Chương 14: Lấy Lại Công Ty Trừ Linh

Buổi tối nhà Thám tử Mori.

Conan cầm trong tay một cuộn “Tiểu Bạo Lôi Phù” cùng với một mảnh đã bị cháy hơn phân nửa, khóe miệng giật giật , nghe Ran tường thuật lại sự việc xảy ra ở lớp. ‘Trời ơi con hàng Sonoko này , ngươi rảnh rỗi cũng không nên đi phá ta như thế chứ, ta phải vất vả lắm mới nhờ Ran xin được 2 cuốn “Minh Văn” này (lại chém có thấy vả gì đâu :V ~~~) , mà nghe Ran nói là tên kia chỉ còn có 2 cuộn cuối cùng này, vậy mà ngươi nỡ lòng nào đem cuộn đốt chơi thế hả, ngươi có thương cho ta thân hình trẻ muốn bắt tội phạm rất nguy hiểm, có 2 cuộn ít nhất thì ta có thể dễ dàng đối đầu với tội hạm 2 lần, giờ lại chỉ có 1 cái, Ai ngươi đây là muốn hãm hại ta có phải không, lão tử căm thù ngươi a…’ than trời trách đất một hồi , conan cũng đành phải chấp nhận tất cả mọi việc , tự dặn lòng lần sau sẽ tự gặp mặt Jiyo Inbun xin thêm sau vậy, hắn cầm trong tay ‘Minh Văn’ chạy ngay đến nhà tiến sĩ Agasa , hắn muốn nhờ tiến sĩ nghiên cứu giúp về cái ‘Minh Văn’ này , tiện thể xem nhà tiến sĩ có cái gì hữu dụng hay không. ------------

Nhà tiến sĩ Agasa.

“Shinichi cháu chắc chắn cuộn giấy này có thể phóng ra lôi điện chứ?”

“ là thật , bởi vậy cháu mới nhờ bác nghiên cứu cơ quan giấu ở trong nó, nếu tìm ra cách chế tạo thì càng tốt.”

Tiến sĩ Agasa nghe Shinichi nói cũng lập tức biểu lộ một mặt nghiêm túc, quan sát lấy họa tiến cực đẹp và chỉnh tề trong ‘Minh Văn’ , nhìn qua rất tinh xảo , nhưng mà muốn nói nó có liên quan đến việc phóng diện thì có vẻ hơi hoang đường.

Tiến sĩ Agasa lập tức bảo Conan chờ ở phòng khách còn mình thì đem cuộn giấy vào phòng thí nghiệm.

Mội hồi lâu bác tiến sĩ đi ra ngoài , vẫn một mặt đăm chiêu quan sát cuộn giấy và suy nghĩ, có vẻ như sau một hỗi làm việc vẫn chưa tìm được manh mối nào.

Conan thì hấp tấp chạy tới dò hỏi:

“Thế nào bác tiến sĩ, cơ quan của nó thế nào?”

Tiến sĩ Agasha hơi áy náy nhìn về Conan: “Xin lỗi Shinichi , ta vẫn chưa có chút manh mối nào , vừa nãy đã dùng máy X quang chụp nó , nhưng lại không phái hiện ra chút gì.” Conan nghe vậy hơi chút thật vọng, nhưng đột nhiên bác tiến sĩ lại bủ sung.

“Mặc dù vậy nhưng ta phát hiện ra rằng, khi chụp X quang thì mấy cái hình vè hoàn toàn không có bị chụp xuyên qua , nếu là loại mực thông thường thì tia X sẽ Xuyên qua nó, nhưng ở đây nó hoàn toàn chặn lại tia X , giống như là một vật thể cứng nào đó vậy.” “Cho nên ta nghĩ chắc là mấy cái hình vẽ này chính là nguyên nhân khiến cho cuộn giấy có thể phóng điện, hay nó chính là cơ quan ẩn giấu của ‘Minh Văn’ này hoặc ít nhất là mực để vẽ nên chúng không tầm thường, điều này cũng hợp lý khi dùng xong thì nó lại biến mất.” Conan nghe vậy cũng bắt đầu gật gù đăm chiêu:

“ Cũng có lý , có thể loại mực kia có chứa những hạt nhân tích điện, nên nó có thể phóng ra điện, …. Nhưng mà …. Việc có thể khởi động nó bằng ý nghĩ thì thế nào?”.

Tiến sĩ Agasa nghe vậy vội cười nói:

“ Shinichi kì thực chuyện này cũng không khó giải thích như vậy, kì thực mỗi suy nghĩ mà chúng ta phát ra đều sẽ phát ra một loại tín hiệu gọi là sóng điện não , có thể bằng cách nào đó những hình vẽ này nhận được tín hiệu đó mà khởi động, khi quyển trục này bị cuốn lại thì chúng sẽ không nhận tín hiệu , nhưng khi mở nó ra thì chúng sẽ nhận tín hiệu sóng điện não này.” “ Nhưng mà để chế tạo ra được một thứ vũ khí tinh vi thế này , người này thật là một bộ óc thiên tài, thử tưởng tượng nếu như tăng lực sát thương của nó lên, sau đó mang theo vào một cuộc hội nghị quan trọng , không nghi ngờ nó có thể vượt qua cả các tầng kiểm tra vũ khí của các loại máy móc hiện đại.” Nói rồi Tiến sĩ Agasa đột nhiên thở dài một hơi: “Ai ! …. So với người này ta vẫn thật sự còn kém xa….!”

Đến đây Conan cũng lộ vẻ trầm mặc , không ngờ tên kia lại giỏi như thế, không những sức quan sát bén nhạy mà ngay cả về khoản chế tạo cũng kinh thiên.

Nếu như để cho Jiyo Inbun nghe được chắc sẽ hô kêu lên oan uổng, ‘Lão tử chỉ là chế tạo minh văn , liên quan mẹ gì đến khoa học kĩ thuật ở đây , trời ơi là trời! các hạ đừng có tưởng tượng phong phú thế có được không :v ~~~’. -

Sáng sớm Jiyo Inbun bước ra khỏi cửa nhà , sau lưng vẫn truyền tới thanh âm nhắc nhở của Kojima Miho.

Hôm nay hắn định đến chỗ “ Công ti trừ linh Kokugon”, đây vốn là công ti trừ linh của cha hắn, sau tai nạn , mọi việc bị chuyển giao cho người quản lý, bây giờ Jiyo inbun tới là muốn lấy lại quyền điều hành công ti , nếu như ai dám cứng đầu thì hắn sẽ không ngại vẽ mạt một chút. “ Công Ti trừ linh Kokugon” ở ngay tại trong thành phố Beika, phụ cận “ Trung tâm mua sắm Beika”.

Bên cạnh “Trung tâm mua sắm Beika”, có một tòa nhà 11 tầng tên là “Cao ốc thanh nhã”. Jiyo Kokugon lúc trước sau khi làm ăn phát đạt, đã bao thuê toàn bộ tầng 3 của cao ốc này ước chừng 2400 mét vuông làm văn phòng công ty của mình, tại trên vách tường tầng 3 cùng cửa sổ đều viết mấy chữ là “Công ti trừ linh Kokugon”.

Taxi dừng lại trước tòa nhà, Jiyo Inbun xuống xe , trả tiền taxi rồi ngẩng đầu quan sát văn phòng công ty một hồi.

Tầm ít phút sau Jiyo inbun đã có mặt tại tầng 3 của tòa nhà, đi tới chỗ tiếp tân của văn phòng.

Ở chỗ tiếp tân là một nữ nhân khoản chừng 30 tuổi , nhưng lại có cơ thể phi thường xinh đẹp và đẫy đà, làm cho người ta cảm giác muốn động tâm. Nàng đang rất chán nản nhìn màn hình máy tính ở trước mắt, khi nhìn đến Jiyo Inbun về sau , nàng lập tức đứng lên , tươi cười nói : “ Khách nhân , chào ngài , xin hỏi ngài có việc gì muốn ủy thác …. A … Ách… Kokugon , Kokugon đại nhân? Kokugon đại nhân ngài khỏe.” Trong khi nói chuyện nữ nhân ở chỗ lễ tân lập tức cúi đầu 70 độ cung kính với Jiyo inbun. Điều này làm cho Jiyo Inbun rất là cười khổ , chỉ vì bộ mặt giả nua này mà nhiều người nhầm hắn với Ba hắn, Jiyo Inbun hải tốn một phen giải thích hiểu lầm rồi hỏi chỗ Matsushita HeiZaburo.

Trên đường đi lại phải tốn thêm nhiều lần giải thích cho mọi người nữa, ngay cả khi vào phòng gặp Matsushita Heizaburo cũng bị hắn hiểu lầm , lại phải giải thích.

Sau một hồi an vị nhấm nhám ly trà , chào hỏi nhau, Jiyo Inbun cũng vào việc chính:

“Matsushita xã trưởng , ta cũng không lòng vòng,…. Hôm nay nói trắng ra ta đến đây là để thu lại quyền điều hành công ty , đây là công ty của cha ta , nay ta tiếp nhận , cũng là hợp tình hợp lý.” Nghe đến đây Matsushita mặt mũi tối sầm lại: “Không có ý tứ , Jiyo-san ngươi đang nói đùa sao.?”

“ Jiyo-san ta cũng phải nói thẳng , việc ta tiếp nhận Chức xã trưởng là trên dưới 50 nhân viên công ti đồng lòng nhất trí. Nếu như Jiyo-san khó khăn trong sinh hoạt mà nói, chúng ta sẵn sàng phụ cấp cho Jiyo-san một chút tiền, còn về chuyện của công ty khôgn cần Jiyo-san phải lo lắng, ta sẽ điều hành tốt.” ‘A! mẹ nó thằng này là đang muốn chiếm công ty sao? Mặc dù đã lường trước nhưng mà vẫn hơi bị bất ngờ à nha.’

Jiyo Inbun híp híp mắt, cười nói : “Matsushita xã trưởng ông cũng biết cha ta là một trừ linh sư , cho nên ta cũng vậy, không ai có thể lấy không của một trừ linh sư cái gì.” Matsushita sửng sốt một chút bỗng nhiên nhịn không được cười lên, tiến đến trước mặt Jiyo inbun, nhỏ giọng nói ra : “Jiyo-san, đừng đùa nữa , ngươi cho ta là trẻ con sao, phụ thân ngươi là trừ linh sư nổi tiếng nhất, ta thoe hắn từ khi mới bắt đầu công việc này, hắn đã nói với ta là không cái gì gọi là trừ linh hết , tất cả đều là lừa gạt mà thôi. Cho nên không nên lấy chuyện này ra mà gạt ta.” Jiyo inbun vẫn giữ vẻ tươi cười : “ thật không nghĩ đến cha ta ngay cả những điều này đều nói với ngươi… Nhưng ngươi không nghĩ rằng cha ta đang lừa ngươi sao?”.

Matsushita vẫn cực độ tự tin, nói: “ Điều này không thể nào , những vụ mà hắn hoàn thành , hơn phân nửa hồ sơ là do ta làm, hắn có lừa ta thì cũng không thể lừa tất cả hồ sơ của Công ty được”. “Vậy sao!?” Jiyo inbun lập tức cười lạnh, tiếp sau đó thả ra pháp lực, bao trùm cả toàn bộ phòng.

Matsushita đang nói chuyện bỗng nhiên cứng ngắc , thân thể không nhịn được run một cái, hắn cảm thấy không gian xung quanh tự nhiên biến lạnh, là do điều hòa có vấn đề sao.

Chỉ thấy Jiyo inbun khẽ nâng tay lên , cả người Matsushita lập tức bị nhấc bổng lên giữa không trung, Matsushita hoảng sợ nhìn xung quanh , rồi lại rùng mình nhìn lấy hành động của Jiyo inbun.

Lúc này Jiyo inbun mới đừng lên, mỉm cười nhìn Matsushita , hô một tiếng “ Lôi Đến!”.

Lật tức vô số lôi điện từ nắm tay của Jiyo inbun xuất hiện, cả bàn tay hắn bây giờ có vô số lôi điện lấp lóe mà ra, cả nắm tay của hắn ngập chìm trong lôi điện. Những tiếng “Loẹt soẹt của Lỗi điện xoẹt trong không khí làm cho Matsushita nuốt vào một ngụm khí lạnh. “Thế nào Matsushita –san hiện tại ngươi tin sao.”

Matsushita ngya lập tức gập đầu lia lia , giống như sợ chậm một giây hắn sẽ chết vậy: “Tin, ta tin rồi … cầu mong Jiyo đại nhân giơ cao đánh khẽ, cầu mong giơ cao đánh khẽ .” Jiyo inbun lập tức thu hồi pháp lực để cho Matsushita ngã một cái đau điếng trên sàn nhà, đây cũng xem như một cái tiểu trừng phạt với hắn, nhưng mà Matsushita nơi nào quản mấy cái đau này, hắn bây giờ thật hận không thể ngay lập tức chạy đến ôm bắp đùi Jiyo inbun.

Sau khi thở lấy hơi xong , hắn lập tức nhào tới ôm lấy bắp đùi phải của Jiyo inbun miệng còn hô to : “Jiyo đại nhân , ngài chính là thần minh giáng thế , cầu ôm bắp đùi :V~~, bây giờ có ngày chấp chính , Công ty thật là được cứu rồi.” Bị một đàn ông ôm bắp đùi , Jiyo inbun thật là có một cảm giác hố cha, nhưng mà hắn cũng bình tĩnh để cho tên này tách ra , sau đó hỏi hắn việc của ty.

Hai người lại tiếp tục ngồi đối diện với nhau, bất quá bây giờ Matsushita mang theo mười phần nịnh nọt , 2 bàn tay cứ xoa xoa liên tục, mặt cười híp híp hai mắt: “Inbun đại nhân kì thực những năm nay này công ti vẫn không tốt như bề ngoại vậy , trước kia trong một lần làm việc phạm sai lầm , phải bồi thường cho người ta 25 triệu yên , giờ tài chính công ty lâm vào thiếu thốn , nợ lương liên tục. Nhưng giờ có ngài như thần minh tồn tại , chỉ cần ngài chấp chưởng công ty , tin tưởng chuyện này sẽ được giải quyết.” Nhìn bộ dáng nịnh nọt của tên này , Jiyo inbun toàn thân nổi cả da gà nhưng mà vẫn cố kiềm nén xúc động, nói:

“Thật sự là thê thảm như vậy? được rồi cứ làm thủ tục chuyển quyền xã trưởng cho ta , về sau ta sẽ giải quyết những khó khăn này..”

Matsushita lại cười cười , xoa xoa tay : “Inbun đại nhân kì thật hôm nay có một đơn hàng rất béo , có thể sẽ đỡ được phần nào tình hình trước mắt, không biết ngài có hứng thú?” “Ồ ! nói nghe thử xem nào.” Nghe có việc béo bở Jiyo inbun cũng có chút động tâm , nếu có thể đỡ được khó khăn trước mắt của công ti thì hắn cũng nên dốc sức chút.

Sau một hồi nói chuyện thì ra là có một ngôi sao truyền hình Ikezawa Yuko muốn nhờ trừ linh vụ sở hạ nguyền rủa một đồng nghiệp là Okino Yoko , dạo gần đây Okino yoko rất nổi tiếng , liên tục cướp mất vai diễn của nàng , nên nàng mới đến đây nhờ hạ nguyền rủa cho Okino Yoko gặp xui xẻo, mặc dù rất nhiều tiền nhưng mà Matsushita đang rất đau đầu đây, nhưng giờ có Jiyo inbun ở đây thì không cần phải lo nữa , chỉ xem ý Jiyo inbun thế nào thôi.

Nói thật hắn cũng không thích việc nguyền rủa hại người này , nhưng mà để giải quyết khó khăn trước mắt của công ty thì đó là cần thiết, huống hồ chỉ là nguyền rủa cho xui xẻo trong việc làm ăn, không hề gây hại đến tính mạng. Tuy vậy tối nay vẫn phải gặp Ikezawa Yuko một lần để bàn giao. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Chào các bạn vậy là sau một thời gian dài , chính thức là 2 tháng thì phải , giờ đây ta đã quay trở lại viết tiếp truyện đều đều, giờ đây dã vào mùa học , đã qua những tháng ngày , thi cử của trường đại học dài dằng dặc , giờ đã có cơ hội nghỉ xả hơi và thể hiện sự sáng tác . ok không nói nhiều nữa , đang truyện thôi @@@ Cám ơn vì đã chờ đợi , mọi ý kiến đóng góp xin comen bên ngoài truyện :V /lau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~