Sáng ngày hôm sau , lớp 11 b ban.
“Ran, Ran.” Thời gian nghỉ giữa khóa, tại trên đường đi WC , Sonoko dùng khuỷu tay huých Ran, trên mặt một bộ tươi cười gian xảo, “ Ngày hôm qua ngươi và chồng đi chơi thế nào? Chắc là rất vui vẻ chứ…?”
“Ah! Nha ….” , Ran một mặt xấu hổ, “Ghét ghê sonoko , ngươi mà còn nói như vậy nữa… ta …ta sẽ tức giận á!”
“Ta cùng Shinichi hôm qua chỉ là cùng đi công viên chơi thôi. Mà ngươi đoán thử thử xem hôm qua ta đi công viên gặp được ai?”
“Ai! Không phải là cha mẹ của Shinichi chứ? Các ngươi chẳng nhẽ đem sự tình nói ra rồi chứ?..” Sonoko một mặt trêu chọc, “Cho nên tên Shinichi kia cao hứng, cả đêm không ngủ được , nên hôm nay mới không đi học được?”
“Sonoko ngươi đừng có nói bậy những… này ta không có.” Ran biểu hiện trên mặt bất đắc dĩ , sau đó mới nhỏ giọng nói:
“Hôm qua , đi công viên giải trí chúng ta gặp được…. Hẹn hò…”
Sonoko một bên nghe , long trọng gật gật đầu, rồi bỗng nhiên hiểu ra cái gì , thanh âm bõng chóc cao lên nhiều: “Cái gì!...? Các ngươi hôm qua tại công viên giải trí gặp được Jiyo-san cùng với Kazumi học tỉ hen hò, sau đó còn cùng nhau đi chơi.”
Chung quanh, một ít học sinh nghe thấy tò mò quay đầu lại nhìn.
Ran vẻ mặt sốt ruột: “Sonoko, nhỏ giọng một chút!”
“Ồ! ồ..” Sonoko liền vội vàng gật đầu, một bộ dạnh bát quái muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, “Còn gì nữa không? Còn có cái gì nữa?”
“À còn ,… còn khi ra về Jiyo hôn trán Kazumi học tỉ, mà Kazumi học tỉ biểu tình rất là thỏa mãn , bảo gì nghe nấy…” Ran lại nhỏ giọng nói.
Nghe đến đây Sonoko lại giật mình, kêu lớn : “Cái gì?....!...”
Học sinh xung quanh lại nhìn tới hai người.
Ran lại mặt xấu hổ , giật giật tay Sonoko, “Nhỏ tiếng đi Sonoko , ngươi làm vậy rất xấu hổ.”
Sonoko cũng ý thức được sự thất thố của mình, ho khan vài tiếng xóa sự xấu hổ.
Lúc này Ran lại nói tiếp : “ Đúng rồi, nhà chúng ta hiện tại vừa ở thêm một người! hắn là con của thân thích nhà tiến sĩ Agasa, tên là Edowaga Conan, Conan tiểu bằng hữu rất ra đáng yêu a nha… chờ hôm nào ta sẽ giới thiệu hắn với người nhận thức.”
Sonoko khoát tay nói : “ Tiểu bằng hữu sao? Không phải là soái ca gi! Ta đây không có hứng thú.”
“ Nhưng mà, Conan hắn rất đáng yêu á!” Ran cố nhấn mạnh trọng điểm.
Sonoko gương mặt không có gì là hứng thú : “Đúng rồi, Shinichi hắn đâu? Hắn hôm nay sao không có tới trường? Sẽ không phải gặp được nữ sinh xinh đẹp nào đó, sau đó bỏ trốn chứ?...”
Ran nghe vậy là lắc lắc đầu, “Không phải đâu Sonoko , Shinichi hắn chắc là vướng vào vụ án gì đó , mải điều tra cho nên tạm thời chưa về được thôi…”
Hai người lại tiếp tục tán hưu tán vượn đi vào phòng vệ sinh.
Hai người Sonoko và Ran đi vào trong phòng học .
Ran lúc này nhìn về phía Jiyo inbun đang nằm trên bàn học, vội vàng đi đến cạnh Jiyo inbun, Sonoko cũng theo sau.
Ran mở miệng : “Jiyo-san , buổi sáng tốt lành…”
Jiyo inbun ngẩng mặt lên nhìn thấy 2 người , cũng nhàn nhạt đáp : “Buổi sáng tốt lánh… Có việc gì không Mori đồng học.”
Ran hơi ngượng ngùng , đối với Jiyo inbun nói : “Jiyo-san , kì thực thứ hôm qua ngươi tặng cho Conan dùng rất tốt, Conan hắn nhờ ta hỏi xem Jiyo Inbun còn nữa không , cho hắn xin thêm một ít…”
Nói Ran lại cố gắng cúi thấm đầu , bộ dáng thẹn thùng rất là khả ái khiến cho Jiyo inbun cũng phải chấn kinh sắc đẹp của nàng. Sở dĩ Ran xấu hổ như vạy là bởi vì nàng biết đây là yêu cầu vô lí, khẳng định sẽ bị cự tuyệt.
Nghe Ran nói , Sonoko một bên là mặt đầy hiếu kì, ‘thứ gì mà dùng rất tốt? lại còn muốn xin thêm’ , chỉ thấy Jiyo inbun từ trong ba lô móc ra 2 cái cuộn giấy dài 10cm dày độ 3cm , đưa cho ran.
“ Ran đồng học thứ này ta cũng không có nhiều, giờ chỉ còn có 2 cái này , tạm thời đưa cho Conan bạn nhỏ, đợi sau này ta sẽ làm nhiều hơn.”
Ran nghe vậy vội ngẩng đầu mừng rỡ, thật nàng không có hi vọng được Jiyo-san cho , nhưng giờ được tận 2 cái , như thế này đã là quá tốt rồi, “ Như vậy ! thật cám ơn Jiyo-san , những này đã là qua nhiều rồi.”
Nói Ran vội vàng nhận lấy 2 Minh Văn trong tay Jiyo Inbun, lại nghe Jiyo Inbun nói thêm : “ À phải rồi!... những thứ này gọi là Minh Văn, chứ không phải là cuộn giấy thông thường gì đó, lần sau có gì cứ gọi nó là Minh Văn, chứ đừng bảo là thứ đó, rất dễ gây hiểu lầm…”
Ran là liên tục gật gật , Cầm lấy Minh Văn trong tay rồi trở về chỗ.
Sonoko chạy theo Ran , đến chỗ bàn học Ran ở cuối lớp , 2 tay chóng lên bàn nhìn về phía Ran lúc này đã ngồi vào chỗ , Cùng 2 cái thứ gọi là “Minh Văn” trong tay Ran, một mặt nghi hoặc hỏi:
“Ran! Đây là thứ gì? Sao nhìn ngươi có vẻ trịnh trọng như thế? Chẳng phải là cuộn giấy thông thường thôi sao, chẳng có gì đáng quáy quá, muốn nhà ta có thể cho ngươi cả một đống.”
Ran che miệng cười trộm , “ Nha! Sonoko thứ này cũng không phải là cuộn giấy bình thường đâu, như Jiyo-san bảo thì đây là Minh Văn, là một thứ vũ khí đó nha.”
Sonoko là khóe miệng giật giật 2 cái, vũ khí ? ngươi lại đùa ta , đây chẳng qua là 2 cuộn giấy cỡ nhỏ, thế nào lại nói là vũ khí, chẳng nhẽ cầm nó đi ném nhau hả, mà có ném thì nó cũng không đau có được hay không a, thế nào mà thành vũ khí được đây?
Nghĩ Sonoko lại chộp lấy một cuộn giấy trong tay ran , giở ra nhìn ngắm, bên trong là những hoa văn cược kì tinh tế và chằng chịt , trang trí ở bên trong hình tròn , các vẽ tinh tế và đẹp đẽ hoàn toàn được thiết trí đối xứng với nhau trong hình tròn, làm chúng nhìn thêm vẻ huyền bí, ở chính giữ có tình vẽ nhìn giống như là tia lôi điện làm trung tâm đối xứng của hết thảy, mà màu mực của hết thảy các hình là màu bạc sáng.
“ Ừm ! ngươi nói minh văn chắc là mấy hình vẽ trong này chứ, nhìn rất đẹp, nhưng thế nào để đánh người đây hả…”
Ran cười, “ Đừng có xem thường nó à nha ! nghe Conan nói , nó co thể phóng ra lôi điện làm sốc điện ngất đi kẻ địch nha.”
“ phóng ra lôi điện ? chỉ bằng mấy cái hình vẽ kì quái này? Đùa gì thế, vậy ngươi nói thửu xem cách dùng thế nào để phóng ra lôi điện đây.”
Ran một mặt đăm chiêu, giơ ngón tay điểm vào huyệt thái dương cố nhớ, “Ta nhớ thì hình như Jiyo-san bảo là hướng mặt hình vẽ về phía kẻ thù rồi suy nghĩ ‘Kích Hoạt’ thì phải”
Sonoko là một mặt không tin tưởng, lập tức hường Minh Văn về phía cửa sổ suy nghĩ “Kích hoạt” , miệng thì hiện lên tia cười chế diễu, nhưng mà chưa đến đến một giây sau đã một mặt cứng đờ.
Chỉ thấy lúc này trên minh văn phát sáng , cùng quang điện sáng rõ phát sáng chiểu sáng cả gian phòng làm mọi người quay đầu nhìn lại, Những Lôi điện cực kì khủng bố khiến người ta nhìn thấy run run nuốt ngụm lớn nước miếng, chằng chịt từ bên trong Minh Văn chui ra , bao phủ cả không gian rộng tầm 2 mét xung quanh Minh Văn mà phóng đi ra ngoài cửa sổ.
Cả cái cửa sổ bị đánh nát vụn từng mảnh bụi kính cùng vụn gỗ cháy đen , bị đẩy bay ra ngoài , lả tả mà rơi xuống.
Xung quanh tường cửa sổ là bị thui đến cháy đen khét lẹt, mà Lỗi điên thế đi không giảm, mãi đến xa tận mười mấy mét , thì nhìn như cột trụ lôi quang , với vô số lôi điện chằng chịt bên trong từ Minh Văn kéo dài mười mấy mét, mới biến mất.
Sonoko là một mặt chấn kinh , tái mét, thả ra trong tay mảnh giấy cháy vụn , ngồi soạt xuống đất, run run, nhìn về phía cửa sổ bị oanh phá, chỉ chỉ ra bên ngoài, miệng lắp bắp : “Cái này!.... Cái này!...” cả nửa ngày vẫn chưa thốt ra lời.
Ran thì cũng câm như hến , cùng chúng đồng bạn trong lớp giống nhau , mặt mày tái xanh hết, run run nhìn về phía cửa sổ , cùng bên ngoài gió đang hưu hưu lùa vào, nàng mặc dù nói là nó sẽ phóng ra lôi điện nhưng mà chưa thấy tận mắt.
Giờ Ran được nhìn tận mắt uy lực của nó thì trong đầu chỉ toát lên 2 chữ “Kinh khủng”, nếu để nó đánh vào người thì, nàng chợt nhớ đến cái tên bắt cóc bị thui cháy đen , mặc gì Conan bảo hắn chỉ sốc điện bất tỉnh, nhưng giờ nghĩ lại thấy thương cảm cho hắn, chắc hắn đã phải ăn không ít khổ.
Sonoko cả người run rẩy, ánh mắt nhìn về phía cuộn giấy trong tay Ran, lại nhìn về miếng giấy bị cháy hơn phân nửa trong tay mình , lại nhìn về phía Jiyo inbun ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn về phía bọn họ như chưa có gì xảy ra, trong lòng nàng là thầm kêu gào.
Trời ơi ai nói cho ta đây chỉ là mơ đi được không , một cuộn giấy vẽ kì quái lại gọi ra lôi điện , lại còn uy lực như thế, đây là khoa học hay là phép thuật đây hả, không không khoa học cũng không thể khoa trương như thế được, nhưng mà phép thuật thì ai tin chứ, trời ơi rốt cuộc là làm sao đây, a…
~~~~~~~~~~~~~~~ Cầu các đồng hữu ủng hộ , hảo tâm thì cho xin ít kim nguyên đậu để tác có động lực làm việc , chứ cơm bữa no bữa đói khổ lắm rồi hic, mà anh em cho xin ít nguyệt phiếu với đánh giá 10 điểm để có động lực làm việc nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~