Chương 5: Linh sư thúc

Nhìn vào bảng nhiệm vụ, hắn thấy được các tờ giấy được dán bên trên.

Thu thập răng nanh của thú Lang Dị. Cảnh giới yêu cầu: Tối thiểu đạt Luyện Khí tầng 5. Số lượng: 20 cái. Phần thưởng: 20 điểm chuyên cần và 5 linh thạch sơ phẩm. Thời hạn: Trong vòng 10 ngày kể từ khi nhận nhiệm vụ. Để biết thêm thông tin về yêu thú Lang Dị, người nhận nhiệm vụ vui lòng hỏi trưởng lão tiếp nhận nhiệm vụ.

Thu nhập da của thú Linh Tê. Cảnh giới yêu cầu: từ Luyện Khí tầng 7. Số lượng: 50 mảnh. Phần thường: 50 điểm chuyên cần và 20 linh thạch. Thời hạn: Trong vòng một tháng kể từ khi nhận nhiệm vụ. Để biết thêm thông tin của yêu thú Linh Tê, người nhận nhiệm vụ vui lòng hỏi trưởng lão tiếp nhận nhiệm vụ.

….

Theo những gì trong trí nhớ lưu lại, những nhiệm vụ này có thể làm nhóm. Tức nhiên khi hoàn thành, phần thưởng sẽ được chia đều ra.

Đọc tỉ mỉ các nhiệm vụ ở bên trên, Trần Thiên nhanh chóng thấy được một nhiệm vụ phù hợp với hắn.

Nhiệm vụ này là: Chăm sóc linh dược ở Dược Viên. Cảnh giới yêu cầu: Luyện Khí tầng 1. Yêu cầu: Chăm sóc linh dược ở Dược Viện trong vòng 3 tháng. Phần Thưởng: 10 điểm rèn luyện và 1 linh thạch sơ phẩm.

- Vì sao chăm sóc linh dược mà lại yêu cầu cảnh giới thấp như thế ?

Trần Thiên hơi nghi hoặc.

- Nếu hoàn thành nhiệm vụ, mình sẽ nhận được 3 viên Ích Cốc đan. Tuy rằng phần thưởng có hơi ít nhưng nó đã phù hợp với điều kiện của mình.

Sau khi suy xét cẩn thận, Trần Thiên đi tới lấy tờ giấy này xuống và nhanh chóng đi tới quầy tiếp nhận nhiệm vụ.

- Kính chào Trưởng lão Long Vũ! Đệ tử muốn nhận nhiệm vụ này.

Dứt lời, hắn đưa tờ giấy này cho người đàn ông tầm khoảng 40 tuổi đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe hắn nói vậy, khóe miệng của người này khẽ mở. Một âm thanh hơi đầy lạnh lẽo vang lên:

- Ngươi có thắc mắc gì không ? Nếu không còn thắc mắc gì thì ký vào tờ giấy này.

Nghe vậy, Trần Thiên nhanh chóng đưa ra thắc mắc của mình:

- Khởi bẩm Trưởng lão! Không biết vì sao chăm sóc linh dược lại yêu cầu tu vi thấp đến như vậy ? Đệ tử còn không biết Dược Viên ở phương hướng nào ? Kính mong Trưởng lão giải đáp!

Trần Thiên vừa dứt lời, âm thanh lạnh lùng lại vang lên:

- Ngươi không cần quan tâm vì sao lại yêu cầu tu vi thấp đến vậy. Người đưa ra yêu cầu này tức là họ có lý do của họ.

- Ngươi đi tới phía Đông, Dược Viên ở đó. Ngươi còn thắc mắc gì không ?

Trần Thiên cúi người xuống và đáp:

- Đa tạ Trưởng Lão! Đệ tử không còn thắc mắc nào nữa.

Dứt lời, Trần Thiên cắn vào đầu ngón tay trỏ và ký vào tờ giấy nhiệm vụ.

Khi hai chữ Trần Thiên đỏ chót đã được ghi xong, âm thanh lạnh lùng lại một lần nữa vang lên:

- Ngươi cầm lệnh bài này. Ở đó, có đệ tử sẽ tiếp đón ngươi.

Cùng lúc đó, một lệnh bài màu vàng bay ở trước mặt của Trần Thiên.

Lệnh bài này có một chữ Vũ. Điều này đại biểu cho việc, người sở hữu lệnh bài này đang chấp hành nhiệm vụ.

Nhận lấy lệnh bài này, Trần Thiên hô lên:

- Đa tạ Trưởng lão! Đệ tử xin cáo lui.

Khi hắn đi ra bên ngoài, người Trưởng lão này vẫn không hé mắt ra liếc một cái.

20 phút sau! Trần Thiên đi tới nơi mà trưởng lão tiếp nhận nhiệm vụ đã nói.

Một tấm bảng nhanh chóng ập vào mắt của hắn.

- Dược Phong!

Nhìn hai chữ này ở trên tấm bảng, Trần Thiên lấy tấm lệnh bài màu vàng có chữ Vũ ra và đi vào.

Khi vừa bước tới cánh cửa, một thiếu niên tầm 20 tuổi đi ra.

Theo những gì Trần Thiên biết, người thiếu niên này đang mặc một chiếc áo của Dược Đồng.

Mà những người được mặc chiếc áo này, họ phải có tu vi ít nhất trên luyện khí tầng 3.

Nhìn thấy hắn, dược đồng nói:

- Ngươi là ai ? Vì sao đến nơi này ?

Trần Thiên đưa lệnh bài cho Dược đồng này và nói:

- Sư đệ là người tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc linh dược.

Nghe hắn nói vậy, Dược đồng cầm lấy lệnh bài và xem xét.

Thấy không có gì đáng nghi ngờ, Dược đồng nói:

- Ngươi tên là gì ?

Trần Thiên đáp:

- Sư đệ tên là Trần Thiên.

Dược đồng nở một nụ cười và nói:

- Ta tên là Phạm Chính. Ngươi cứ gọi ta là Chính ca là được.

- Vâng! Sư đệ chào Chính ca!

Trần Thiên ngẫm nghĩ:

- Ở trong thê giới này, việc xưng hô không cần quan tâm đến tuổi tác. Người nào có tu vi cao hơn thì người đó có cấp bậc cao hơn.

Nghe hắn chào một tiếng, Phạm Chính cười càng vui vẻ hơn. Hắn ta nói:

- Được rồi! Ngươi đi theo ta.

Dứt lời, Phạm Chính liền cất bước đi.

Tuy rằng chỉ mới chớp mắt một cái, nhưng thân ảnh của Dược đồng này đã đi được một đoạn khá xa.

Trần Thiên thầm thở dài một cái và nhanh chóng chạy theo.

Tới một gian mật thất, Dược đồng cúi người xuống và hô lên:

- Kính chào Linh sư thúc! Đệ tử đã mang người tiếp nhận nhiệm vụ đến.

Tức khắc, một giọng nữ lạnh lùng từ trong gian mật thất vang lên:

- Được rồi! Ngươi lui đi.

Nghe được giọng nói này, Phạm Chính hô lên:

- Đệ tử tuân lệnh!

Dứt lời, hắn ta cúi người lên. Sau đó, hắn nhìn Trần Thiên và nói:

- Sư đệ vào gặp Linh sư thúc đi. Sư huynh còn có việc nên xin cáo từ trước.

Không đợi Trần Thiên đáp lại, hắn ta vội vã lướt đi. Trông dáng hình hối hả như gặp quỷ của hắn, Trần Thiên hơi thắc mắc:

- Chẳng lẽ Linh sư thúc đáng sợ như quỷ ?

Không còn thấy thân ảnh của Phạm Chính nữa, hắn đành lắc lắc đầu vài cái và chầm chậm bước vào gian mật thất này.

Khi đi qua cánh cửa, hắn cảm giác dường như mình đã bước vào một thế giới khác.

Giương mắt lên nhìn, hắn thấy ở xa xa có một bóng người phụ nữ đang ngồi ở trên đài cao.

Người phụ nữ này mặc một bộ váy dài màu xanh lam và có thân hình lồi lõm cực kỳ mê người.

Nhìn thấy thân hình của mỹ nữ này, Trần Thiên vẫn bình thản từ từ bước tới.

Khi hắn bước tới chân của đài, người phụ nữ này nhếch môi nói:

- Trần Thiên! Chúng ta lại gặp mặt.

Nghe được âm thanh này, Trần Thiên đã sáng tỏ. Mặc dù chưa thấy được gương mặt của đối phương, nhưng hắn đã biết chủ nhân của âm thanh này.

Khi Trần Thiên bị trúng độc do con ong chúa chích, nàng ta chính là người đã cứu mạng hắn.

- Thật không ngờ rằng, nàng lại có tu vi Trúc Cơ.

Dược theo trí nhớ lưu lại, bất kỳ đệ tử nào đạt được tu vi Trúc Cơ thì bối phận đều sẽ tăng thêm một bậc. Những người có tu vi từ Kết Đan trở lên thì sẽ được thăng thành Trưởng lão.

Từ trong suy nghĩ đi ra, Trần Thiên ngước mặt lên nhìn vào gương mặt cực kỳ xinh đẹp và lạnh lùng của mỹ phụ. Hắn chấp hai tay ra trước và cúi người xuống nói:

- Kính chào Linh sư thúc! Thật không ngờ rằng, sư thúc lại là người đó. Lần trước mạo phạm, đệ tử mong sư thúc bỏ qua.

- Ơn cứu mạng của sư thúc, Trần Thiên mãi mãi ghi nhớ!

Nghe hắn nói vậy, Linh sư thúc lại nở một nụ cười lạnh nhưng tràn đầy nét mị hoặc.

Nếu có kẻ nào khác ngoài Trần Thiên thấy được nụ cười này, thì họ sẽ bị khuôn mặt tuyệt mỹ này làm cho suy mê.

Rất tiếc, trong tâm trí của Trần Thiên chỉ tồn tại một gương mặt ấy, một nụ cười ấy. Tuy rằng không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng đối với hắn thì nàng là tất cả.

Không thấy Linh sư thúc nói gì, Trần Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ này và nói:

- Đệ tử nhận nhiệm vụ chăm sóc linh dược. Nhưng trước giờ đệ tử chưa có kinh nghiệm trong việc này, kính mong sư thúc chỉ điểm!

Nghe hắn hói vậy, nàng ta đứng lên và bước từng bước xuống dưới đài. Theo mỗi bước chân, vong eo của nàng lại uốn éo như rắn.

Nhìn thấy hai mắt của Trần Thiên vẫn trong veo như nước, Linh lại nở một nụ cười đầy mị hoặc.

Khi tới nàng ta tới bên cạnh, một mùi thơm thảo mộc nhưng đầy quyến rũ phả vào mũi của hắn.

Nhìn nàng ta đang đứng trước mặt và cách mình khoảng nửa mét, Trần Thiên lùi hai bước ra sau.

Nhưng khi bước chân của hắn vừa nhích ra sau, cả cơ thể của hắn bỗng cứng ngắt lại và không thể di chuyển.

Trần Thiên cảm nhận được một luồng uy áp và sát cơ ẩn hiện được phát ra từ người của Linh sư thúc.

Không để hắn lên tiếng, nàng ta khom người tới và nói:

- Vốn dĩ, nhiệm vụ chăm sóc linh dược này sẽ cực kỳ bình thường. Nhưng ta thật không ngờ rằng ngươi là người nhận nhiệm vụ này.

- Lần trước, ta không kiểm tra kỹ. Nếu như lúc đó mà phát hiện ngươi đã giết ong chúa, thì ta đã bỏ mặc cho ngươi chết.

- Hừ! Để bù đắp tổn thất của ta, ngươi ngoan ngoãn làm chuột bạch cho ta thí nghiệm đan dược đi. Hahaha!

Nghe được những lời này, Trần Thiên biết rằng không ổn. Lần này, hắn đã giao trứng cho ác.

Ở kiếp trước, hắn cũng biết Đan sư. Những người này đều toàn là một kẻ điên chìm đắm trong Đan đạo.

Nếu như biến thành chuột bạch cho những kẻ này thử đan, người đó không chết thì cũng điên điên khùng khùng, đầu óc không còn minh mẫn nữa.

Khuôn mặt của hắn dần tái đi khi nghĩ tới cảnh mà những tên chuột bạch trong kiếp trước đã gặp phải.

- Kính mong Linh sư thúc thứ tội! Nếu như biết đó là ong do sư thúc nuôi, đệ tử có ngàn vạn cái mạng cũng không dám đụng tới.