Chương 20: Vụ Án Ngày Lễ Tình Nhân

“Conan ngươi đây là đang làm gì a!” Jiyo Inbun mặt đại thúc gian trá cười.

“Ta … Ta…” thấy bị bắt gặp Conan nhất thời tìm không ra lý do, nhưng rồi sau đó rất nhanh làm ra bộ mặt ngây thơ, tinh nghịch.

“Ta đang chơi bắt bướm nhưng bị lạc đường vào đây a.”

mẹ nó tên Shinichi giả ngây cũng max cấp đi a, kiếm lý do cũng thật là vãi hàng , lập tức Jiyo Inbun nheo mắt lại nhìn Conan: “Bắt bướm sao? có bướm nào lại chui vào trong bụi cây cho ngươi bắt sao?”

“Cái này!... Ha ha!” Conan nhất thời bị nói cho á khẩu nói không ra lời.

“Với lại lúc ta nhìn thấy ngươi là đang nấp sau bụi cây, mà cổng nhà vẫn khóa đây, rõ ràng là ngươi leo vào a, ngươi còn chối!”

“Ha ha! Inbun ca ca quả đúng là suy luận như thần a!” Conan không có lý do thoái thác đành chuyển sang kế hoạch nịnh nọt đánh trống lảng.

“Không nói nữa ! đi theo ta.” Jiyo Inbun một tay xách Conan lên , vừa hướng về phía cửa kính đi tới.

Đang ngồi trong nhà trò chuyện vui vẻ đám người chợt nghe tiếng : “Cốc cốc” (ai gọi đó :V~~)

Cả đám ngoảnh đầu ra ngoài nhìn sân vườn thì thấy một người trung niên tay xách một đứa nhóc tiểu học đang đứng trước cửa kính, mấy người khác là không hiểu chuyện gì vì họ không biết người trung niên và thằng nhóc này.

Chỉ có Sonoko và Ran là nhận ra , chính là Jiyo Inbun và Conan, nhưng họ làm gì ở đây?

Ran lập tức chạy ra mở cửa kính.

“Jiyo-san còn Conan nữa hai người đang làm gì ở đây vậy?”

“Cái này thì nên hỏi tên nhóc này thì hơn, ta chỉ thấy nó rình mò trong này nên mới theo vào bắt nó giao cho ngươi thôi” Jiyo Inbun cười híp híp đối với Ran nói.

“Conan…?” Ran hiền lành nhìn Conan hỏi.

“Em chỉ là thấy con bướm rất đẹp nên định vào đây bắt , ai ngờ bị Inbun ca ca bắt gặp , ha ha , mà còn có chị Ran ở đây nữa, đúng là trùng hợp ghê ha.” Conan vẫn viện cái lý do cũ để lừa gạt Ran.

“A! hóa ra là vậy, mà cũng đúng là trùng hợp thật.” Ran ngây thơ rõ ràng bị lừa , lập tức tin sái cổ.

mẹ nó thế mà cũng được sao? Lại nói từ lúc nào mà iq của Ran giảm thấp như thế, cái lý do củ chuối ấy mà cũng tin? còn tên Conan này thấy lý do đó không lừa được hắn rồi lại vẫn còn đem ra lừa Ran a. Đây là đang chê IQ của Ran thấp a, mà đúng là thấp thật :V~~. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Jiyo Inbun cũng không có đi vạch mặt Conan, cứ để hắn tránh thoát 1 kiếp xem như là làm phúc đi a!

“A! hóa ra là người quen của Ran sao? dù dì cũng đến đây rồi, cùng vào nhà góp vui luôn đi a.” Lúc này một mỹ phụ trung niên bước tới bên cạnh Ran , tỏ ra hiếu khách, mỉm cười đối với Jiyo Inbun mời mộc.

“A vậy cám ơn.” Jiyo Inbun chỉ định trả lại tên nhóc Conan rồi ra về nhưng nếu được tham gia góp vui thì hắn cũng chẳng ngại.

Nhập bọn một hồi , Cả bọn cũng giới thiệu lại một lượt cho Jiyo Inbun nghe, đồng thời cũng được Ran nói về tuổi thật của Jiyo Inbun và vụ tai nạn.

Sau một lúc chè chén say sưa mấy người con trai cũng đã hơi ngà ngà say, ngoại trừ Jiyo Inbun, nhất là Katsuhiko Minagawa, đã bắt đầu biến tính khó chịu và nói mấy thứ không đâu gây khó chịu bầu không khí.

Tên vai u thịt bắp Toshihide Makamatsu thì cứ tăm tia Ran cả buổi muốn tìm cách tiếp cận, nhưng kẹt nỗi ngồi giữa hắn và Ran là Jiyo Inbun, còn bên tay trái Ran lại có Conan, có thể nói là Ran được kẹp vào giữa làm hắn khôgn có cơ hội tiến gần sến súa.

Đối với cái việc Jiyo Inbun ngồi bên cạnh Ran ngăn cách tên kia với Ran thì Conan là giơ ngón cái tán thành, bởi mục đích hắn đến đây cũng chỉ là muốn phá tên này không cho câu kéo Ran mà thôi.

“A, Ran này sở thích của em là gì a?” rốt cuộc không nhịn được, mặc dù bị ngăn cách bởi 1 người tên Toshihide vẫn đối với Ran bắt chuyện.

“Là Karatedo ạ.” Không đợi Ran trả lời , Conan đã miệng nhai Sushi mặt khó chịu trả lời thay.

“Ha ha , nói đùa , Ran làm sao có thể yêu thích cái trò bạo lực đó được.” Toshihide không tin đạo.

“Là thật đấy ạ!” Ran khẳng định nói.

“Ha ha, Ran cũng thích nói đùa thật đo a ha ha.” Toshihide vẫn không tin cho rằng là Ran đang đùa mình.

“Là thật, ta đã thấy Ran từng mình chấp cả bọn côn đồ cầm hung khí mười mấy người a, ngươi nếu tăm tia Ran thì phải coi chừng á” Jiyo Inbun cũng hợp lại lên tiếng khẳng định.

“Ha ha , lại đùa , nhìn tướng Ran mảnh khảnh thế này thì đâu ra cái sức mạnh đó chứ?” Hiển nhiên là Toshihide vẫn không tin.

Thấy này cả 3 người Ran, Conan, Jiyo Inbun đều im lặng, có lẽ là thật không cần thiết phải giải thích cho cái tên ngốc này.

Một lát sau mấy người cũng ăn xong bữa tiệc, lại bắt đầu bày trò chơi tiêu khiển trong lúc chờ chủ nhà Minagawa narumi rửa chén bát.

Conan thì bận đang đối chọi gay gắt với tên Toshihide để bảo vệ Ran của mình, hai tên này cứ như chó với mèo vậy chẳng ai nhường ai.

Ran lúc này đang ngồi cạnh Jiyo Inbun trên ghế Sô-pha , Jiyo Inbun tay cầm đĩa đặt ly trà , một tay khác cầm chén trà , đang thưởng thức .

“Jiyo-san nhìn dáng vẻ này là rất thích uống trà a!” Ran hỏi.

“Ừm ! đôi khi làm một chén trà nóng suy nghĩ nhân sinh, cảm giác rất là rành đời !”

“Ha ha! Jiyo – San quả là có tư thái của người thưởng trà a! mà Jiyo-san sống một mình có vẻ khó khăn a.” “Khó khăn thì không có , chỉ là hơi chán mà thôi, dù sao cả căn nhà rộng như thế chỉ có một mình mà!”

“Thế còn chuyện chi phí sinh hoạt thì sao, Jiyo-san chỉ mới là học sinh cấp 3 , cái này thì khó khăn nha.” Ran một bộ lo lắng tiếp tục hỏi.

“Ây, cái này cũng là ta đang lo lắng đây, hay là Ran, Ngươi cũng nuôi ta như tên nhóc kia thế nào, ta rất giỏi làm việc nhà nha, ha ha!” Jiyo Inbun nhấm một miệng trà, sau đó cười cười nói đùa.

“Ha ha , cái này thì thôi đi, nuôi một mình Conan đã khó khăn rồi giờ lại còn thêm ngươi nữa, Kinh tế là không chịu nổi a” Ran tay phất phất cũng trêu đùa lại.”

“Ha ha… Cái này thì hơi phân biệt đối xửa à nha”

“Hì hì, à phải rồi Jiyo-san tối qua ta theo cách ngươi chỉ luyện quyền ý đó, có vẻ cũng chút tiến bộ, phải nói là tự mình cảm nhận quyền ý mới thấy rõ sự lợi hại đây.” Ran lại cười cười, rồi đột nhiên chuyển chủ đề.

“Cái đó ta lúc nãy nhìn qua ngươi cũng là có phát hiện, đúng là có tiến bộ, nhưng cũng chỉ da lông chưa đến mà thôi, uy lực chẳng có là bao.” Jiyo Inbun bình tĩnh đạo.

“A! còn có thể chỉ nhìn là biết được thực lực đối phướn sao?” Ran kinh ngạc che miệng biểu hiện chấn kinh.

“Sao lại không? Đối với các cao thủ võ đạo họ có thể nháy mắt cảm nhận được thực lực đối phương , thông qua khí thế và một số thứ khác, bởi vậy nên ở Trung quốc thời xưa nhiều võ giả đều phải học thêm mấy môn che giấu thực lực, nếu không sẽ bị đối phương nhìn thấy không sót gì.”

“A! là kinh khủng vậy sao? xem ra ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng a!” Ran có chút thất vọng phát hiện mình nhỏ bé.

“Đừng buồn , ở tuổi của ngươi có thể luyện Karate đến loại trình độ này đã là rất giỏi rồi, chỉ là Karate chỉ là một ngoại gia quyền , dùng để cho người bình thường tập nâng sức khỏe mà thôi, không giống như cổ võ thuật trung hoa là tu từ trong ra ngoài, đại bác tinh thâm, kẻ tu luyện tới cảnh giới tối cao có thể thoát khỏi phàm thai , phá núi đoạn hà như cơm bữa, mà Karate thì mãi là phàm thai thôi a, cho dù có mạnh hơn người thường một chút, nhưng vẫn không tránh khỏi sự uy hiếp của súng đạn a.”

“A! Karate là ta bao nhiêu năm đeo đuổi hóa ra nhỏ bé thế sao, mà nói như vậy tập luyện Nội Gia quyền gì đó là có thể không sợ súng đạn sao? cái này cũng có chút khó tin đi.”

“Ha ha, là thật nha, ngươi cũng thấy ta thể hiện sức mạnh rồi đó, như vậy ngươi nghĩ là ta có hay không khả năng tránh thoát viên đạn?” Jiyo Inbun lại nhấm lên một ngụm trà lớn , cười cười.

“A , cũng thật là có khả năng này đi, nhưng Jiyo-san đã mạnh thế sao lúc ấy còn bị tai nạn a?” đối với cái này Ran là có chút hiếu kì, lấy thực lực của Jiyo Inbun không thể dễ dàng bị tai nạn nặng thế được a.

“Ngươi tưởng ta muốn thế sao? chẳng qua lúc ấy là do ta đang tập luyện quá độ mà toàn thân kinh mạch bị đơ cứng, nội lực không dùng được nên mới phải ở yên chịu trận đây.” Jiyo Inbun mặc dù bị bất ngờ nhưng mà rất nhanh bổ não ra một cái lý do hợp lý.

“Ra là vậy, vậy thì quá là đen đủi thật.” Ran là thật bị Jiyo Inbun lừa, còn làm ra bộ mặt áy náy vì gợi lại chuyện xưa của hắn.

Đang lúc mọi người đang chuyện trò trong phòng, của lại mở ra, Minagawa narumi thiếu phụ bước chân vào, trên tay còn bưng theo một khay cánh kem cùng bình cà phê.

Cả đám lại quây lại xung quanh bàn ăn, lần này là để thưởng thức đồ tráng miệng.

Sau khi cô Minagawa narumi dọn bánh và cà phê ra cho mọi người , nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô ta , Jiyo Inbun khóe miệng hiện lên một vòng mỉm cười.

“Inbun ca ca, ngươi đang cười cái gì vậy?” Conan hiếu kì nhìn hắn hỏi.

“Ha ha , Conan ngươi muốn làm một thám tử mà lại không để ý thấy sao, ngươi đã thiếu mất một kĩ năng quan trọng.”

“để ý cái gì? Mà thiếu mất kĩ năng quan trọng gì cơ?” Conan đầu hiện lên đấu chấm hỏi.

“một trong những kĩ năng của người thám tử đó chính là quan sát gương mặt.” Nói rồi Jiyo Inbun cúi đầu xống miệng ghé vào tai Conan, lần này hai người ngồi cạnh nhau nên chuyện này là dễ dàng. “Hãy quan sát gương mặt của Thiếu phụ kia.”

Conan theo phản ứng mà quan sát gương mặt của Minagawa Narumi, nhưng hắn không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ là thấy cô ta giờ này không còn nói chuyện cười nói như lúc trước nữa mà ánh mắt đảo nhìn quanh mọi người.

“Hả có thấy gì lạ đâu? Ý của Inbun ca ca là sao?”

“Bởi vậy nên mới bảo là ngươi quá kém cỏi, hãy nhìn đi , lông mày chùn lại với nhau, gương mặt căng thẳng, đây là dấu hiệu cho thấy một người đang chuẩn bị thực hiện một hành động bạo lực.” Jiyo Inbun vẫn cười mỉm trong khi cúi đầu nói nhỏ cho Conan. “Ở đây rất có nghĩa là toan tính giết người!”

“Hả!...” Nghe này Conan giật nảy mình, có thể chỉ dựa vào việc quan sát gương mắt mà phát hiện ra tội phạm sắp giết người đây cũng quá là ảo diệu đi, nếu như học được kĩ năng này thì hành trình phá án của hắn sẽ ngắn đi biết bao nhiêu. Nhưng mà không nói những này, nếu như những gì tên này nói là thực thì chẳng phải là sắp có người chết?

Conan căng thẳng , não bổ nhìn xung quanh một lượt, chợt linh quang lóe lên, lúc này hắn nhìn thấy Sonoko đang giơ lên chén Café chuẩn bị uống, lập tức hoảng hồn hét lên.

“Sonoko không được uống!”

“Hả , hả, sao lại không được uống, mà Conan ngươi cũng láo quá đi , lại dám gọi thẳng tên ta mà không dùng kính ngữ ?” Sonoko bị nói hoi hoảng hồn một chút, dừng lại động tác uống cà phê , sau đó lại phát hiện Conan thế mà gọi thẳng tên mình nên lên tiếng trách móc.

“Cái này không quan trọng nhưng mọi người không ai được ăn hoặc uống thứ gì hết.” Conan lập tức lái khỏi chủ đề kính ngữ.

“Hả sao lại như vậy, bánh và cà phê nhìn rất ngon a. Conan ngươi cũng nghịch ngợm quá đi” Ran lên tiếng trách móc Conan.

Những người khác cũng biểu hiện đồng ý với ý kiến của Ran, chỉ riêng Minagawa Narumi là mặt hơi tái đi, biểu hiện lo sợ.

“Cái này Conan nói đúng, mọi người không nên dùng bánh hoặc cà phê nếu không muốn chết sớm.” Jiyo Inbun lúc này mới tiếng ổn định lại người.

“A, chết? ai chết, chỉ ăn, uống mà cũng chết sao? tên mặt đại thúc này cũng quá nói đùa?” Sonoko chất vấn , nàng là rất yêu thích soái ca, ngược lại là không hề khách khí với những tên biến tướng như Jiyo Inbun mặc dù hắn rất đẹp lão, nhưng mà không phải soái ca thì cần khách khí.

“Đúng là bánh và Cà phê bình thường thì không chết được, nhưng nếu có độc thì sao?” Jiyo Inbun điều nhiên mỉm cười nói.

“Thuốc độc , nói đùa đây là do gì Minagawa làm cho mọi người, chẳng nhẽ ngươi nghi ngờ gì ấy.” tên vai u thịt bắp Toshihide không tin, chất vấn, hắn đối với cô Minagawa Narumi cũng rất có hảo cảm nên đương nhiên là không tin cô ta hại mọi người.

“Nếu không tin ngươi có thể dùng thử một trong 2 món này a! ta sẽ không cản.”

“Cái này!...” Toshihide bỗng do dự, nói đùa mặc dù hắn tin tưởng nhưng ai sẽ cầm mạng mình ra đùa, vạn nhất trong đồ ăn có độc thật thì làm sao.

“Trong cà phê là có độc.” lúc này Conan lên tiếng trên tay của hắn cầm một đồng xu mười yên, một phần của đồng xu hiện lên màu sáng mới hơn phân còn lại. hiển nhiên Conan đã dùng nó để thử thuốc.

“Ta vừa rồi đã lần lượt nhũng một phần đồng 10yên vào cả bánh lẫn cà phê, khi mà nhúng vào cà phê , thì đồng mười yên phần bị nhúng xuống trở nên sáng mới, điều này chứng tỏ độc ở trong cà phê đã phản ứng oxi hóa với kẽm của đồng 10yên khiến phần này trở nên mới hơn.” Conan lên tiếng giải thích cho mọi người hiểu.

Thấy vậy tất cả đều đồng loạt quay đầu về Minagawa Narumi chờ nàng giải thích, nhưng chỉ thấy nàng sắc mặt tái mét, ở trước chứng cớ đầy đủ nàng là không có cơ may chối tội, chỉ có thể ấp úng chịu trận.

“Ta, ta,…!” Nàng lắp bắp muốn giải thích nhưng biện không nổi lí do.

“Nhưng tại sao gì ấy lại muốn giết mọi người? chúng ta không có thù oán gì mơi phải!” Sonoko khó hiểu nhìn Minagawa Narumi chất vấn, giờ khắc này nàng cũng đã biết rõ thật sự là Minagawa cho độc chết người vào cà phê, nhưng mình đã làm gì gây thù chuốc oán đâu mà lại muốn hại mình.

Jiyo Inbun thản nhiên giải thích: “Đương nhiên là cô ta không hề muốn giết tất cả mọi người, điều đó sẽ khiến cô ta không thể chối tội khi cảnh sát đến, thử nghĩ xem mọi người đều chết hết còn mỗi cô ta , thì nói ai tin, vậy nên chắc chắn cô ta đã cho thuốc giải vào trong bánh kem, kẻ nào không ăn bánh thì cầm chắc cái chết, nói cách khác kẻ mà cô ta muốn giết là kẻ chắc chắn sẽ không ăn bánh.”

“A, ra vậy.” lúc này Conan được giải thích cũng đã hiểu ra được cách thức gây án, làm hắn lúc nãy cứ khó hiểu làm sao để chỉ giết một người, hắn cũng không tin cô ta dám giết tất cả mọi người.

“Vậy là không phải ta, ta rất thích bánh kem.” Toshihide thở phảo vì mình không phải mục tiêu.

“Ta cũng vậy, ta cũng sẽ ăn bánh” anh chàng mắt kính, cù lần Naomichi cũng lên tiếng.

“Ta cũng sẽ ăn” lần lượt Sonoko, Ran, Yoshimi Watanabe, Kaori Tekiya lên tiếng tuyên bố mình không phải mục tiêu.

“Ta!…” đến lượt Katsuhiko Minagawa , hắn gương mặt lúc này khó chịu, nói rồi đập tay mạnh xuống bàn. “Ta sẽ không ăn, vì ta ghét đồ ngọt.”

“Mẹ thế là thế nào?” Katsuhiko Minagawa khó chịu hét lớn, là ai cũng không chịu được khi bị người mình thân mình xem là mục tiêu giết người.

“Ta !...,ô ô…” Nàng biết mình không thoát tội nên bắt đầu khóc lóc kể lể.

Hóa ra nguyên nhân nàng muốn giết Katsuhiko là vì muốn nhận được tiền bảo hiểm của hắn, bởi gia đình đã rất khó khăn về tài chính, với lại Katsuhiko không phải con ruột nên cũng không có phải đau lòng lắm.

Xong vụ Minagawa Narumi, Jiyo Inbun còn chỉ ra tên mắt kính Naomichi cũng định giết Katsuhiko , tên này vì hận Katsuhiko lúc nào cũng lấy hắn ra làm trò cười , cùng với nghĩ là Katsuhiko làm tổn thương Kaori Tekiya nên muốn bôi độc vào đầu lọc thuốc lá giết hắn.

Đối với những này Jiyo Inbun chỉ có thể cảm khái, đúng là tử thần đi tới đâu người chết tới đó a, nếu hôm nay không phải Jiyo Inbun bỗng thiện tâm đại phát thì đã có người phải chết.

Một lát sau cảnh sát đến dẫn 2 người và cầm theo toàn bộ chứng cớ, mặc dù chưa giết người, nhưng tội mưu sát bất thành là không thể tránh khỏi, cũng phải lãnh án 1, 2 năm tù gì đó.

“Inbun ca ca ngươi thật sự là lợi hại nha, chỉ quan sát gương mặt mà phát hiện ra tội phạm, lúc nào ta cũng cần phải học hỏi a!” Trên đường về Conan loay hoay đối với Jiyo Inbun nịn nọt , mong được chút chỉ giáo, mặc dù có chút ghen tị nhưng mà hắn cũng là thật khâm phục tài năng của Jiyo Inbun.

“Tiểu Quỷ , nếu muốn thì lúc nào rảnh ta sẽ chỉ dạy cho vài chiêu .” Jiyo Inbun cười cười , tay xoa chống lên đầu Conan Xoa xoa.

“A, vậy thì tốt quá, ta sẽ cố gắng học hỏi nha.” Conan cũng là rất vui vẻ nhận chỉ giáo.

“Hừ chỉ là gặp may thôi, có gì mà phải tự đắc.” Sonoko ngạo kiều hất cằm châm chọc.

“A, này Sonoko, ngươi nói thế là không tốt, Rõ ràng là Jiyo-san rất giỏi mà.” Ran có chút lúng túng khuyên bảo vị thân mật này của mình.

“Ran! Ngươi nói đỡ cho hắn, nói đi , có phải là xa chồng của ngươi lâu ngày nên ngươi định chuyển mục tiêu sang tên mặt đại thúc này đúng không ?” Sonoko bắt được cái cớ , lập tức cười gian trá trêu chọc Ran.

“A! sao có thể, ta không có, mà ngươi đừng có nói bậy ta với Shinichi không phải vợ chồng gì hết.” Ran lúng túc chống chế.

“Ha ha, ta đã nói là Shinichi sao? rõ ràng là không đánh mà tự khai nha” Sonoko lại bắt được yếu điểm tiếp tục trêu chọc khuê mật Ran.

Đối với cái này Jiyo Inbun cùng Conan là khóe miệng giật giật, Sonoko đây là xem bọn họ như không khí sao, rõ ràng còn có bọn họ ở đây là mà cứ nọi chuyện tình yêu , bí mật gì gì a.

Cuối cùng cũng về tới nhà.

Lúc này cũng đã xế chiều Jiyo Inbun bước vào nhà, cửa tự động mở ra cho hắn đi vào, đèn cũng tự bật lên sáng trưng.

“Hinoe cơm nước đến đâu rồi?” Vứt xuống áo khoác ngoài Jiyo Inbun đối với không khí trước mặt nói.

Lúc này Okamura Hinoe hiện ra thân hình cung kính hành lễ: “Inbun đại nhân cơm nước đã làm xong, vừa còn đang nóng, mời ngài vào dùng.”

“Ừm , cảm ơn, ngươi vât vả rồi Hinoe!” Đối với Hinoe cám ơn một tiếng sau đó Jiyo Inbun đi vào phòng ăn, Hinoe cũng đi theo sát bên để phục vụ.

~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!~~~~~~~~~ Ai ! ta vẫn chưa kết thúc kì thi học kì đại học, vẫn đang đau đầu ôn luyện từng câu từng chữ, nhiều lúc số má căn bậc , ma trận toán cứ lẫn lộn cả trong đầu, đầu lúc nào cũng trong tình trạng ngái ngủ không tinh thần viết truyện được, cảm thấy có lỗi quá, nhưng có gắng làm tiếp chường. Mong các đạo hữu đừng trách cứ ta a! :V~~~ ~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~~~~~~