Chương 19: Lễ Tình Nhân, Tử Thần Conan Ăn Dấm Chua!

Thứ 6, buổi sáng.

Trường cấp 3 teitan, năm 2 b ban, giờ ra chơi, Jiyo Inbun nằm nhoài ở trên bàn lắng nghe bọn học sinh xung quanh đang xì xào bàn tán đủ thứ chuyện.

Mà chủ đề hôm nay là về ngày lễ tình nhân, bởi ngày mai đã là ngày 14 tháng 2 ngày lễ tình nhân, bây giờ mấy đứa con gái thì trò chuyện làm sao để làm socola cho ngon tặng người mình thích.

Còn mấy đứa con trai thì đang bàn tính nên dụ dỗ cô nào để ngày mai cá kiếm được chút gì đây :V~~.

Bên bàn Ran, Sonoko đnag hai tay chóng bàn luyên thuyên với Ran.

“Ran, ngươi đã chuẩn bị gì chưa?”

“hả chuẩn bị cái gì?” Ran kì quái hỏi lại.

“Hả đương nhiên là socola, chẳng lẽ ngươi quên mất ngày là lễ tình nhân rồi hả, là cơ hội lớn nhất trong năm.”

Nới Sonoko lại 2 tay nắm chặt lấy nhau một bộ tinh tinh dáng vẻ mơ ước, nói tiếp: “Gửi tình yêu của mình vào viên kẹo socola rồi tặng cho chàng trai mình thích, sau đó anh ta sẽ mềm lòng…”

Ran đối diện nghe Sonoko con hàng này một bộ dáng hoa si dáng dấp kể lể mà khóe miệng giật giật, vẫn biết là cô bạn thân này của mình hám trai đẹp mà không ngờ lại đến thế này luôn.

Mà ở cách đó mấy dãy bàn Jiyo Inbun nghe được cũng là khóe miệng rút rút, Sonoko nàng cho rằng socola mình làm là có bỏ vào tình dược hay sao, ăn vào cái là mềm lòng, “đạ mấu” suy nghĩ này cũng quá mới mẻ đi.

Bây giờ Jiyo Inbun cũng không quan tâm cô nàng sonoko này lắm, hắn quan sát nhiều lần Sonoko phát hiện là nàng không hề giống Yến Nhi của mình chút nào, bởi giữa người nhật và người Hoa vốn là khác nhau về ngoại hình, hắn cũng nhận ra lúc đầu hắn nhận lầm là bởi vì trên người Sonoko có một loại khí tức kì lạ.

Lúc đó tu vi của hắn chưa củng cố nên dễ bị nó mê hoặc, có lẽ nàng ta đã từng tiếp xúc với vật nào mang khí tức của Yến Nhi từ tiên giới đến đây, Điều này cũng đúng, bởi lúc thi pháp triệu hồi hồn phách của Yến Nhi từ trong vũ trụ vô ngần trở về thì có rất nhiều ở thiên giới đã bị dính khí tức của nàng.

Sau đó có vật nào như vậy xuyên không đến thế giới này cũng không kì quái, bởi chính hắn cũng vô tình xuyên không cơ mà.

Nên chung kết lại là Sonoko và Yến Nhi của hắn hoàn toàn khác nhau, điều này mặc dù hơi thất vọng một chút, nhưng cũng để cho hắn sau này không cần phải chăm chú đối xử khác biệt với Sonoko.

Một giờ chiều tại trong căn phòng võ đường của câu lạc bộ karate với số thành viên đông đảo lên tới hơn 70 người, trong đó có đến 1 nửa là đai đen.

Bọn họ tất cả giờ đang ngồi tụm lại cùng một chỗ, trận tự nghe giảng bài.

Và người giảng bà cho họ là Jiyo Inbun.

Số là từ cái hôm từ nhà của Okino Yoko về, Ran cứ suốt ngày mời mọc Jiyo Inbun về huấn luyện cho câu lạc bộ karate, Ran còn lôi kéo theo cả Tsukamoto Kazumi đi theo mời Jiyo Inbun, , hắn cũng đã lý do thoái thác nhiều lần.

Nhưng cuối cùng cũng chịu sự cứng đầu của Ran nên 3 ngày trước đồng ý đến huấn luyện cho đội karate.

Lúc đầu tất cả mọi người nghe nói người đánh bại đội trưởng Kazumi đến dạy thì cũng háo hức lắm, nhưng mà sau khi nhìn thấy hắn bộ mặt đại thúc thì đều là ra vẻ khinh thị.

Nói đùa gì chứ, cái tên này tuổi còn nhỏ mà đã bị lão hóa đến thế này , với lại bộ dáng gầy gò kia thì có thể mạnh đến nơi nào, tên nào mạnh trong đội karate chẳng phải là vai u thịt bắp, trẻ trung khỏe mạnh.

Con cái tên này nhìn bộ dáng 1 đấm cũng không chịu nổi, thì mạnh đi nơi nào, xem ra tin đồi đều là thổi phòng lên.

Chỉ đến khi Jiyo Inbun nhẹ nhõm cho cả Clb mấy chục người này đo đất hết thì mới hết mấy thanh niên xàm xí, các thanh niên va u thịt bắp nhà ta ngay cả một cái chạm nhẹ của Jiyo Inbun cũng không chịu nổi, chứ đừng nói là 1 đấm.

Giờ đây tất cả đều là chăm chú lắng nghe Jiyo Inbun với mong muốn có thể tìm ra được bí quyết để cho mình mạnh lên.

“Ừm hôm nay chúng ta sẽ nói về ‘Ý’ trong võ đạo.” Jiyo Inbun ngồi xếp bằng phía trước đám người, biểu tình cao thâm nói.

“Xin hỏi đó là gì, tại sao trước giờ chưa nghe qua vậy Jiyo-san” Ran giơ tay lên hỏi, mọi người cũng phụ họa gật đầu.

Jiyo Inbun mỉm cười phất tay để cho Ran bỏ tay xuống , rồi đối với mọi người nói:

“ ‘ý’ trong võ đạo chính là sự thấu hiểu, là triết lý của việc vận dụng vũ khí trong chiến đấu, ví dụ kiếm ý, đao ý, thương ý, quyền ý, thối ý, chưởng ý… vân vân, kẻ có thể lĩnh ngộ được ý thì càng tiến xa hơn trên con đường võ đạo, uy lực của đòn đánh ra sẽ mạnh hơn so với người không lĩnh ngộ được ‘ý’, kĩ sảo sử dụng vũ khí ấy sẽ biến hóa khôn lường…”

“Vậy đó chẳng phải chỉ là học lý thuyết về sử dụng vũ khi hay là cách đánh sao? chỉ là lý thuyết sao có thể làm cho người ta mạnh được dầu sao khi thực chiến mới thấy sự khác biệt so với lý thuyết.” Tsukamoto cũng giơ tay lên hỏi, nàng cứ tưởng triết lý ở đây là lý thuyết.

“Không phải, ‘ý’ không phải là lý thuyết sử dụng vũ khí mà nó còn hơi cả lý thuyết và thực hành cộng lại, ‘ý’ là sự thấu hiểu của Võ giả đối với vũ khí sau một thời gian dài cảm ngộ.”

“ngươi không cần phải đọc lý thuyết sử dụng kiếm, chỉ cần ngươi hiểu kiếm thì khi cầm thanh kiếm trên tay ngươi sẽ tự khắc biết được nên dùng nó như thế nào cho tốt nhất, giống như một dạng tâm linh liên thông vậy, ngươi hiểu kiếm, và kiếm hiểu ngươi.”

“Sao nghe cứ như là đang xem phim kiếm vậy?” đám người phía dưới bị nói cho cẩ đầu đều mộng bắt đầu nhao nhao bàn tán.

Jiyo Inbun ra hiệu cho mọi người trận tự, tiếp tục giảng giải:

“Không phải là kiếm hiệp, mà cổ võ thuật trung quốc có tồn tại, thời cổ đại trung quốc, có những thủ sự dụng kiếm uyển chuyển biến ảo như một bộ phận của cơ thể vậy, nhưng đòn đánh lại càng mạnh cực kỳ, ‘ý’ càng mạnh thì đòn đánh ra càng mạnh, càng sắc bén.”

“Những cao thủ như vậy thường được đặt với các biệt danh gắn liền với với kiếm, điển hình như Kiếm Si là những đại cao thủ suốt ngày chỉ ăn ngủ với kiếm, lúc rảnh rỗi lại mang kiếm ngắm nhìn, tìm kiếm cảm ngộ để nâng cao ý cảnh của mỉnh.”

“hả chỉ suốt ngày ngắm kiếm thôi mà có thể trở thành đại cao thủ được sao, phải liên tục vận động nếu không cơ bắp sẽ bị mai một chứ” một tên nam học sinh vai u thịt bắp kỳ quái nói.

đám người còn lại cũng là “ân, ân” biểu thị đồng ý.

“Ha ha ha, vậy ngươi thấy ta rất cơ bắp sao? lúc ta đánh các dùng đến rất nhiều sức mạnh cơ bắp sao?”

“Ây!” lời này của Jiyo Inbun như là hòn đá chặn ngang cổ của cả đám vậy, nghĩ lại Jiyo Inbun thân thể nhỏ gầy, nhưng chỉ một cái phất tay là uy lực kinh người, cả đám không ai đỡ nổi một cái phất tay của Jiyo Inbun.

“trăm nghe không bằng một thấy, tất cả xem.” Jiyo Inbun cười một tiếng rồi đứng lên.

Cả đám nghẹn họng trân trối nhìn Jiyo Inbun biểu diễn “hình ý quyền – long hình quyền”, chỉ thấy phía trước như xuất hiện ảo giác, hư ảnh một con rồng uy mãnh đang cuồng vũ trước mặt cả đám vậy, để cho cả đám nhìn thôi là cũng nuốt nước miếng, sợ hãi động cũng không dám động.

Quyền cuối cùng đánh ra, kình phong gáo thét, một tiếng long ngâm xé gió vang lên khoách tán ra tứ phía, cả đám nghe thấy là bủn rủn cả tay chân, đặt mong té ngồi trên mặt sàn, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn tình cảnh này Jiyo Inbun đơn giản là buồn cười, chỉ một chút thế này thôi là đã dọa cho đám trẻ mặt cắt không còn chút máu rồi:

“mọi người đều nhìn thấy hư ảnh của rồng đang loạn vũ sao?”

Cả đám gật đầu biểu thị.

“Đó chính là quyền ý, kẻ lãnh ngộ quyền ý đánh ra mỗi quyền đều sẽ mang theo uy thế không thể đỡ, phát huy tốt nhất uy lực của quyền pháp, long hình quyền vừa rồi ai cũng có thể học và bắt chước theo từng động tác, nhưng tuyệt đối sẽ không thể có uy thế lớn như vậy đến nỗi không cần đánh kẻ địch tự hàng, người khác nhìn vào những kẻ bắt chước kia thì cùng lắm là chỉ thấy quyền pháp tinh diệu thôi chứ không hề có cảm giác như đang đối mặt với một con rồng thật sự.”

Cả đám là lại một nữa gật đầu biểu thị đã hiễu, rồi cả câu lạc bộ đều à nhao nhao lên cầu xin Jiyo Inbun muốn được học về “Ý” , còn kém chút nữa là nằm xuống quỳ liếm :v~~.

Jiyo Inbun cũng là nhiệt tình chỉ dạy cho bọn họ, mấy phút sau cả phòng tập câu lạc bộ karate vốn thường ngày đều hò hét om sòm tiếng tập luyện, nay lại yên ắng không một tiếng động.

Tất cả đều dựa theo chỉ dẫn của Jiyo Inbun mà ngồi thiền nhắm mắt tịnh tâm, cả đầu óc tưởng tượng lại những quyền pháp mà mình đã từng học, cố gắng cảm nhận tinh túy ở trong đó, từng đòn thế chiêu thức đều hiện lại trong đầu của từng người, tất cả đều đang giống như nhìn lấy chính bản thân mình đang luyện tập vậy, ngẫm lại từng sơ hở trong cách ra đòn của mình mà tiến hành bổ khuyết.

Buổi tối nhà Mori kogoro.

Conan đang trằn trọc ở trên giường , trong lòng là một cỗ giấm chua dâng trào.

“Mẹ trứng, cái tên to xác lúc chiều kia dám câu dẫn Ran của ta, Ran lúc nãy làm Socola nhưng không phải là để tặng cho Shinichi ta, thật chẳng lẽ Ran thích cái tên kia thật? Ran của Ta bị bị người câu đi rồi?”

“Không được ngày mai ta phải tìm cách đi theo ‘điều tra’, tuyệt đối không thể để cho cái tên kia câu dẫn Ran của ta, còn phải điều tra xem Socola kia là làm tặng cho ai, có phải là tặng cho cái tên to xác kia không.”

Từng dòng suy nghxi đầy dấm chua của Conan dâng lên trong đầu.

Số là lúc chiều cả bọn nhóc đang đi phát tờ rơi quảng cáo đội thám tử nhí thì hắn phát hiện thấy Ran và Sonoko đang đứng cùng với 2 gã thanh niên đại học, 1 tên trong đó còn rất soái ca, 1 tên thì cơ bắp đầy mình.

2 tên này còn mời Ran cùng Sonoko đến nhà chơi trong ngày lễ tình nhân ngày mai, 2 người cũng đáp ứng rồi.

Thế là Shinichi hiện đang bị teo nhỏ này bị ăn dấm chua , nghĩ cách ngày mai đi theo phá đám bảo vệ Ran đây.

Đang lúc Conan đang suy nghĩ, thì “Rầm” một tiếngvang thật lớn làm cho Conan và Mori đang xem tv ở ngoài phòng đều giật mình.

Trong phòng Ran , Ran đang đứng ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình với vết Quyền ấn ở trên tường.

Nàng nãy giờ đang tọa thiền dựa theo phương pháp của Jiyo Inbun chỉ bảo, lĩnh ngộ quyền ý, cảm thấy có một chút đột phá gì đó, nàng liền lấy bức tường ở trong phòng đơn giản ra một quyền.

thật không ngờ chưa tung hết toàn lực mà đã in được một dấu quyền ấn lên vách tường, nếu đấm vỡ ra một phần bên ngoài của tường gạch nàng vẫn làm được, nhưng đó là tung hết sức, với lại vết đấm đó sẽ loang lổ ra bên ngoài.

Không như vết tích trên tường lúc này có hiện rõ hình dạng quyền ấn, cùng với độ sâu gần nửa nắm đấu mà xung quanh vết tích không vị sứt mẻ nhiều, điều này chứng tỏ, nắm đấm vừa rồi mà nàng tung ra không chỉ có lực đạo đủ mạnh , lực xuyên thấu cao, mà còn khống chế hướng lực rất rốt khiến cho lực không bị lan dư thừa ra phạm vi xung quanh.

Đây là Ra mới lĩnh ngộ chưa đến một chút da, lông của quyền ý mới làm được, tuy rằng chưa được 1 tí “da, lông” nhưng quyền đi đã cũng có phần rất tinh tế, lực lượng không còn bị phí phạm như trước.

Nếu như Ran chỉ mới học được có 1 ngày mà bước vào nhập môn quyền ý thì chắc chắn Jiyo Inbun sẽ ở đây trực tiếp quỳ, hô một tiếng thiên tài :V~~

Quyền ý tinh túy rất khó lĩnh ngộ, có những người tiêu tốn mấy năm cũng chỉ dùng để lĩnh ngộ cấp 1 quyền ý.

Nên mặc dù Ran rất có năng khiếu võ thuật nhưng cũng chỉ được một chút “da, lông” không thể trong 1 ngày mà đã ra ngô ra khoai được :v~~.

“Oa! Thật mạnh, đây chính là sức mạnh của quyền ý sao, cảm giác chỉ tùy tiện một quyền là có thể đánh vỡ tường a, thảo nào Jiyo-san nói quyền ý làm tăng uy lực của quyền pháp lên trên diện rộng, cảm giác này phải tự mình thể nghiệm mới biết được a, thật là quá kích thích chết đi được!”

Ran ngắm nhìn thành quả vừa sung sướng vui mừng cảm thán.

“Mới chỉ được một chút đã uy lực thế này, nếu như ta thật sự lĩnh ngộ quyền ý thì sẽ thế nào đây” Ran lại mơ mộng tưởng tượng, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh nàng mạnh mẽ cường đại, 1 quyền nhẹ nhàng đem xe bọc thép cũng đánh xuyên, “Ừm nghĩ lại , đúng thật là quá kích thích A! ta phải nhanh lên tiến bộ để đợi đến khi tên Shinichi kia về cho hắn một trận vì dám tự ý bỏ đi. Ừm cái này là nhất định.”

Một lát Mori cùng Conan cùng đến tận cửa phòng hỏi ran về tiếng động lúc nãy, nàng chỉ đơn giản bảo là đang luyện tập karate rồi đuổi cả 2 đi, chính mình quay lại tiếp tục ngồi thiền.

Nhưng nếu Conan mà nghe được những lời suy nghĩ lúc nãy của Ran , chắc chắn sẽ gầm thét điên cuồng: “Jiyo Inbun ngươi hại ta, ngươi làm hại ta, ta với ngươi có thù oán gì a! sao ngươi lại cần thiết dạy võ cho Ran để nàng về đánh ta, đây là ngại Shinichi ta đây sống không đủ lâu a, đây là đang mượn đao giết người một cách hợp pháp a! Hu hu…”

Cùng lúc đó ở nhà Jiyo Inbun, sau khi làm thêm được mấy trụ đá của trận pháp, giờ hắn đang ngồi thưởng thức trà ở chỗ bàn đá trên ban công sân thượng.

Ban công này rông khoảng hơn 30m2 , ở tầng 3 của tòa biệt thự, là một nơi rất thích hợp để ngắm trăng thưởng nguyệt.

Bên cạnh hắn , một người nữ trẻ tuổi mỹ nữ với cặp ngực lớn, nhìn tầm 20 tuổi , mặc đồ hầu gái, nghiêm túc đứng đó, lúc nào Jiyo Inbun uống hết trà là nàng lại rót tiếp.

Nhưng nếu để ý kĩ nàng thì nhiều người có lẽ bị dọa đái ra quần, bởi vì thân thể nàng mờ mờ, ảo ảo, có phần trong suốt, rõ ràng là một con ma mà.

“Hinoe, ta đã tôi luyện linh hồn thể của ngươi, giờ ngươi có thể hoàn toàn ngưng thực, có cần phải lúc ẩn lúc hiện như thế không? Ngươi làm thế ngay cả ta cũng thấy sợ à.”

Jiyo Inbun lên tiếng trách cứ.

“A!... xin lỗi Inbun đại nhân, chỉ là do thói quen lúc còn là hồn ma vất vưởng đây đó a, với lại tôi cũng muốn luyện tập một chút để có thể hiện hình và biến mất trước mặt người thường nhanh chóng, tránh gây phiền phức cho đại nhân a.”

Okamura Hinoe vô tội giãi bày.

Cô nàng hầu gái mới tuyển về này của Jiyo Inbun vốn là một hồn ma vất vưởng bị Jiyo Inbun bắt về trong muột chuyến đi trừ tà.

Nàng là một sinh viên đại học năm 3, 21 tuổi, bị chết do tai nạn, không bết là do điều kiện gì , là âm khí nhiều hay sao mà linh hồn nàng không có tiêu tán, cũng không có siêu thoát, ngược lại còn biến thành một hồn ma vât vưởng.

Nàng lúc còn sống cũng rất nghịch ngợm, với lại lúc thành hồn ma không có việc gì làm nên thường lúc nửa đêm , âm khi chính thịnh thì hiện hình ra dọa người.

Cũng ngay cái đêm nàng đang hành nghề đứng đường của mình thì gặp phải Jiyo Inbun :v~~ (cái này gọi là bắt nhầm khách đó :v~~), lập tức bị hắn chộp về làm hầu gái, Jiyo Inbun sau khi đưa nàng về thì dùng linh hồn lực tôi luyện lại linh hồn của nàng.

Bây giờ nàng hoàn toàn có thể cầm nắm đồ vật, làm việc như người bình thường, mà lại còn rất mạnh mẽ.

Nàng cũng có thể ngưng thực nhìn không khác gì một con người, Jiyo Inbun còn ban cho nàng âm hỏa có thể thiêu đốt linh hồn và phóng hỏa, còn truyền thụ cho nàng một ít võ kỹ và thuật pháp khống hỏa.

Jiyo Inbun đã bồi dưỡng nàng trở thành một chuẩn chiến hầu, vừa có thể chiến đấu vừa có thể làm việc.

Nếu như không có Jiyo Inbun thì nàng trước sau gì cũng biến thành ác linh hoặc là linh hồn thể không chịu nổi nữa mà tiêu tán, lúc gặp Jiyo Inbun thì hồn thể của nàng đã yếu lắm rồi, chính nàng cũng cảm thấy được nhưng mãi không thể siêu thoát nên đành càm chịu.

Nên nàng rất biết ơn Jiyo Inbun khi thu nhận mình, và cho mình thêm cường đại và hồn thể như người thật, chẳng khác gì cho nàng sống thêm một đời nữa. Nên nàng cũng rất vui vẻ làm việc cho hắn.

Nhưng sự thật luôn phũ phàng, Jiyo Inbun thu nhận nàng cũng bởi vì hắn mắc bệnh lười, hắn chỉ là muốn kiếm một người phù hợp thay hắn làm việc nhà, cũng những việc vặt khác, còn những lời hứa hẹn về tương lai tươi sáng hắn nói với nàng chỉ là chém gió ở đầu lưỡi.

Nhưng sự thật này chỉ mỗi hắn biết hắn sẽ không nói ra a! ừm nhất định là sẽ không nói, dễ gì kiếm được một phụ tá miễn phí :V~~.

“Ừm , Inbun đại nhân ngài đang làm gì vậy a!” Okamura Hinoe nhìn thấy Jiyo Inbun cứ bấm đốt tay miệng tính toán liền hiếu kì hỏi.

“Ta nãy giờ cứ cảm thấy hơi bồn chồn, không biết là ngày mai tên tử thần kìa định đi gây chuyện ở đâu nữa, mà cảm giác như là kéo cả ta vào trong đấy, lần trước bị cảnh sát gọi đi cũng là cảm giác này a!” Jiyo Inbun dừng lại bấm đốt tay, đối với Hinoe trả lời.

Hắn cũng chỉ là mơ hồ tính toán ra được là ngày mai tên tử thần kia lại ám quẻ một người nào đó chết, không cớ mối liên hệ nàng rõ ràng nên hắn cũng chỉ tính toán ra được chừng đó, cũng chỉ là tu vi quá thấp duyên cớ.

“Tử thần, chẳng lẽ thật sự có thần tồn tại, ta bây giờ là một hồn ma, hắn sẽ không tới bắt ta đem xuống địa ngục chứ.” Hinoe nghe vậy liền ngây thơ hỏi lại Jiyo Inbun.

“Đương nhiên thần là có tồn tại a, thần nào ta không biết nhưng tử thần thì ta biết, hắn ta là một kẻ cùng hung cùng ác, đội lốt một đứa trẻ đi nguyền rủa người khác, đi đến đâu người chết tới đó, Tử Thần đến đâu làng mạc điêu tàn, cây cỏ không sinh, nhật nguyệt không quang, một mảnh âm u a! ngay cả ta cũng phải kiêng kị hắn ta.” Jiyo Inbun là không ngần ngại bôi đen Conan.

Những lời này mà bị Conan nghe được thì kiểu gì cũng muốn cùng Jiyo Inbun liều mạng a! :v~ .

“Có !... có, có lợi hại như vậy sao, tên hung thần đó sẽ không thật sự bắt ta đi chứ, Inbun đại nhân ngài nhất định phải cứu ta a.” Hinoe khuôn mặt đẹp tái mét , quỳ ôm lấy cánh tay Jiyo Inbun run sợ cầu xin.

“Ây! … ngươi yên tâm, cái tên kia là con người, chỉ là hắn mang theo quang hoàn tử thần, đí đến đâu là nguyền rủa người ta chết, nhưng cũng chỉ là nguyền rủa người sống mất mạng chứ tuyệt không có khả năng làm hại hồn ma như ngươi a.”

Nhìn thấy Okamura Hinoe bị dọa đến mức này Jiyo Inbun có chút buồn cười, liền lập tức an ủy nàng, mà trong lòng hắn thì đang ám đạo, Conan a conan chỉ là nghe danh tiếng của ngươi thôi cũng đủ hù dọa cho ma quỷ sợ đến phát khóc, thật không hổ danh là hiện thân của tử thần a!

“Thật sao! hắn chỉ làm hại người sống thôi sao? thật là may quá a, ta là một hồn ma, thật là hù chết bảo bảo… thật may ta là hồn ma, ta không sợ tử thần nguyền rủa... Ừm thật may a” Hinoe vui mừng liên tục tự mình thầm ám đạo.

10 giờ sáng ngày hôm sau, thứ 7.

Jiyo Inbun hôm nay có một chút thời gian rảnh rỗi đi dạo một chút, thực ra ngày lễ tình nhân này Tsukamoto Kazumi cũng có mời hắn cùng đi chơi, nhưng hắn lại cáo lỗi từ chối.

Tsukamoto Kazumi thì cũng xinh đẹp thật, nhưng hắn không muốn phí thời gian của mình vào mấy cái trò yêu đương vớ vẩn, dù là bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt.

Lúc này hắn đi đến trước cỏng một tòa nhà 2 tầng có khuôn viên rộng lớn, mặc dù không bằng nhà hắn.

Cảm thấy có một chút khí tức quen thuộc, Jiyo Inbun tùi ý nhìn vào bên trong, chỉ thấy lúc này tên nhóc Conan đang núp ở sau một lùm cây thấp , mắt cứ nhìn chằm chẳm vào mấy người đang vui chơi phía sau cửa kính của tòa nhà.

“Cái tên này đang làm gì đây? đang lúc tiết trời lạnh lẽo lại đi rình mò nhà người ta , không phải là mắc bệnh cuồng nhìn trộm chứ?” Jiyo Inbun hiếu kì tự lòng nói thầm.

Theo ánh mắt Conan thuận tiện nhìn vào bên trong nhà kia, qua lớp cửa kéo bằng kính thấy bên trong đang tụ tập một đống người trước một cái bàn ăn dài bày đầy đồ ăn, rõ ràng là đang mở tiệc.

Mà cái chính là trong đó 2 thân ảnh quen thuộc là Sonoko và Ran Mori. Jiyo Inbun chợt nhớ lại lúc hôm qua Sonoko cùng Ran trò chuyện muốn đi chơi trong lễ tình nhân, cùng tặng Socola cho người mình thích, lập tức hiểu ra.

‘Hóa ra Shinichi đây là đang ăn dấm chua đó a! lão bà của hắn đi chơi lễ tình nhân với mấy tên con trai khác nên hắn cố tình rình đi theo để canh chừng phòng trường hợp vợ Ran Mori của hắn bị câu đây mà.’

Cảm thấy thú vị nhìn Conan ăn dấm, Jiyo Inbun quyết định giúp Conan một tay, nghĩ hắn liền nhẹ nhàng nhảy qua tường , không một tiếng động đi đến sau lưng Conan.

Mà Conan lúc này là đang lạnh run, 2 tay ôm người run rẩy , mắt cứ hậm hực nhìn vào bên trong, không hề biết Jiyo Inbun đã đến sau lưng mình.

Đang tâm lý thầm nguyền rủa tên đàn ông đang sấn sí tán tỉnh ran thì bất chợt cảm thấy có bàn tay chộp lên đầu mình, Conan giật mình quay đầu nhìn lại, thì thấy Jiyo Inbun , mắt đại thúc đang mỉm cười gian trá với mình.

“Mẹ nó sao lại là con hàng này, lại nói ngươi là như thế nào đến cạnh ta a? bản đại nhân ta đang theo dõi…, ừm không phải là đang bảo vệ Ran , ngươi thế nào lại lấy phương thức này xuất hiện? đây là đang muốn hù chết bảo bảo, A tâm hồn đen tối a!” Conan trong lòng thầm khóc , ai oán nhìn mặt cười gian trá Jiyo Inbun.

~~~~~~~~~~!!!!!!!!!~~~~~~~ A , lại trải qua một tuần thi cử vất vả , quả thật là không có thời gian viết truyện, cứ thi về cái là ngủ dài, rồi tối lại ôn bài , thời gian đúng thật là hạn chế a, nhưng mà vẫn phải cố gắng viết ít chương truyện, nhưng sẽ là thời gian hơi lâu, mọi người thông cảm, có NP nhớ Buff , có Kim đâu nhớ tặng :V~~~, cám ơn đã ủng hộ :V~~ Ps: chúc mọi người một năm mới an lành. ~~~~~~~~!!!!!!!~~~~~~~~~