm nghĩ lão già ngu ngốc này cuối cùng cũng đã phải nhận một kết cục xứng đáng a.

Có điều nhìn này Jiyo Inbun cũng có phần kinh ngạc Ochiai giám độc tuổi tác đã cao mà vẫn thực hiện được hành động đòi hỏi nhiều sức khỏe như này a.

“Báo động! Ran! Ngươi lập tức ra ngoài báo cảnh sát ngay!” Mori Kogoro lớn tiếng hét lên.

“Vâng đã biết, ba ba!” Ran đáp ứng một tiếng vội lục tục chạy ra ngoài đi báo cảnh sát.

Ran vừa chạy qua Conan cùng Jiyo Inbun vội dừng lại ngạc nhiên, lúc này nàng hoảng quá theo nhìn xác chết không để ý, giờ thấy thì lập tức ngạc nhiên.

“A, Jiyo-san, còn có Conan , Matsushita-san , mấy người sao lại đến đây.”

“Bọn ta là đang điều tra chuyện giáp sắt biết đi, mới đi tới đây xem xét, nghe nói chỗ này chính là nơi mà bộ giáp sắt biết đi kia xuất hiện ồ!” Jiyo Inbun trả lời thuận tiện hù dọa Ran chút.

“Ah … Ah ah ah ah ah ah ~ !”

Ran lại hét lên.

Conan thấy này vội nhíu mày: “Chị Ran , Inbun ca ca chỉ là muốn hù ngươi thôi, chính hắn cũng không tin có bộ giáp biết đi đây. Ngươi cứ nhanh chống ra báo cảnh sát đi.”

“Jiyo-san!~” Ran hận hận liếc trừng Jiyo Inbun một chút rồi chạy đi, trong khi đó Jiyo Inbun chỉ là giơ hai tay ngửa ra , biểu hiện vô tội.

Chờ Ran rời đi, Jiyo Inbun mở ra “âm dương nhãn” nhìn xem xét trong phòng, quả nhiên phòng nhiều âm khí tà ác, lại nhìn về thi thể Manaka lão bảo, đã thấy linh hồn của hắn ở ngay đó.

Jiyo Inbun lập tức niệm động chữ “Nhiếp” , linh hồn Manaka lão bản đang bay tới bay lui, lập tức đã bị lòng bàn tay Jiyo Inbun như có lực hút, hút hắn lại , khiến cho linh hồn như bị kéo thành sợi dài, một nhoáng linh hồn Manaka đã biến thày linh hồn cầu yên vị trên tay hắn, hơi lắc tay một chút linh hồn cầu đã chui tọ vào ống tay áo.

Jiyo Inbun cũng chỉ là nội tâm phát thiện, nơi đây quỷ khí tà ác quá nặng, nếu có linh hồn mới chết ở đây thì sẽ dễ dàng chuyển hóa thành ác linh từ đó hại người, nên tốt nhất phải dọn dẹp, với lại nhìn linh hồn Manaka cũng là có thần trí nên Jiyo Inbun cũng dự định lát ra hỏi điều.

Đợi một lát sau cảnh sát cũng tốc hành chạy đến hiện trường.

~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~

Ôi đã cố gắng đến đây rồi cảm thấy thật buồn, một cái nguyệt phiếu cũng không thấy, vote điểm cũng không! Các Fan của ta đâu rồi, nguyệt phiếu với Kim Đậu đi chứ, cho ta thấy một chút động lực đi nào, buồn quá mấy Mem ơi à! Tinh thần đâu cả rồi, cho tác thấy đi chứ?

~~~~~!!!!!!!~~~~~~~~~