Tối khoảng 11 giờ , sau khi khắc trận văn xong Jiyo Inbun tắm rửa nghỉ ngơi.
Đang lúc hắn đang xem tivi thì có điện thoại đánh tới, là Matsushita Heizaburo.
“Alo , có chuyện gì sao lại gọi vào giở này vậy?”
“Inbun đại nhân, có việc làm ăn cần nhờ ngài quyết định.” Đầu bên kia Matsushita cung kính đáp.
“A! ngươi nói.”
“Là như vậy, có nhà mỹ thuật quán Chuusei, Ông chủ của nhà mỹ thuật đó Manaka lão bản đích thân mời chúng ta đến trừ sự kiện linh dị ở đó. Trước đó theo chỉ thị của ngài đã để cho Enđo Shingo đến để trừ linh, nhưng mà hiện tại lại vẫn có áo giáp biết đi ở trong bảo tàng , lúc nãy Manaka lão bản liên hệ ta biểu thị vô cùng bất mãn, chuyện này ta phải sử lý thế nào?”
“Cái đó sao, ngươi không cần phải nghĩ, công ty của chúng ta là trừ linh, chứ không phải là trừ người, có hồn ma thật thì mới đổ trách nhiệm cho chúng ta được đúng không? Còn nếu là do người làm, thì dù sau này chuyện có truyền ra , chỉ cần sự thật bị phui ra thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.” Jiyo Inbun nhấp lên ly cà phê một bên đáp.
“a, vậy ý ngài là chuyện này là do có người cố ý dàn dựng?” Matsushita ngạc nhiên hồi đáp.
“Đúng vậy, chuyện này chúng ta không cần quan tâm, mặc kệ tên giả thần giả quỷ kia có âm mưu gì, nếu là có ma thật thì ngươi nghĩ ta sẽ để cho người khác đi sao. Cứ yên tâm thu tiền của chúng ta là được rồi, bên kia nói gì cứ mặc họ , cứ khẳng định đã trừ linh là được.”
“A, là!” Matsushita cung kính đáp, lại nghĩ đến Jiyo Inbun thần thông quảng đại, mà những thầy pháp khác của công ty chỉ là lừa thiên hạ, liền yên tâm xuống.
Lại đến thứ 2 đầu tuần, trường cấp 2 teitan, Năm 2 B ban.
Giờ nghỉ trưa , Sonoko đến bên cạnh bàn Ran than vãn chuyện ngày hôm trước.
“A thật là đáng tiếc a, anh Minagawa thế mà lại thích chị Watanabe , cuộc đời thật là bất công a, vì cái gì ta xinh đẹp như vậy mà lại thua cơ chứ?” Sonoko chán chường than vãn.
“Cái nãy ta nghĩ ngươi cũng phải cám ơn Jiyo- san , nếu không có hắn cứu anh Minawaga thì bây giờ ngươi cũng chẳng có ai mà tưởng nhớ , than vãn đâu nha.” Ran mỉm cười trêu chọc.
“Hắn sao?” Sonoko liếc nhìn Jiyo Inbun đang nằm nhoài trên bàn một chút, một mặt ghét bỏ nói : “Thì sao, cuối cùng cũng không phải là ta có được anh ấy, vì cái gì phải cám ơn hắn.”
“Sonoko ngươi không nên nói vậy, không được là bởi vì ngươi thất bại chứ không phải lỗi của Jiyo-san a!” Ran lúng túng khuyên nhủ.
“Ran từ lúc nào mà ngươi cứ 1 Jiyo-san, 2 Jiyo-san vậy, ngươi không sợ Shinichi hắn ghen sao? Ngươi cũng không nên thích tên mặt đại thúc này, thế là hỏng cả đời có biết không?” Sonoko đứng lên 2 tay chống bàn trực nhìn Ran, nàng cũng rất sợ khuê mật của mình lại đi thích Jiyo Inbun , như vậy thì lớn chuyện a.
“Nào có, nào có, chỉ là cám kích việc Jiyo-san đã chỉ dạy võ thuật thôi mà, lúc sáng ngươi không có mặt không thấy tất cả các bạn nữ của CLB karate đều đến tặng socola cho Jiyo Inbun bày tỏ lòng biết ơn đó nha, trong đó có cả ta.” Ran lập tức phân trần.
“Ngươi tặng Socola, lại còn những nữ sinh khác của CLB nữa, các ngươi a, lại cuồng sức mạnh đến mức nào a, như thế mà quan tâm cho được, mà may không phải là ngày Valentin , nếu không chuyện này chơi lớn ?” Sonoko cảm thấy não mình không đủ dùng , vỗ vỗ đầu.
Nói chuyện một hồi Sonoko cũng đi ra ngoài vệ sinh.
Ran lại bình ổn nhấc lên báo đọc tin tức, trên đó có tin tức làm nàng hứng thú “Mỹ thuật quán triển lãm, có xuất hiện áo giáp sắt thời trung cổ biết đi.”
Ran thấy tin tức này lập tức hưng phấn, lại nhớ hôm trước trong lúc nói chuyện Jiyo Inbun có nói mình được làm chủ công ty trừ linh, lập tức hào hứng đem tờ báo chạy đến bàn của Jiyo Inbun.
“Jiyo-san, Jiyo-san, ngươi xem, tin tức này có thật không?”
“Bộ giáp sắt thời trung cổ biết đi?” Jiyo Inbun lười biếng nhìn tin tức , lẩm bẩm.
“Đúng đúng, có phải hay không là oan hồn của chiến sĩ thời trung cổ hiện về không a” Ran hào hứng, hiếu kì hỏi.
Ngẩng đầu nhìn bộ dánh hào hứng của Ran, lại nhìn tin tức Jiyo Inbun cố nén cười, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được cười phá lên.
“Ha ha ha, Ran a, ngươi đây là cũng thật ngây thơ, chuyện như vậy mà ngươi cũng tin sao?”
“Nhưng là, có 2 người bảo vệ đã trông thấy, lại nói ngươi không phải là nghề trừ linh sao?” Ran biện giải, với rất khó hiểu Jiyo inbun không phải nên tuyên truyền thế giới đều là ma quỷ sao?
“Ha ha , đúng là ta làm nghề trừ linh, nhưng cũng không thể tin mấy chuyện bịa đạt thế này được, nếu không không phải là bị mệt chết, ngươi nghĩ nếu là có ma thật lại còn di chuyển được bộ giáp sắp nặng nề như thế , thì 2 người bảo vệ nhìn thấy còn có thể hoàn hảo không tồn hại sao? chuyện này may ra lừa gạt được con nít.” Mặc dù biết là do người làm, nhưng Jiyo inbun cũng cố ý chế giễu một phen Ran tính cả tin ngây thơ.
“Con nít!” Ran nghe được bị chế giễu là còn nít lập tức mặt đỏ lên, sau đó hậm hực: “Hừ không nói với ngươi, dù sao chiều mai tan học ta cũng muốn cùng Conan và ba ba đến đây xem xét.”
Ran nói rồi tức giận quay người đi về chỗ, nhìn cô nàng này giận giỗi tiểu nữ sinh bộ dáng, Jiyo Inbun lắc lắc đầu cười.
Buổi chiều sau khi tan học, Matsushita lái xe đến đón Jiyo Inbun đi đến Công Ty, hôm nay có hẹn gặp khách nhân, nên Jiyo Inbun không về thẳng nhà.
Bước vào công ty Jiyo Inbun cùng với những người gặp mặt từng cái bắt chuyện vài câu rồi mới tiến vào Văn phòng giám đốc.
Ở trong phòng đã có sẵn khách nhân, Thư ký của Jiyo Inbun, Fukuda Aiko đang tiếp đãi, nhìn thấy Jiyo Inbun cùng Matsushita bước vào, lập tức cung kính đứng lên hành lễ.
Người nữ nhân đối diện cũng linh động đứng lên tiến về phía 2 người cúi đầu ân cần thăm hỏi một tiếng:
“Các ngươi khỏe, tiểu nữ họ Asai, hôm nay tìm tới đây là muốn hỏi xem có biện pháp gì để ta có thể gặp được người cha đã khuất của ta?”
“Asai nữ sĩ! Ngươi tốt” Jiyo Inbun nhìn qua một chút vị nữ nhân xinh đẹp này , hành lễ lại, “Xin hỏi cha ngươi la mất được bao lâu rồi?”
Vừa nói Jiyo Inbun vừa ra hiệu cho mọi người cùng tiến vào bàn nói chuyện.
Sau khi yên vị trên ghế , Asai nữ sĩ mới nói tiếp: “Cha ta đã mất được 12 năm rồi.”
“Mười , mười hai năm.” Jiyo Inbun trợn trắng lên , biểu lộ ngươi trêu chọc ta biểu tình, nếu như là vừa chết có vài giờ hay một ngày Jiyo Inbun còn có thể tìm lại được Hồn thể, đằng này đã mười hai năm, Linh Hồn cũng đã sớm tiêu tán đi rồi chứ.
Phải nói ở cái thời đại mặt pháp này , linh hồn nào mà có thể tồn tại được lâu như vậy, họa chăng có biến thành ác linh thì còn có thể, hoặc được nuôi trong môi trường đặc thù. Nhưng nếu là ác linh thì vùng đó đã sớm có người bị giết rồi a, ác linh tận 12 năm không phải chuyện đùa.
“Asai nữ sĩ, cha ngươi đã mất tận mười hai năm , chuyện này theo lẽ thường thì linh hồn sớm đã siêu thoát không còn tại thế, trừ khi cha ngươi là chết oan thì may ra.”
Nghe được câu đầu Asai tỏ vẻ thất vọng, “Thật là không được sao?” nhưng khi nghe đến câu sau thì lập tức có hi vọng: “Ba ta rất có thể là chết oan a, lúc đó nhà ba ta bỗng dưng bốc cháy , ba ta tạ thế trong biển lửa, về sau nơi ba ta chết đó thỉnh thoảng xuất hiện tiếng đàn dương cầm lúc nửa đêm, mà ba ta lúc cồn sống là một dương cầm gia.”
“Có chuyện như vậy sao? nếu vậy cho ta hỏi bộ đàn dương cầm kia ở đâu?” Jiyo Inbun hỏi.
“Bộ kia đàn dương cầm đang ở chỗ đảo ảnh trăng.” Asai nữ sĩ thật thà trả lời.
“Đảo Ánh Trăng? Xin lỗi có thể cho ta biết tên đầy đủ của ngươi không?” Jiyo Inbun cảm thấy có chuyện gì quen quen nên lập tức hỏi lại.
“A! ta tên đầy đủ là Asai Narumi!”
“….”
Jiyo Inbun là bó tay rồi, “quả nhiên là Đảo Ánh Trăng kia mẹ nó.”
Cái này chính là đoạn sự kiện giết người ở đảo ánh trăng có được hay không a?
Mà hung thủ của sự kiện giết người liên hoàn kia chính là Asai Narumi ở trước mắt này nha. Cũng chính là con của vị dương cầm gia chết tại hỏa hoạn 12 năm trước. Mà theo như Jiyo Inbun xem trong truyện thì vụ này căn bản không có cái gì quỷ vật, mà chính là có người cố ý gây nên , hình như là để buôn ma túi gì đó.
Mà cái vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là Asai Narumi ở trước mắt này, hắn vốn là một đứa con trai đi phẫu thuật chỉnh hình thành nữ có được không? Là chuẩn “Cú có gai nha” . Jiyo Inbun hiện tại cảm thấy mình bị đau mắt nặng nề, bởi nãy giờ còn thấy vị trước mắt này là một mỹ nữ. Trong nháy mắt lại biến thành “Cú có gai” kiểu này khiến hắn cảm thấy mình bị xúc phạm tầm nhìn.
Nhưng mà niềm vì đây là khách hàng , nên Jiyo Inbun cố nhịn không tống cổ tên này ra, “Thiện tai, người ta cũng vì hoàn cảnh đưa đẩy mà, phải thông cảm, phải thông cảm,…” Trong miệng niệm động mấy câu , Jiyo Inbun lấy lại tinh thần để nói tiếp.
“Xin lỗi, Asai tiểu thư, ta nghĩ vụ này có lẽ không phải là quỷ hồn của phụ thân ngươi, như này đi, lúc nào rảnh rỗi, ta nhất định sẽ lên đó kiểm tra giúp ngươi có được không?”
Jiyo Inbun nội tâm tính toán một chút, chờ lúc nào Asai Narumi này bắt đầu giết người thì hắn lại đến tham gia náo nhiệt một chút đi, xem như là một chuyến giã ngoại.
Asai Narumi đnag định nói thêm gì, lúc này, lại nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào, vang lên thanh âm của Fukuda Aiko: “… Manaka tiên sinh ngài không thể đi vào, Inbun đại nhân hiện đang tiếp khách nhân, ngài như vậy là rất thất lễ…”
“Cút ngay” một tiếng gầm lên, đồng thời cửa văn phòng Jiyo Inbun cũng bị người phá mở, Vị kia cũng Jiyo Inbun gặp mặt có một lần Manaka lão bản hùng hôt bước vào, theo sau còn có một vị thư kí, ngoài miệng còn hùng hùng hổ hổ, “Baka (ngu ngốc)! cái gì mà trừ linh sự vụ sở? đều là lừa đảo! lừa đảo! Hiện tại, tin tức bảo tàng mỹ thuật có ma quỷ tin tức đã lan truyền ra ngoài, ta là đã trả tiền cho các ngươi, nhưng các ngươi lại không có giải quyết được vấn đề cho ta , các ngươi nhất định phải hoàn tiền lại cho ta.”
Đám người đang chờ ở bên ngoài phòng khách nhất thời đứng dậy, đầy kinh ngạc nhìn một màn này.
Về phần Fukuda Aiko, bị đẩy ngã trên mặt đất, dáng vẻ rất là chật vật.
Matsushita Heizaburo sắc mặt lập tức biến thành đen, Đứng lên quát: “Manaka lão bản, ngài đây là đang làm cái gì, đây là công ty của chúng ta….”
Manaka làm ầm ỹ một trận như thế, đối với danh tiếng của công ty ảnh hưởng rất lớn, huống hồ từ khi có Jiyo Inbun rất nhiều sự kiên linh dị thật sự thì được đích thân hắn giải quyết, không phải là linh dị thì người khác đến làm, danh tiếng đang trên đà lên. Há có thể để hiện bị phá hư?
Về phần Jiyo Inbun không có để ý đến bọn hắn, mà rất nhanh êm nhẹ vượt qua Manaka , tiến tới chỗ thư kí Fukuda Aiko, nhẹ nhàng đưa tay đỡ nàng lên: “Ngươi có sao không?”
Chỉ một câu hỏi ân cần, làm cho nghe được Fukuda Aiko nàng lập tức khuôn mặt phiếm hồng, ngại ngùng, nhìn vị ông chủ Jiyo Inbun của mình trước mắt.
Fukuda Aiko năm nay 24 tuổi, vừa tốt nghệp đại học được một năm, nàng có khuôn mặt xinh đẹp trái xoan, ngực nở được áo sơ mi trắng làm nó như bị bó sát nhô lên cao, dưới mặc váy đen bó sát làm nổi bật cặp mông cong vểnh lên ngạo kiều, có thể nói là một đại mĩ nữ.
Nàng đã tốt nghiệp đại học được một năm, nhưng chỉ là một trường đại học không có danh tiếng với mức học phí thấp, khó khăn trong suốt một năm tìm việc không có kết quả, bởi đều yêu cầu trình độ chuyên môn cao, cuối cùng nàng mới quyết định xin việc làm tiếp viên công ty trừ linh vốn là cái nghề bị cho là lừa đảo trong xã hội hiện đại này.
Nhưng thật không ngờ lương làm việc tại công ty được xem là lừa đảo này lại cao đến dễ sợ, mà nàng được tuyển là thư ký vốn chỉ cần tiếp khách bưng trà rót nước và lên lịch cho giám đốc, hoàn toàn không cần trình độ chuyên môn, lúc đầu nàng cũng chỉ nghĩ là làm một tiếp tân, nhưng lại trúng tuyển thư ký, mà công việc lại không có gì áp lực, nàng có thể thoải mái với đồng lương cao phụ giúp gia đình.
Đối với một nữ nhân đã chín chắn như nàng, thì cũng không có mê soái ca thiếu niên, đối với nàng một người đàn ông trung niên càng khiến cho nàng yên tâm giao phó cả đời, vậy nên khi được ông chủ của mình bỏ qua khách hàng mà quan tâm tới mình, khiến cho trái tim nàng chợt như trống đập mạnh, một chút rung động của tuổi xuân mà nàng chưa bao giờ trải qua lại chợt hiện, cho dù nàng biết được tuổi thật của Jiyo Inbun chỉ là học sinh cấp 3, nhưng cũng không ngăn được tâm tình cảm động bây giờ.
Trở lại với vụ Manaka lão bản, đỡ dậy an ủy thư kí mình một chút, Jiyo Inbun quay về nhìn khó chịu Manaka một chút.
“Manaka lão bản, có chuyện gì có thể nói , cũng không nên tùy tiện động tay với thư ký của ta như vậy chứ?”
Manaka hay tya ôm lại phách lối, “Hừ , ai bảo là nàng cản đường ta, ta cũng chỉ vung nàng ra.”
“Mà các ngươi cái này lừa đảo công ty trừ linh , nếu là không thể giải quyết sự kiện linh dị của bảo tàng mỹ thuật Chuusei, ta nhât định sẽ làm cho các ngươi phải đống cửa! nhất định là vậy!”
Cái lão này cũng thật là phách lối nha!
Jiyo Inbun mỉm cười: “Được rồi, nhưng ngài cũng không thể nói công ty chúng ta là lừa đảo , chúng ta chỉ là công ty trừ linh, chỉ giải quyết vấn đề linh dị, mà quỷ vật gì chúng ta đã giải quyết giúp ngài, còn thêm những thứ không phải là sự kiện linh dị thì chúng ta không có trách nhiệm phải giải quyết, ta đảm bảo sự kiện lần này không phải là linh dị, chúng ta nhận tiền có gì sai?”
Manaka hừ lạnh: “Vậy ý ngươi sự kiện lần này không phải là linh dị? căn cứ đâu mà nói vậy , có ai lại đi rảnh rỗi đi làm cái việc này?”
Jiyo Inbun lại cười: “Ha ha, nếu ngài đã không tin, vậy có thể theo ta đánh cược 1 lần, ta ngày mai sẽ đi chỗ các ngài kiểm tra, nếu như đây thật sự là sự kiện linh di thì ta sẽ bồi thường ngài 2 ức yên nhật, còn nếu như ta nắm được chứng cớ chứng tỏ là không phải sự kiện linh dị hay là do người cố tình làm nên thì ngài cũng phải mồi thường danh dự cho công ty chúng ta theo đúng giá trị đó.”
“Hai,… hai ức yên nhật?” Manaka ngạc nhiên, không ngờ Jiyo Inbun lại chơi lớn như vậy, phải biết 2 ức yên là một con số khổng lồ cũng không thể nói ra là ra được, nhưng bây giờ nếu mình rút lại há chẳng phải là tự tát mặt mình, với lại sự kiện lần này trăm phần là thật bởi có 2 người bảo vệ làm chứng tận mắt chứng kiến, nếu như có được 2 ức yên thì dù có không bán được cái chỗ viện bảo tàng kia thì cũng kiếm lời, nhưng ngộ nhỡ không phải?
“Sao? Không dám ? ta với ngài là chịu rủi ro ngang nhau a, mà ta có vẻ là phần thắng thấp đến đáng thương a, bởi dù sao cũng đã có nhân chứng , chứng kiến vụ việc. Nhưng ai bảo ta là người dễ mềm lòng đây, nếu ngài không dám, ta có thể chỉ cần ngài công khai đăng báo xin lỗi về chuyện ngày hôm này và chút phí bồi thường dánh dự a, khoảng 20 triệu là được a, nếu không ta sẽ tố cáo ngài tội phỉ báng, có nhiều nhân chứng vậy đây.” Jiyo Inbun thấy Manaka nao nao liền vội bồi đạo.
Manaka bị nói cho lập tức , tức đến đỏ mặt, dù sao cũng từ chủ động thành bị động, lập tức quát nói: “Hừ , ai sợ ai? Được cá thì cá, nếu như không phải là sự kiện linh dị, chỉ cần ngươi có chứng cớ xác thực không thể chối cãi, ta chấp nhận bồi thường 2 ức, nếu ngược lại thì các ngươi phải bồi thường.”
Manaka cũng rất là tỉnh táo , hắn sợ nếu nhỡ như Jiyo Inbun cầm ra chứng cớ ngụy tạo nào đó nói thì hắn sẽ bị hố, vậy nên quyết thêm cái từ “Không thể chối cãi” cái này cũng để cho hắn một con đường thở ít nhất là nếu không phải là chứng cớ ngụy tạo nhưng nếu vẫn có thể cãi thì hắn vẫn thoát.
Jiyo Inbun sao có thể không nhìn ra điểm tâm tư này của hắn, nhưng hắn chỉ là cười cợt, ngoảnh đầu về phía Fukuda Aiko nói : “Fukuda nhờ cô soạn thảo một bản hiệp ước, nhớ phải thêm vào điều là bản hiệp ước có hiệu lực ngay cả khi 1 trong 2, hay cả 2 người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như là chết chẳng hạn.”
“Vâng.” Gật đầu một tiếng Fukuda Aiko tại chỗ trong máy tính của phòng đánh máy soạn ra hiệp ước để in ra.
Nhìn thấy mọi người xung quay có dấu hiệu mất lòng tin với công ty, Jiyo Inbun chợt nảy ra một ý.
“Manaka lão bản, đã ngươi cất công đến đây, ta cũng không để cho ngươi cái gì cũng không được, thế này ta sẽ phá lệ xem bói cho ông một lần xem sao?” Jiyo Inbun vừa nói vừa miệng cười vươn bàn tay năm ngón, ngửa chĩa về phía Manaka tỏ hảo ý mời mọc.
“Hừ lại còn muốn giở trò, được ta cũng muốn xem xem ngươi có thể nhìn ra thứ gì.” Manaka hừ lạnh, khoanh tay nói.
Jiyo Inbun lập tức bấm ngón tay tính toán, hắn dù chắc là ngày mai Conan đến thì thằng này chết nhưng cũng phải bấm lại cho chắc, có điểm cơ sở để mường theo mà tính toán thì kết quả sẽ chính xác hơn, quả nhiên sau một lát.
“Ha ha, ngài Manaka ta xin thông báo cho ông một tin dữ,…. Ngày mai đây thôi ngài sẽ gặp họa sát thân, tức là chết.”
“Cái gì, Baka (ngu ngốc) , ngươi nói cái gì vậy, cái gì mà chết, ha ha ha, làm sao có thể!” Manaka không thèm để ý chút nào.
“Cái này là sự thật, ngày mai vào khoảng tầm 4 đến 5 giờ chiều ngươi sẽ bị người giết, nếu giờ ngươi chịu bỏ chút gì đó ta sẽ đại phái từ bi mà giúp ngươi giải hạn, nếu không số phận của ngươi chỉ có thể chết mà thôi.” Jiyo Inbun nói tiếp.
“Ha ha, cái gì mà bỏ chút gì sẽ giúp giải hạn, rõ ràng là lừa đảo có được không, ta cũng muốn xem xem, ngày mai ta sẽ chết thế nào, đợi đến này mốt ta xuất hiện trước mặt ngươi ngươi sẽ nói gì đây ha ha, ở đây còn rất nhiều người chứng kiến đây, đến lúc đó danh tiếng của công ty là không giữ được, a ha ha.”
Lúc đầu nghe qua thì Manaka cũng có vẻ hơi sợ, nhưng khi nghe đến Jiyo Inbun nói bỏ ra chút gì thì hắn đã chắc chắn 100% Jiyo Inbun là lừa đảo , chỉ là muốn làm tiền mình, ngay cả mấy người xung quanh cũng là lắc lắc đầu, biểu thị không tin, người làm sao dễ nói chết là chết vậy đây, có điều những người này vẫn chưa có biết đến sức mạnh của tử thần Conan a.
Đợi thêm một lát bản hiệp ước soạn xong, 2 người cùng kí vào, Manaka mang theo thư ký của hắn ra về, những người khác thỏa mãn lòng hiếu kỳ cũng liền bỏ về gần hết, họ cảm thấy cái này công ty trừ linh căn bản không đáng tin.
“Baka (Ngu ngốc) , mẹ nó” Nhìn Manaka rời đi xa Matsushita Heizaburo tức giận mắng một tiếng.
Jiyo Inbun cười cợt: “Matsushita kun, làm gì lại đi chấp nhặt với một người chết vậy đây?”
“Inbun đại nhân, ngài không phải là đang hù hắn sao?” Matsushita ngữ khí có chút kinh ngạc.
Jiyo Inbun ngồi xuống nhấm ngụm trà: “Matsushita kun, ta đã nói rồi đấy, hắn ta là chết chắc rồi, mà khoảng thời gian là 4 giờ đến 5 giờ, ta cũng không có đem danh dự công ty đi đùa.”
Nói rồi Jiyo Inbun nhìn về đang đợi trong phòng khách Asai Narumi , giọng áy náy: “Asai nữ sĩ, thật sự là có lỗi, ta tiếp theo còn có việc muốn hoàn thành, cho nên…”
“Cái kia… Thật sự là cho ngài thêm phiền toái.” Asai Narumi nói đạo rồi cũng quay đầu ra bước đi ra ngoài.
Chuyện đến nước này hắn đã là cảm thấy đi tìm một cái công ty trừ linh như này nhờ giúp đỡ là có chút không đáng tin, nhưng hắn là chết đi được cha của mình.
Chờ Asai Narumi đi rồi Jiyo Inbun quay đầu đối với Matsushita Heizaburo nói: “ngươi chuẩn bị một chút , chờ ngày mai chúng ta sẽ cùng đi Bảo Tàng Mỹ Thuật Chuusei nhìn xem một chút.”
“Vâng!”
~~~~~~~~!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~
Hầy Lại quay lại sau bao ngày học tập vất vả, lại viết truyện, mà ta mặc dù ra chương chậm , nhưng chương nào cũng tầm 4 ngàn chữ trở lên, ít ra cũng là gấp đôi hay gấp 3 mấy người viết truyện còn lại, nên mong anh em đừng có trách ta quá a :V
~~~~~~~!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~~