Chương 17: Diệt Trừ Ác Linh. Lần Đầu Tiên Giáo Huấn Akako

“Ừm bây giờ chúng ta đi vào vấn đề chính, các ngươi là giờ muốn ta ra tay diệt trừ đi ác linh Fujie Akiyoshi đúng không, nhưng cái giá sẽ không nhỏ a!” Jiyo Inbun điềm nhiên mặt đối mặt với 2 người nói.

“Chuyện này mong Inbun đại nhân không cần lo lắng, chỉ cần có thể diệt trừ rơi ác linh này, chúng ta sẽ bỏ ra một cái giá thỏa đáng, tuyệt sẽ không để ngài phải chịu thiệt” Yamagishi Eiichi lúc này lên tiếng.

“Ừm vậy thì tốt, ta lập tức liền diệt nó”

Okino Yoko nghe câu nói của Jiyo Inbun là muốn diệt đi Fujie Akiyashi, sắc mặt hơi biến ảo , giãy dụa nói: “Inbun đại nhân, ta biết là yêu cầu của ta hơi vô lí, nhưng ngài có thể hay không nương tay, chỉ cần đuổi hắn đi là được.”

“Ừm!” Jiyo Inbun nghe vậy có phần kinh ngạc nhìn Okino Yoko, cảm thấy cô nàng này vẫn rất là thiện lương mà, nhưng dẫu vậy hắn vẫn nghiêm mặt nhìn Okino Yoko.

“Yoko tiểu thư là muốn ta tha cho tên ác linh này sao?”

“Ây, đúng, đúng vậy.” Yoko cúi đầu thấp giọng đáp.

“Hừm , Yoko tiểu thư ngươi có biết không, tên Fujie kia hiện tại đã hoàn toàn bị thù hận xâm lấn tâm trí, hắn là bởi vì muốn giết ngươi mà hóa thành ác linh, nếu không giết được ngươi làm sao có thể phát tiết được mối hận trong lòng hắn.”

“Nhưng là ta không có làm gì có lỗi để hắn hận ta A! lại nói hắn tự sát rồi đổ tội cho ta cũng chỉ là do hiểu lầm mà.” Okino Yoko vội vàng đáp.

“Hừm ngươi là quá ngây thơ rồi, tiểu thư phải biết là ma quỷ luôn luôn vô lí, chuyện gì chúng nhận định trước khi chết là thật thì cho dù ngươi có trăm ngàn lần giải thích cũng vô dụng, hắn căn bản sẽ không tin, bởi tâm trí hắn tràn ngập hận thù, bởi hận thù mà lưu lại trên thế gian này, đâu phải bởi vì biết đó là hiểu lầm mà từ bỏ.”

“Ngược lại ngươi càng giải thích, càng chứng minh được đó là hiểu lầm, thì hắn sẽ điên cuồng hơn , bởi khi đó hắn thấy mình bị uổng mạng, vậy càng muốn giết ngươi hơn, đó là sự vô lí của ma quỷ, chúng không có dễ ngồi vào bàn nói chuyện như con người được.”

“Mà ngươi bào ta thả cho hắn đi, thì có thể lúc đầu hắn thấy không đủ thực lực nên sẽ bỏ đi, nhưng oán niệm báo thù sẽ càng nặng hơn, hắn nhất định sẽ giết thật nhiều người để tăng cường cho mình mạnh lên, đến khi hắn đủ mạnh mẽ sẽ trở về đây giết ngươi báo thù, bởi ngươi mới là nguyên nhân khiến hắn còn tồn tại, không giết được ngươi hắn không thể thoải mái.”

“Okino tiểu thư, ngươi muốn bởi vì sự ngây thơ thiện lương của ngươi, mà kéo theo càng nhiều hơn tính mạng của người vô tội, ngay cả mạng mình cũng giữ không được chứ.”

“Ây!” Okino Yoko cùng Yamagishi kinh ngạc thốt lên một tiếng, sắc mặt đều là tái nhợt, bọn họ thật không ngờ là thả đi ác linh sẽ dẫn đến nhiều hệ lụi như thế, không chỉ mạng mình mà ngay cả những người vô tội cũng bị kéo vào, hậu quả thật không dám nghĩ .

Okino Yoko sắc mặt lúc này hoảng sợ, run rẩy nói: “Không, ta không muốn như thế, ta… ta không biết là sẽ nghiêm trọng như thế.”

“Được rồi Okino tiểu thư không cần phải nói nữa, xem đây là bởi vì ngươi không biết nên ta sẽ không trách cứ, nhưng đề nghị lần sau đừng có tự ý xen vào chuyện của pháp sư chúng ta, xử lý thế nào là tốt nhất chúng ta tự biết.” Jiyo Inbun phất phất tay ra hiệu không cần để ý nữa.

“Cảm tạ!” Okino Yoko cúi thấp đầu.

“Các ngươi chú ý ta bắt đầu trừ linh bây giờ.” Jiyo Inbun vỗ vỗ tay ra hiệu cho mọi người tập trung.

nghe vậy cả 3 người trong phòng đều lập tức nín thở dõi theo Jiyo Inbun.

Lúc này Jiyo Inbun nhẹ nhàng phất tay một cái, lập tức một luồng linh hồn lực kéo dài như sợi chỉ từ trong lòng bàn tay hắn phóng đến phía sau lưng Okino Yoko.

Chính lúc mọi người đang kinh ngạc nhìn sợi chỉ tỏa ra ánh sáng màu xanh , hư không từ lòng bàn tay Jiyo Inbun xuất hiện thì thấy sợi chỉ cuộn vòng ở cách phía sau lưng Okino Yoko chừng hơn 1 mét như là đang trói lấy thứ gì, ngay lập tức thì xuất hiện một bóng người hơi trong suốt mặt dữ tợn bị sợi chỉ cuốn lấy.

Bị cuốn láy xong, cái người thân thể mờ mờ ảo đó bị nhấc lên lôi đến ném nằm co quắt ở dưới sàn nhà cách cạnh ngang của bàn trà tầm hơn 1 mét, bị định trụ ngay chỗ đó, dù hắn khuôn mặt dữ tợn liên tục dãy dụa muốn thoát ra nhưng là hắn thoát không ra, ngay cả lăn lộn để lăn xa chỗ vừa bị ném xuống cũng không lăn được.

Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của người bị ném xuống này, Okino Yoko, Yamagishi Eiichi cùng với Matsushita là hét lên “A!” một tiếng , lập tức chạy đến tập trung bên cạnh Jiyo Inbun.

Riêng Okino Yoko càng là chạy đến cả người ôm lấy cánh tay Jiyo Inbun, đem cánh tay của Jiyo Inbun ôm sát kẹp vào giữa bộ ngực đầy đặn của mình, mà cảm thụ được cánh trên cánh tay truyền đến mềm mềm, Jiyo Inbun là bay lên một cô tà hỏa rồi cũng nhịn xuống, mắt nhìn Okino Yoko bên cạnh, hắn tràn đầy không nói gì.

Lại nói cô nàng này liên tục khêu khích hắn là sao a! thân thể hắn bây giờ là chiếm giữ thân xác của một phàm nhân, lại là đang thời kì huyết khí cương dương, nàng là không sợ hắn không nhịn được đem nàng cho ăn sao, ‘ây ta vốn biết mặc dù mặt ta nhìn già, nhưng mị lực vẫn rất lớn mà, không trách được dược, không trách được a!’

Okino Yoko cũng phát hiện mình thất thố, nhưng đâm lao thì phải theo lao, lại nói ở cạnh bên Jiyo Inbun, cảm nhận lấy lòng ngực hắn truyền tới ấm áp, nàng là cảm thấy yên tâm rất nhiều.

2 người còn lại không có để ý đến chuyện này mà là ở bên cạnh nhìn về đang dữ tợn dãy dụa dưới sàn Fujie, run rẩy nói:

“Inbun đại nhân, đây là?”

“Không cần phải sợ hắn đã bị ta khống chế.” Jiyo Inbun giơ lên cánh tay còn lại ra hiệu, nhất thời mọi người yên tâm một chút.

“Okino tiểu thư, ngươi nhìn xem, loại này đáng để ngươi thông cảm sao.” Jiyo Inbun 1 tay chỉ Fujie ở dưới sàn, quay mặt nhìn Okino nói ra.

Nhìn đặng mặt mày dữ tợn, cặp mắt huyết hồng tràn đầy thù hợn nhìn nàng, miệng không ngừng phát ra âm thanh “Gầm gừ!…” hướng về Okino Yoko, tựa hồ chỉ cần nàng bước tới gần là sẽ liều mạng chồm lên cắn nàng.

Thấy này Okino lại càng hoảng sợ, lắc lắc đầu.

“Tốt!” Jiyo Inbun gật đầu, sau đó tay phải hơi giơ lên , ngón trỏ và ngón kẹp lại với nhau, búng tay một cái “tạch…” lập một đốm lửa từ bàn tay hắn bắn ra, bám vào trên người quỷ hồn, sau đó ngọn lửa từ một đốm lửa nhỏ bùng lên mãnh liệt thiêu đốt toàn thân quỷ hồn.

Bị thiêu đốt Fujie hét lên đau đớn, kêu thảm, nhưng khuôn mặt vẫn là dữ tợn, thù hận, hắn liên tục quằn quại thét lên trong ngọn lửa, tiếng thét để cho người nghe vào cảm giác rùng mình, cũng may là trước đó Jiyo Inbun đã bố trí phép cách âm nên không sợ bị ai nghe thấy.

hơn mười mấy giây sau, quỷ hồn bị thiêu đốt biết mất, đạo ngọn lửa cũng tắt, kì lạ là trên sàn nhà không hề lưu lại vết cháy xém gì, nếu không phải vừa chứng kiến hết thảy thì bọn họ cũng là không tin được vừa mới có lửa đốt ở đó.

Đối với cái này Jiyo Inbun cũng không cần phải hướng bọn họ giải thích, lửa mà lúc nãy hắn tế ra là một loại dị hỏa chỉ đốt linh hồn quỷ vật, nếu hắn không muốn thì sẽ không bao giờ đốt vật của dương thế.

Một lát sau , sau khi diệt đi quỷ hồn, Yamagishi Eiichi thay mặt Okino Yoko kí chi phiếu 300 vạn, cùng với biểu thị là sau này mong muốn được giúp đỡ nhiều hơn, rồi 2 bên cùng cáo từ rời đi.

Trước khi đi Okino Yoko liếc nhìn nhiều Jiyo Inbun một chút, nàng đã nghe Ran bảo là Jiyo Inbun chỉ là học sinh lớp 11 , do tai nạn nên mặt biến già, mà giờ nàng cảm thấy người này mặc dù mặt có chút già trước tuổi nhưng vẫn thuộc loại đẹp trai trung niên.

Với lại người này năng lực lớn, lại thần bí , cùng với mấy lần tiếp xúc thân mật nghĩ đến lại để cho trái tim đập loạn (Chết ẻm dính tiếng sét ái tình rồi ha ha :V~~~), chợt thấy Jiyo Inbun liếc mắt nhìn nàng, nàng bất giác đỏ mặt cúi đầu bước nhanh ra ngoài, làm Jiyo Inbun mặt đầy kì quái không thôi.

Quận Edoda, buổi tối 10h khuya tại bên trong một mảnh rừng rậm, có một tòa biệt thự cổ kính, ở phía trên mái nhà có mấy đàn quạ đen đậu thành hàng ở trên, thỉnh thoảng chúng phát ra tiếng kêu “Quạ Quạ…” khiến người ta cảm thấy điềm gở đến.

Và nếu như Jiyo Inbun lúc này ở đây thì hắn sẽ nhìn thấy từng tia khí tức như khói màu đỏ sẫm toát ra từ tòa biệt thự này, đây chính là dấu hiệu của ma thuật đỏ.

Koizumi Akako, đang vui vẻ đứng trước gương ma pháp, tay thì cầm một cái gương soi nhỏ, liên tục soi và ngắm nghía khuôn mặt của mình.

Nàng hôm nay rất là vui vẻ, lúc buổi sáng cái tên Kuroba Kaito kia vẫn như thường lệ nói chuyện trêu đùa cùng với cô bạn thủa nhỏ Nakamouri Aoko thì bỗng dưng hắt xì liên tục, làm gián đoạn hắn cùng cô bạn đang tú an ái ngứa mắt trước mặt nàng.

Nàng cũng là vui vẻ nhìn cái tên này đang tú thân thiết với cô bạn nhỏ kia bị gián đoạn phá hư, bởi nàng từ cái ngày bị Kaito đánh bại kia thì bắt đầu sinh ra si mê con hàng này.

Nhưng cái tên này một mực không có để ý đến nàng đã thế còn liên tục trêu đùa thân thiết với Aoko ở trước mặt nàng, thật sự khi nàng không có tồn tại có được hay không?

Mà nàng thoáng nhìn là biết không phải do Kaito hôm nay bị cảm. Thoáng hứng thú nàng lại như mọi ngày lấy bài Tarot ra bói xem Kaito, bói ra được, hóa ra là Kaito tên này bị người vu cáo, mà vụ này cũng không nhỏ, nên mới khiến cho Kaito bị xỉ mũi đây.

Nếu là lúc khác thì nàng nhất định sẽ không vui, nhưng mà đang lúc cái người tình trong mộng của nàng vui vẻ với tình nhân bị phá đám là khiến cho nàng không nhịn được vui vẻ.

Bởi thế tối nay nàng mới lại nổi hứng tìm đến cái gương ma pháp lúc trước đã từng bị nàng đập bể rồi vứt xó trong phòng.

Lần trước nàng như thường lệ hỏi cái gương kia xem ai đẹp bằng mình, cái gương kia lại nói ra một cái kết quả khiến nàng ghét bỏ là thế gian có “Kaito Kid” là người đàn ông không quỳ rạp dưới chân nàng làm nàng tức giận đập vỡ kính, mấy bữa trước mới sửa lại.

Hôm nay tâm tình vui vẻ nên muốn đi tìm cái gương thần kia, để nó tâng bốc nàng một hồi.

“Gương Kia ngự ở trên tường , thế gian này ai đẹp được dường như ta?”

“Đương nhiên không ai tuyệt sắc bằng cô rồi thưa Akako-sama.” Lại giọng nói quen thuộc vang lên từ gương thần.

“Tất cả mọi đàn ông trên thế gian này đều phải quỳ rạp dưới chân cô thưa Akako-sama.”

Nghe đến đây Koizumi Akako đang mỉm cười khoái trá nghe, giờ càng là cười lớn lên phát tiết sự vui vẻ trong lòng nàng: “A Ha Ha Ha….”

“Ngoại trừ một người, đó chính là Kaito Kid.” Âm thanh của Gương lại vang lên, đồng thời trên mặt gương cũng hiện lên hình dạng của siêu trộm Kid.

Ừm cái này cũng không có gì ngạc nhiên, nàng vốn đã đoán trước là Kuroba Kaito sẽ không bị ảnh hưởng bởi ma thuật quyến rũ nàng, cái này nàng đã đích thân nghiệm chứng nhiều lần, cũng bởi vậy mà Kaito lọt vào mắt xanh của nàng đây.

Thế là nàng lại tiếp tục cười khoái trá, nhưng chợt thanh âm của gương thần lại lần nữa vang lên, chấm dứt ngay nụ cường trên mặt nàng.

“Và một người khác…”

Koizumi Akako tắt đi nụ cười, ngặc nhiên nhìn gương thần, không phải chứ, chẳng lẽ cái gương này lần trước bị đập bể nên giờ phát bệnh sao, tại sao vẫn lòi ở đâu ra một người nữa?

“Người đó là ai?”

“Người đó là….” Gương thần nói, trên mặt gương dần dần hiện ra hình ảnh, nhưng khác với lúc hiện ra Kaito , lần này hiện hình chậm hơn rất nhiều, mãi mới chỉ hiện ra được một cái bóng đen cao ráo.

Lúc này đang ở trong nhà riêng của mình , Jiyo Inbun nằm bệt ở trên giường bộ dáng hơi lười biếng.

Ngôi nhà này là nhà cũ của hắn mà bố mẹ hắn để lại, nói là nhà thì bất quá nói là biệt thự thì đúng hơn.

Phái nói là trước kia cha hắn Jiyo Kokugon hành nghề lừa đảo quả thật là giàu có, tậu hẳn cả căn biệt thự rộng lớn này, giờ đây hắn thành chủ nhân.

Jiyo Inbun ngày hôm qua đã nói với gì dượng Kojima Genji , Kojima Miho là hôm nay sẽ chuyển về biệt thự nhà hắn ở, đồ đạc cũng là vừa mới di chuyển lúc 9 h tối nay.

Kể từ bây giờ hắn sẽ chính thức sống một mình, có thể yên tâm chế tạo phù chú cùng Minh Văn mà không sợ bị ai làm phiền rồi đây.

Đang chán nản nằm ở trên giường, Jiyo Inbun chợt cảm ứng được cái gì, bất giác mở mắt ra, bật dậy.

“Mẹ nó, là có ai đang tính toán ta?” Jiyo Inbun trong nội tâm nói thầm lấy, rồi chợt khóe miệng hắn mỉm cười lên.

“Chỉ là gà yếu mà dám tính toán ta sao?” nói đạo một câu, Jiyo Inbun giơ ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lấy nhau, trong miệng niệm động chú ngữ.

Lập tức quanh thân hắn dâng lên một tầng linh hồn lực màu xanh, tầng linh hồn lực nhanh chống cuốn theo không khí xung quanh xoay tròn, rồi hóa thành một đạo ánh sáng phóng lên tận trời biến mất.

Lần này xét thấy đối phương chỉ là tính toán để nhìn thấy hắn mà không hề có ác ý, nên Jiyo Inbun cũng chỉ cho hắn một cái nhỏ nhỏ giáo huấn mà thôi.

Trở lại trong biệt thự của Akako.

“Người đó là ai?”

“Người đó là…” gương thần dần dần hiện ra đạo thân ảnh cao ráo, nhưng chỉ vừa mới hiện ra được cái bóng đen chưa có màu sắc thì đột nhiên trên bầu trời của tòa biệt thự nổi lên từng tiếng “ầm, ầm”

Kinh ngạc theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, Akako phất tay một cái để cho trần nhà biến thành trong suốt, nàng muốn nhìn xem chuyện gì phát sinh khiến nàng có dự cảm bất hảo.

Chỉ thấy lúc này trên bầu trời từng tia chớp giật như là con rắn trườn bò trên bầu hội tụ chung lại chỗ , rồi “Roẹt…” một tiếng chỗ mà những tia chớp nhỏ hội tụ đó bỗng dưng phóng ra một tia chớp lớn đường kính tới 50, 60 cm bổ xuống phương hướng chỗ nàng.

Đạo lỗi điện sáng lóa này có hình dạng của một con rồng, con rồng lôi điện ấy gào thét lên một đợt Long ngâm dài trên đường lao xuống, tiếng long ngâm “Gréccc…Gréc…” dài làm náo động cả một vùng trời.

Nhìn thấy con lôi long này hướng mình bổ xuống, Koizumi Akako nào còn có cái gì tư tưởng đứng ngắm nhìn tiếp, ngay cả chuyện hỏi Gương Thần lúc nãy cũng quên luôn, lập tức vứt luôn cái gương nhỏ đang cầm trên tay, một đường chạy trốn ra khỏi phòng.

Đùa gì chứ đạo lôi long này nàng chắc chắc là không dám chống đỡ, cho dù có đỡ được thì cũng bị trọng thương.

Nhưng nàng là chạy không kịp, Lôi Long lao xuống quá nhanh, nàng mới chạy được có 3 4 bước thì lôi long đã bổ xuống, phá hủi một lỗ to tướng trên mái nhà, tiếp tục bổ ngay vào ngương thần, rồi chạm đất phát sinh một đợt nổ tung, quang mang sấm sét lập lòe.

Koizumi Akako lúc này ngoái đầu nhìn lại thấy cảnh tượng, lập tức kinh hãi, chỉ kịp theo bản năng giơ 1 cánh tay lên che đi 2 mắt, thân thể theo áp lực của vụ nổ sấm sét mà bị phong mang thổi bay đi đập cả thân người vào cửa ra vào của phòng rồi văng xuống nền.

Phong mang tán đi, mấy cây nến trong phòng cũng đã bị phong mang thổi tắt hết, chỉ còn là ánh trăng sáng theo lỗ hỏng trên trần nhà chiếu rọi xuống căn phòng tối đen.

Akako theo trong lớp tro bụi, ho sặc sụa, lổm ngổm bò lên, phủi đi một chút bui bặm bám trên người, miệng niệm động ma pháp ánh sáng, chiếu sáng căn phòng, nhìn cảnh tượng hoang tàn đổ nát trước mắt, nàng là một trận sợ hãi.

Chỗ gương thần lúc nãy đã không còn cái gì là gương thần, nó đã bị con lôi long lúc nãy nổ tan nát mất, thay vào đó là một sâu chừng 3, 4 mét đường kính tầm 5 mét.

Nhìn này nàng là rùng mình, may àm đạo lôi long kia đánh vào Ma kính , nếu như đánh đến trên người nàng thì hậu quả không dám nghĩ a.

Đang loay hoay kinh hãi kiểm tra hố sâu thì cửa phòng bị mạnh mẽ mở ra, lão quản gia hục tục chạy vào phòng lo lắng kêu lớn: “Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra vậy? ngài không sao chứ?”

“Câm miệng vào ta không sao?” Akako lạnh lùng quát.

“Vâng!” thấy tiểu thư không sao, lão quản gia thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi lại đây xem cái này.” Akako chỉ tay vào cái hố sâu trước mặt.

Quản gia đi tới nhìn xem hố sâu, kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn Koizumi Akako. “Tiểu thư đây là?”

“Cái này ta cũng không biết, chỉ là đang hỏi chuyện ma kính về một người mà ta không khống chế được thì đột nhiên một đạo lôi long từ trên trời giáng xuống bổ thẳng vào Ma Kính.”

“Ai! Tiểu thư a! ngươi đây là trêu chọc phải đại nhân vật rồi a.” Lão quãn gia thoáng chóc minh bạch, thở dài nói.

“Đại nhân vật? sao lại như vậy?” KoiZumi Akako là mặt đầy khó hiểu.

“Ai! Tiểu thư, ngươi vẫn còn quá trẻ, có thể không biết trên thế giới này vẫn còn nhiều người rất cường đại, ngươi vừa rồi hỏi ma kính cái người kia chắc chắn là vị đại nhân vật kia, hắn là cảm ứng được ma kính đang soi mói hắn nên ra tay cho ngày một điểm giáo huấn a.”

“hả! lại có kẻ có thể cảm ứng được ma kính đang xem xét mình sao, nó là ma cụ đã truyền từ biết bao đời của truyền nhân Ma Pháp Đỏ chúng ta a.” KoiZumi Akako kinh ngạc che miệng.

“Thế giới này rộng lớn cái gì cũng có a, ta ở trong cổ tịch cũng thấy nhắc đến mấy vị như thế, không ngờ đến thời đại mạt pháp này rồi vẫn còn gặp a. Cũng may là vị đại nhân này chỉ muốn giáo huấn một chút, nếu không ngài không chỉ mất một cái ma kính như thế.”

nói quản gia dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nhìn Akako, tiếp tục nói: “Tiểu thư ngài sau này ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, tránh lại kinh động đến vị đại nhân kia, ngài là truyền nhân của ma thuật đỏ , nếu có mệnh hệ gì thì không tốt lắm đâu ạ.”

“Được rồi, ta đã biết” Akako phất phất tay đuổi quan gia đi ra ngoài, chính mình tiếp tục nhìn hố sâu, suy ngẫm một mình, nàng là lần đầu tiên thấy có người cường đại đến thế, đến nỗi nàng phải cảm thấy bất lực, có thể điều khiển cả lôi điện từ khoảng cách cực xa như thế, có thể thấy được nguồn ma lực người này mạnh bao nhiêu nha, nếu là nàng là chắc chắn không làm được.

Dù là nàng cũng có thể mượn ma cụ để làm phép triệu hồi sấm sét , nhưng tuyệt đối không có không thể biến hình nó thành lôi long rồi niệm xuống ở khoảng cách xa như thế a.

Cho dù quản gia có nói thế, nhưng có thể điều khiển được lôi điện dễ dàng như thế này , thật sự nàng rất là muốn được nhìn thấy người đó a, đây là lần đầu tiên nàng đối với người khác nảy sinh hứng thú, ngoài Kuroba Kaito.

~~~~~~~~!!!!!!!~~~~~~~~~~~

Thấy truyện được lên tốp , ta là rất là vui vẻ, quyết định ra ngay chương mới trong thời gian sớm nhất đây :v~~, mong mọi người tiếp tục ủng hộ , cám ơn rất nhiều.

Cầu Nguyệt phiếu Vs Kim đậu a! Ủng hộ, ủng hộ nào, đừng im ắng nữa các fan ơi

~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~~~~~~~