Chương 18: Xây Dựng Trận Pháp

Sáng hôm sau thứ 3, 8 giờ.

Hôm nay Jiyo Inbun dậy muộn hơn mọi ngày, hắn hôm nay cúp học nên cố ý ngủ muộn hơn một tí.

Cũng không phải là Jiyo Inbun tùi tiện cúp học mà hắn hôm nay dự đi chuẩn bị vật liệu làm một đại trận ở trong nhà, như thế sau này sẽ không có kẻ nào có thể tùi ý địa vào nhà hắn trong lúc hắn vắng nhà.

Jiyo Inbun vươn người một cái, đi đánh răng rửa mặt sau đó móc ra điện thoại, gọi thông Matsushita Hezaburo.

“Matsushita, là ta đây, chuyện kim tệ hôm trước làm đến đâu rồi?”

“Là Inbun đại nhân a! Kim tệ hôm trước đã được Tứ Hiên Hội giải quyết xong, sáng nay bọn họ vừa chuyển khoản, ta đã đưa cất vào văn tủ sắt ở văn phòng của ngài ở công ty, định đơi ngài sau khi ta học sẽ thông báo cho ngài ,Tứ Hiên Hội trừ đi 1 phần 3, chúng ta còn lại là 420 triệu yên.”

“Được rồi, ngươi trích ra trong đó 20 triệu cầm đi, đây là phần của ngươi mà ta hứa, sau đó lại lấy ra 20 triệu đi theo ta, ta hôm nay có việc cần cần dùng đến.”

“Vâng Inbun đại nhân!” Matsushita đầu dây bên kia mang theo giọng cuồng hỉ địa đáp, hắn được nhận những 20 triệu, có thể không vui sao?

1 giờ sau Matsushita mang theo 20 triệu tiền mặt lái xe đến trước cửa nhà của Jiyo Inbun, Jiyo Inbun nhàn nhã ngồi lên xe, đi hướng mua vật liệu về chế tạo trận pháp.

Trận pháp hắn định làm là một Huyễn Trận cùng Ảo Trận, Huyễn Trận có thể tạo ra sương mù khi có người bước vào, sau đó tạo ra các quang cảnh không chân thực để cho người lạc lối ở trong đó, người bị vây ở trong huyễn trận này nếu như không thể phá được sẽ bị vây khốn ở trong đấy mãi mãi, cảm giác thời gian ở trong trận sẽ trôi qua nhanh hơn ở bên ngoài, tỉ lệ là 1:10.

Nghĩa là 1 ngày ở bên ngoài bằng 10 ngày ở trong trận, như vậy sẽ khiến cho người bị vây trong trận cảm thấy chán nản khi bị nhốt trong này quá nhiều ngày, mà đương nhiên là sẽ không bị chết đói.

Trận pháp có chỗ kỳ diệu sẽ khiến cho người ta không bị đói ở trong ấy, mặc dù sẽ mệt mỏi do di chuyển nhiều, đây chính là năng lực ích cốc của trận pháp.

Còn một đạo Ảo trận trộn lẫn ở bên trong là để che mắt những người ở bên ngoài, để khi mà trận pháp phát động người ở bên ngoài sẽ không thấy bất kì dị dạng nào.

Điều này dùng để đối phó với những kẻ đột nhập mà có đồng bọn ở bên ngoài quan sát, kẻ ở ngoài sẽ chỉ thấy được hình ảnh giả hiện lên là đồng bọn mình đã đi thẳng một mạch vào trong nhà của Jiyo Inbun, nhưng sự thật lại là đồng bọn hắn đang đi loanh quanh trong đại trận.

Và đương nhiên khi đại trận phát động thì tất cả các sóng vô tuyến sẽ bị cắt, trừ hệ thống vô tuyến của nhà Jiyo Inbun được dẫn đi theo con đường đặc biệt, nên kẻ đột nhập sẽ không thể gọi điện thoại ra ngoài để cầu cứu, hay thông báo tình hình ở bên trong được.

Cả 2 đại trận này cần rất nhiều trụ đá nên đầu tiên là phải đến những công ty xây dựng, và công ty chuyên điêu khắc tượng đá cỡ lớn 1 chuyến, để chọn lấy những tảng đá tốt nhất, mà thích hợp nhất chính là đá hoa cương, chúng mới đủ cứng rắn đi chống đỡ trận pháp.

đến trua 12h 30 Sân nhà Jiyo Inbun.

Tiếng người tấp nập chuyển chuyển dời dời, mấy chục người công nhân đang hợp nhau chuyển những tảng đá được lựa chọn vào trong sân của Jiyo Inbun, chất thành đống, có những tảng lớn đến nỗi phải vận dụng máy móc để đưa vào.

Jiyo Inbun chỉ định mua các vật liệu thô về để trong sân nhà trước, rồi tự tay hắn sẽ đích thân gia công cho nhưng thứ này.

đối với người thường những đá tảng này rất nặng, nhưng đối với Jiyo Inbun thì đó chỉ là một cái nhấc tay, vấn đề là cần thời gian dài để giải quyết xong đống vật liệu thô này.

“Inbun đại nhân, ngài tốn cả đống tiền để mua đống đá hoa cương này để làm gì, chẳng lẽ ngài định xây dựng thứ gì sao, nhưng như vậy ít nhất cũng nên để công ty xây dựng gia công trước a.” Matsushita Hezaburo ở một bên hiếu kì hỏi.

“Đúng là ta định xây dựng, nhưng thứ này chỉ có ta mới có thể xây được, người khác là làm không nổi.” Jiyo Inbun 2 tay khoát ở sau lưng mắt vẫn nhìn hàng người chuyển hàng, một bộ cao thâm nói ra.

Nghe này Matsushita lập tức trong lòng tầng tầng rung động, chẳng lẽ Inbun đại nhân định xây dựng một thứ có phép thuật gì chăng: “ chỉ có ngài mới làm được, chẳng lẽ ngài định chế tạo một đạo cụ pháp thuật gì sao?”

Jiyo Inbun mỉm cười thầm nghĩ con hàng này cũng có chút thông minh, mới nói một chút đó đã hiểu : “Đúng vậy, đến lúc nó hoàn thành ngươi sẽ được chứng kiến .”

Được khẳng định của Jiyo Inbun, Matsushita là không khỏi chờ mong, đạo cụ ma pháp của Inbun đại nhân, mà cần phải để ngài bỏ ra nhiều công sức như vậy chế tạo, có thể tưởng tượng được uy lực của nó cường đại đến cỡ nào a, hắn hiện tại thực lòng hi vọng Jiyo Inbun có thể lập tức hoàn thành để cho hắn được chứng kiến uy lực của thứ này.

“Ao a, thật là nhiều người a, đây là muốn xây nhà sao.”

“Ngươi ngốc vừa thôi Genta làm gì có ai xây nhà cần gì phải cần nhiều đá như thế.”

“Những tảng đá kia thật to thật đẹp , đó là đá gì a Conan .” Ayumi ngoảnh đầu hỏi Conan.

“Đây là đá hoa cương, một loại đá cực cứng chắc đương nhiên là cũng rất đắt, không biết là Inbun ca ca định làm gì với chúng đây.” Conan một bên nghiền ngẫm trả lời.

Lúc này ở ngoài cửa vang lên từng âm thanh trẻ con non nớt, Jiyo Inbun và Matsushita Hezaburo nhìn lại thì thấy đám nhóc Conan , Ayumi , Mitsuhiko và Genta đang đứng ở trước cổng một bộ hiếu kì nhìn những người công nhân đang vác đá.

Chú ý thấy Jiyo Inbun nhìn qua đây, đám nhóc vội vàng kéo nhau chạy đến trước mặt hắn.

“Inbun ca ca, ngươi tốt, vị thúc thúc này ngươi tốt.” cả 4 đứa nhóc lũ liên tục lễ phép chào hỏi Jiyo Inbun cùng Matsushita.

“Ừm các ngươi tốt.” Jiyo Inbun , cùng Matsushita cũng là gật đầu đáp lại.

“Các ngươi hôm nay tìm đến ta là có việc gì không?” Jiyo Inbun đi trực tiếp vào đề tài hỏi.

“A là thế này Inbun ca ca, bọn chúng ta quyết định thành lập đội thiếu niên trinh thám đoàn, muốn in truyền đơn để giới thiệu với mọi người, nhưng lại không có kinh phí nên quyết định đến đây để vay Inbun ca ca một chút, sau này chúng ta có kinh phí rồi nhất định sẽ trả lại a.” Genta tiến lên trước hào hứng giới thiệu thiếu niên trinh thám đoàn.

Inbun nghe Genta nói, hắn trong lòng âm thầm buồn cười, cái gì mà “Thiếu Niên Trinh Thám Đoàn” đây căn bản là “Thiếu Niên Tìm Đường Chết Đoàn” có được hay không a.

Bọn này năm lần bảy lượt đi tìm đường chết , nói cái gì mà giải quyết vụ án, truy tìm kho báu, nhưng mà căn bản là một lũ đần độn tự lao đầu vào chỗ chết, nếu không phải là nhiều lần Conan đã mưu túc trí, cứu tụi nó trong hiểm cảnh thì tụi này đã chết không biết bao nhiêu lần a!.

Lại nói bọn này có nhiều trường hợp chắc chắn phải chết, thế mà may mắn được trời cao chiếu cố lưu cho cái mạng, cửu tử nhất sinh, mấy lần như thế mà bọn này vẫn không chừa, cứ thích lao đầu vào nguy hiểu, chỉ tội cho Conan phải luôn liều mạng chạy theo cứu bồ, ngay cả mạng mình cũng mấy lần suýt ném mất.

Nghĩ như vậy nhưng đương nhiên Jiyo Inbun sẽ không nói ra, cứ để bọn này đi đùa nghịch mấy trò trẻ con đi a.

“Ừm các ngươi muốn thành lập thiếu niên trinh thám đoàn sao? cũng phải nói các ngươi cũng thật là lợi hại a, bắt được cả bọn cướp Italy cơ mà.”

“A đó là đương nhiên, bọn cướp đó gặp phải chúng ta thì chỉ có nước bị trừng trị a!” Genta vỗ ngực tự hào, hoàn toàn không nhắc đến việc lúc bị bọn cướp trói thì khóc nhè gọi mẹ.

“đúng đúng, bọn cướp đó chẳng là gì so với chúng ta.” Ayumi cùng Mitsuhiko cũng khoanh tay ngạo mạn, mũi vểnh lên trời, gật đầu phụ họa.

Conan ở một bên là cười ha ha pằng, một ót hắc tuyết, cái đám nhóc này hoàn toàn là cản trở hắn có được hay không a, nếu như không phải là đám nhóc tự tìm đường chết đi theo hắn, thì hắn cũng không rơi vào hạ tràng bị bọn cướp tóm được a, ít nhất một mình vẫn là dễ dàng thoát thân, mà đám nhóc này lúc đó chỉ biết khóc nhè gọi mẹ, nếu không nhờ Shinichi hắn cơ trí thì đã bị vứt xuống biển nuôi cá cả rồi a.

“Ha ha, ừm quả là lợi hại, nhưng các ngươi có chắc là lúc đó không có khóc nhè gọi mẹ không?” Jiyo Inbun tay xoa đầu của Ayumi cười cười.

“Ây” cà 3 đứa nhất thời im miệng, nhớ tới cái hôm đó mấy đứa mít ướt khóc lóc gọi mẹ.

Conan là lại ha ha cười, nhìn 3 đứa nhóc hãm hại hắn bị Jiyo Inbun nói trúng tim đen không nói ra lời, hắn là cảm thấy nội tâm được an ủy phần nào.

“Ha ha, vậy là có khóc sao, không sao , không sao, dù sao các ngươi vẫn còn nhỏ, đội thám tử đi tra án thỉnh thoảng khóc nhè gọi mẹ tới cứu cũng chẳng ai cười a.” Jiyo Inbun lại cười cười chọc vào nồi đau của bọn nhóc.

Bọn nhóc bị Jiyo Inbun bồi thêm một kích này lập tức Hp giảm mạnh như huyết áp, ngay cả thành lập thiếu niên trinh thám đoàn việc này cũng bắt đàu xao động.

Conan càng nhìn bọn này cúi đầu xấu hổ bị Jiyo Inbun châm chọc càng là 10 phần khoái trá, phải có mấy người như Jiyo Inbun mạnh mẽ đả kích như thế để bọn này hết tự mãn đi, rõ ràng lúc gặp cướp thì khóc lóc, đến lúc về thì giành hết công trạng của hắn.

Nhìn thấy bọn nhóc bị mình nói cho không dám ngẩng đầu, Jiyo Inbun quyết định tha cho bọn nó: “Được rồi, dù sao cũng là các ngươi muốn làm nghiệp vụ của mình, ta đây cũng sẽ ủng hộ, ừm , 1 vạn yên không cần trả lại, thế nào.”

“Oa, những 1 vạn yên, Inbun ca ca thật là hào phóng a… Cám ơn Inbun ca ca ” cả 3 đứa 3 miệng một lời, rối rít cám ơn.

Conan cũng là một trận ngạc nhiên, thật không ngờ Jiyo Inbun lại cho nhiều tiền như vậy, kể cẩ đối với người lớn đây cũng là một món tiền không nhỏ a, với số tiền này đừng nói là ấn truyền đơn, kể cả có đi ăn phủ phê mộn bữa cơm susi ở nhà hàng bình dân vẫn thừa a.

“Được rồi, không nói chuyện In ấn, hiện tại ta muốn đi ăn trưa , là đến nhà hàng cao cấp, các ngươi có muốn đi cùng không, ta sẽ để cho các ngươi được ăn thỏa thích.” Jiyo Inbun đứng thẳng người lên nhìn bọn nhóc nói.

“Oa được đi ăn ở nhà hàng cao cấp sao, cám ơn Inbun ca ca, ngươi đối với chúng ta thật tốt, ta rất là muốn ăn cơm cá ngừ.” Ayumi mắt hiện lên tinh tinh, nhìn Jiyo Inbun tràn đầy cảm kích.

“ cám ơn Inbun ca ca,Ta muốn ăn cơm mực viên …” Mitsuhiko cũng là thèm nhỏ dãi phụ họa.

“cám ơn Inbun ca ca, Ta muốn ăn cơm lươn a,…” Genta chảy nước dãi tham ăn nói.

“Cám ơn Inbun ca ca, ta thì cơm chiên thịt bò a,…” Conan cũng lẽ phép cảm ơn nói.

“Được được! Cái gì cũng có. Đợi đến lúc đến nhà hàng càng ngươi muốn ăn gì có thể tùy ý gọi, không cần phải kiêng kị kị giá cả.” Jiyo Inbun hào phóng khoát tay, sau đó ra hiệu cho Matsushita chuẩn bị xe chở bọn họ đi.

“Cám ơn Inbun ca ca!” Bốn đứa nhóc đồng thanh cám ơn lần nữa.

Buổi chiều 5h tại sân nhà Jiyo Inbun, sau khi đưa bọn nhóc đi ăn uống phủ phê, và đưa tụi nó về nhà, Jiyo Inbun giờ đây đang bắt đầu gia công những tảng đá hoa cương thành từng cột trụ đá.

Những tảng đá kia đều cao trên 2 mét , tổng cộng là hơn một trăm phiến đá hoa cương cỡ lớn rộng 60 cm , đủ cho hắn làm ra hơn 100 trụ đá để vẽ minh văn. Ngoài ra còn có mấy khối rộng 2 mét hắn dự định làm mắt trận và những thứ khác.

Nếu như ai đó nhìn thấy Jiyo Inbun lúc này thì đảm bảo sẽ kinh ngạc đến ngây người, bởi vì hắn đang tay không bào đá, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy bàn tay của Jiyo Inbun dâng lên một lớp cực mỏng ánh sáng màu xanh da trời.

Hiện tại Jiyo Inbun đang thi triển linh hồn lực tạo thành một lớp màng bảo hộ mỏng ở trên tay, lợi dụng nó đến để bào đá, từng phiến đá bị cắt ra gọn gàng giống như là có một lưỡi dao cực kì sắc bén cắt nó vậy, nếu không nhìn thấy cảnh này mà chỉ nhìn mặt vết cắt, tuyệt sẽ không có ai tin tưởng đây là do tay không làm ra.

Jiyo Inbun tỉ mỉ cắt rồi bào đá, làm thành một trụ đá tròn trịa, trơn bóng, đường kính mặt tròn 50 cm, cao 2 mét 3.

Sau đó lại tỉ mỉ khắc minh văn lên trên đó, bởi vì đây là một đại trận có uy lực vĩnh viễn nên cần phải cẩn thận và tỉ mỉ trong từng khâu gia công và điêu khắc minh văn.

Qua mỗi công đoạn đều phải chăm chú quán thâu linh hồn lực thẩm thấu vào bên trong trụ đá, vừa bài trừ tạp chất, vừa để cho trụ đá thấm đầy linh hồn lực, làm như vậy trụ đá sẽ trở nên cứng chắc và bền hơn gấp nhiều lần, mà linh hồn thì không thể tùy ý tống một phát cả đống vào bên trong đá được, như vậy sẽ làm phá hủy kết cấu bên trong của đá.

Vậy nên cần phải từ từ, nhuần nhuyễn từng vị trí một, không được vội vàng nếu không sẽ công dã tràng, cũng bởi vậy mà người bên ngoài nhìn vào Jiyo Inbun bây giờ giống như là đang nhẹ nhàng vuốt ve cột đá chứ không phải là đang bào nhẵn nó.

Sau khi gia công xong thì lại đến công đoạn khắc Minh Văn, Jiyo Inbun dùng ngón trỏ có bọc linh hồn lực của mình để thay thế bút khắc minh văn, mỗi đạo khắc minh văn đi xuống, là lại một dòng linh hồn lực tràn ra theo vết khắc, có thể tượng tượng như này.

Jiyo Inbun đang viết sách, mà bút viết là ngón tay, mực viết là linh hồn lực, giấy viết là trụ đá, có điều mực này lại có vẻ lỏng và dễ chảy tràn ra ngoài làm nhòe chữ nên những vết khắc là thứ để chứa và định hình số mực ấy, để nó có thể định hình rõ ràng hình dạng chữ mà Jiyo Inbun viết ra.

Lúc nãy công đoạn bào đá thì là 10 phần cẩn thận, thì bây giờ đến công đoạn vẽ minh văn càng phải cẩn trọng hơn cả chục lần.

Tại sao phải như thế? Là bởi vì minh văn này sẽ liên quan trực tiếp đến độ phòng ngự của trụ đá và uy lực của trận pháp.

Những người hay đọc truyện tiên hiệp sẽ thấy những trận pháp được dựng bởi các trụ đá cao lớn, những trụ đá này là cơ quan làm việc của trận pháp, như vậy theo lý thuyết chỉ cần đập vỡ trụ đá thì sẽ làm tê liệt cơ quan vận hành của trận pháp , dẫn đến trận pháp phát huy không được mà bị phá.

Nhưng vì sao những người bị lọt vào trận pháp lại không đập bỏ trụ đá, mà lại lựa chọn tìm kiếm mắt trận để phá bỏ mắt trận, câu trả lời rất đơn giản , bởi vì sức phòng ngự của trụ đá cũng chính là ngang bằng với sức phòng ngự của đại trận, hơn nữa các trụ đá còn liên kết chặt chẽ với nhau, nếu phá đổ được 1 trụ , thì tương đương với phá đổ cả toàn bộ trụ đá.

Bởi vậy bạo lực phá trụ đá so ra mệt hơn bạo lực phá hủy kết giới của trận, mà nếu không đủ lực phá trận thì chỉ còn cách đi tìm mắt trận để mà phá trận.

Cho dù khi trận pháp không khởi động thì lực phòng ngự của trụ đá cũng đã mạnh ngang bằng với lực phòng ngự của kết giới trận pháp, vậy nên muốn âm mưu từ bên ngoài phá hủy trụ đá khi trận pháp chưa khởi động, để sau khi đi vào thì trận không thể khởi động là không thể nào.

Mà đã có lực phá hủy một trụ đá thì có khác gì sau khi trận pháp khởi động mới đánh vỡ kết giới trận pháp đâu, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện a!

Bởi thế nên cẩn trọng trong khâu vẽ minh văn, thì trụ đá càng bền vững, trận pháp càng bền vững, uy lực càng lớn.

Dự đoán sau khi vẽ xong Minh Văn, trụ đá sẽ có lực phòng ngự chóng chọi lại cả bom hạt nhân cỡ nhỏ, như vậy sẽ không có ai có thể chơi lầy kiểu như là biết trước là trong nhà hắn có trận pháp nên đặt bom hay bắn tên lửa phá vỡ trụ đá nhằm để trận pháp không khởi động lên được.

(Sori mình phải viết bá đạo kiểu như vậy, bởi vì mấy ông tội phạm trong truyện Conan chơi lầy vcl, hở một tí đặt bom C4 phá hủy cả một tòa nhà :v~~, nếu mà tội phạm việt nam thì có thể giảm sức phòng ngự trận pháp xuống :V ~~~ :V~~).

Đến tối 10 giờ, Jiyo Inbun mới ngừng tay lại, hắn đã hoàn thành được 5 trụ đá , nhìn những trụ đá phía trên mặt thân lít nha lít nhít những đường khắc hình ảnh ngoằn ngoèo nhưng không có chút nào là cẩu thả, bừa bộn và xấu xí.

Ngược lại nó lại càng toát lên vẻ trang trọng, thần bí và cường đại, quanh thân nó không có tỏa ra bất kì khí thế gì vì bị Jiyo Inbun nội liễm lại, nhưng người khác nhìn vào nó lại ẩn ẩn cảm thấy được nó không hề tầm thường, muốn phải thận trọng đối đãi, không dám xem nhẹ.

Nhìn hoa văn được khắc lên trên bề mặt của trụ đá, nếu như quan sát kĩ người ta sẽ ẩn ẩn thấy ở một số chỗ của hoa văn , những đường vẽ ngoằn ngoèo ở chỗ kia lại giống như là hình ảnh một thảo nguyên vô tận, một chân trời rộng lớn.

(Ngưng giải thích về Minh Văn, bởi mấy ông bên tàu cũng có bảo giờ mô tả rõ ràng từng đường nét của hình vẽ minh văn đâu mà tui biết để viết :V~~~)

Cùng lúc đó tại nhà Văn phòng thám tử mori, Conan đang ở trong phòng, giở từng quyển trục xem xét hình vẽ trên đó, vừa ngắm nhìn hắn vừa thích thú cùng hiếu kì không thôi, thích thú bởi vì mình có được thêm vũ khí tự vệ, bắt tội phạm, hiếu kì là bởi hắn vẫn không hiểu cơ quan gì giấu ở trong này mà có thể khiến có thể khiến cho cuộn giấy mỏng manh như này lại phát ra uy lực cường đại đến thế.

Đương nhiên những cuộn giấy này là trước lúc tạm biệt về nhà hắn mặt dày xin Jiyo Inbun cho hắn vũ khí để bắt tội phạm.

Những cuộn giấy này theo thứ tự là, 3 cuốn “tiểu bạo lôi phù” , 2 cuốn “vân vụ phù” có thể tỏa ra khói trắng che phủ trong phạm vi bán kính hơn 10 mét , nếu như thả nó ở trên không sẽ thấy hình thành một khối cầu bán kính hơn 10 màu trắng.

Khác với “Tiểu Bạo Lôi Phù” , cuộn giấy “Vân Vụ Phù” sẽ không bị hủy ngay lập tức sau khi dùng xong, mà nó sẽ tiếp tục lưu lại tầm 10 phút, để cho người giữ phù tiếp tục thao túc vân vụ, không thể thay đổi vị trí của vân vụ nhưng có thể lựa chọn người sẽ không bị vân vụ che khuất tầm nhìn.

Chỉ những người được kẻ cầm phù lục cho phép thì mới có thể thấy đường trong vân vụ này, những kẻ khác thì mù hẳn :V :V~~~

cuối cùng là 2 cuốn cuối cùng là “Mộng Mị Minh Văn” , có thể mê choáng 1 người đứng trong khoảng cách 10 mét trước minh văn, có nghĩa là chỉ cần giở quyển trục ra, hướng minh văn về phía kẻ muốn mê choáng hắn trong khoảng cách 10m, sau tâm niệm nghĩ muốn tấn công kẻ kia, lập tức minh văn sẽ hướng kẻ đó đến, cho dù kẻ đó chỉ lộ ra một ngón tay, vẫn như cũ có thể làm cho lăn đùng ra ngủ.

Nhìn những cuộn giấy Conan âm thầm cười, hắn đã từ bỏ việc đối với mấy cuộn giấy này nghiên cứu cơ quan giấu trong đó, hắn phải luôn tùy thân mang theo mỗi lần ít nhất là một cuộn, khi có chuyện lớn thì mang theo hết, dù sao đám này cũng nhỏ gọn, chỉ dày khoảng 2 cm, và dài 10cm có thể mang theo hết , chỉ cần kiếm cái gì cột lại rồi đeo trong người a.

Conan hắn thề là sau này gặp bọn tội phạm nhất định sẽ cho bọn chúng thấy thế nào sức mạnh của siêu thám tử Kudo Shinichi, lấy đó rửa mối nhục hôm trước bị bọn cướp khi dễ thân thể nhỏ nhắn của hắn.

Ừm mặc dù không cùng là bọn cướp hôm trước, nhưng ai bảo bọn nó cũng là tội phạm a, tội phạm thì đều phải để cho bọn nó kiến thức được đại thám tử ta đây thần thông uy vũ như thế nào a!

nghĩ conan lại nhìn trong ở trên giường 2 khỏa đan dược màu xanh lá cây, đây là 2 khỏa chữa thương đan Jiyo Inbun cho hắn, nghe bảo là là có thể nhanh chóng khôi phục thương thế và hồi hồi phục thể lực, hắn cũng chưa có thể nghiệm qua, nhưng nghĩ Jiyo Inbun sẽ không hại mình nên hắn cũng phải tùi thân đem theo.

“Hi vọng , cái tên này sẽ không lừa ta a!”

Nói đạo Conan thu dọn tất cả mọi thứ cất đi rồi đi ngủ trước, kẻo lát nữa Mori đi vào thì lại bảo hắn bày bừa, “Ai, đại trinh thám như ta sao lại lưu lạc đến mức bày đồ đạc nghiên cứu cũng hạn chế như thế này!” conan lại bắt đầu oán trách, nhung nhớ thời kì hắn còn là Shinichi phong lưu lỗi lạc.

~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!~~~~~~~~~~~

Thui trước tạm viết tới đây đã, để xem phản ứng của người đọc thế nào, hẹn ngày mai viết tiếp, sori vì chương này viết về trận pháp hơi nhiều, chưa có nêu lên được vụ án nào cả, nhưng đã viết về thể loại pháp sư, tiên hiệp thì cũng phải thêm những chương chỉ nói về pháp thuật, và cuộc sống đời thường của nhân vật chính nữa, không thể chương nào cũng nhảy vào vụ án, ngày nào cũng vụ án được, phải có những ngày luyện phép nữa chứ, bởi chung quy ông Main éo phải thám tử, ổng là Thần a :V~~

Nên tạm thời trước tạm biệt ở đây đã, hẹn gặp lại trong vụ án phần tiếp theo: [Sự Kiện Sát Nhân Ở Trong Ngày Lễ Tình Nhân].

Cầu ủng hộ nào anh em ơi :V!!!! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~