- Phụttttt!
Một đống máu được Trần Thiên phun ra ngoài.
- Đau quá!
Trần Thiên vừa ôm bụng vừa lăn lộn ở dưới đất. Hắn cảm giác dường như nội tạng của mình đã vỡ nát trước đòn tấn công này.
Tên Thành Trung chầm chậm bước tới. Hắn dùng chân đá đá vào người của Trần Thiên và hét lên:
- Thấy sự chênh lệch giữa ta và ngươi chưa hả ? Không chịu nổi một đòn, phế vật vẫn chỉ là phế vật.
Nghe được lời của Thành Trung, Trần Thiên không tỏ ra một xíu cảm xúc nào. Ánh mắt của hắn nhìn tên này giống như nhìn một xác chết.
Môi của hắn hé ra, một âm thanh khô khốc vang lên:
- Hẹn ba người các ngươi vào 1 năm sau ở Lôi Đài Chiến Tử!
Nghe vậy, nét mặt đang kiêu ngạo của Thành Trung bỗng cứng đờ lại. Hai nhịp hô hấp sau, hắn ôm bụng cười phá lên và nói:
- Cái gì ?...Haha…Tên phế vật hẹn ta vào 1 năm sau ở Lôi Đài Chiến Tử. Hình như lỗ tai của ta bị hư rồi thì phải ?
Hắn ta vừa nói vừa dùng ngón tay út chọt vào lỗ tai trái của mình ngoáy ngoáy.
- Hahahahahah…
Thấy vậy, đám người ở xung quanh cũng cười ồ lên.
Hầu như các đệ tử có tu vi dưới Luyện Khí tầng 7 đều biết tới đại danh vang dội của Trần Thiên.
- Ta nghe nói tên Trần Thiên này gia nhập tông môn được 10 năm rồi mà vẫn ở Luyện Khí tầng 1.
Tiếng xì xào vang lên:
- Đúng rồi! Hắn hiện tại đã 25 tuổi. Ta nghe nói hắn sở hữu linh căn phàm phẩm nên mới tu luyện lâu đến vậy.
- Haha..Tên phế vật Luyện Khí tầng 1 lại dám quyết chiến sinh tử với Luyện Khí tầng 3. Tin này chắc chắn rất là nóng à nha!
- Haha…Lại còn 1 cân 3, não của tên này bị ún nước rồi sao ?
V.V
Sau một hồi cười như điên, Thành Trung đá một cú thật mạnh vào lưng của Trần Thiên và hét lên:
- Được! Ta cũng ngứa mắt tên phế vật nhà người từ lâu lắm rồi.
Theo sự chấp thuận của hai người, đội chấp pháp nhanh chóng đi tới và đưa ra một tờ giấy. Sau đó, một lão giả có vẻ già tuổi nhất ở trong đám nói to:
- Vào lúc 12 giờ ngày 30 tháng 5 năm 2023, ân oán của các ngươi sẽ được giải quyết ở Lôi Đài Chiến Tử. Nếu như hôm đó một trong hai bên vắng mặt, bọn ta sẽ giết tất cả người của bên đó theo quy định đã đặt ra.
- Nếu các ngươi không còn ý kiến gì nữa thì hãy mau ký vào tờ giấy này.
Nghe vậy, Thành Trung tràn đầy vẻ đắc ý cắn một phát vào đầu ngón chỏ. Một tia máu từ tay của hắn bắn ra.
Rất nhanh chóng, tên của hắn đã được in vào bên phải tờ giấy.
Lão giả liếc mắt sang Trần Thiên.
Thấy thế, Trần Thiên hô lên:
- Khoan đã! Ta thách đấu cả 3 người các ngươi cơ mà ?
- Thành Trung đã ký đại diện cho ba người chúng ta.
Nghe được âm thanh này, lão giả giương mắt nhìn Văn Sĩ.
Không biết từ lúc nào, Văn Sĩ đã tỉnh lại và dùng ánh mắt căm hận nhìn Trần Thiên.
- Tốt!
Dứt lời, Trần Thiên dùng ngón tay vẹt một ít màu từ khóe môi của mình.
Rất nhanh chóng, chữ ký đỏ chót của hắn đã in vào bên trái tờ giấy.
Thấy vậy, lão giả hô lên:
- Tốt! Vậy hẹn các ngươi ở Lôi Đài Chiến Tử vào 1 năm sau.
Một cơn gió mạnh ập tới, đội chấp pháp nhanh chóng biến mất.
Thấy hiệp ước đã được ký kết, đám người Thành Trung nhìn Trần Thiên và ra dấu hiệu cắt cổ. Sau đó, thân ảnh của bọn hắn cũng biến mất dạng.
…
Nghe được tin này, người xung quanh càng bàn tán sôi nổi hơn. Ai cũng nhìn Trần Thiên như nhìn một kẻ ngu ngốc, đần độn.
Nghe thấy được phản ứng của những người xung quanh, Trần Thiên thầm cười lạnh. Hắn cũng lười giải thích.
Không ai biết rõ thực lực của Trần Thiên hơn chính bản thân của hắn.
Nếu như ba kẻ này không bao giờ xuất hiện trước mắt của Trần Thiên, hắn chả quan tâm.
Đối với hắn, kiếp trước hay kiếp này đều đã hóa thành hư vô. Tất cả hận thù cũng đã tan biến theo cái chết của hai người.
Vốn dĩ sau chuyện của ngày hôm nay, Trần Thiên dự định sẽ bế quan tu luyện. Nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên ở trong đầu của hắn:
- Nếu như mình càng nổi bật, mình càng có thanh danh vang dội thì tỉ lệ tìm kiếm được Tiên sẽ cao hơn. Tuy rằng mình đã đổi tên, nhưng nếu như Tiên còn lưu giữ ký ức ở kiếp trước, nàng chắc chắn sẽ nhận ra khuôn mặt này.
- Phụtttt!
Lại một ngụm máu được phun ra từ miệng và đánh đứt mạch suy nghĩ của hắn.
- Thương thế nặng quá. Nếu như không sớm chữa trị, mình sẽ chẳng thể nào làm tu luyện được trong vòng một năm.
Tự nhủ xong, Trần Thiên vừa ôm bụng vừa đi khập khiễng tới Tiên Các.
Rất nhanh chóng, một tòa nhà 5 tầng ập vào mắt của hắn.
Ở tầng 1, nơi này dùng để giao và nhận nhiệm vụ. Tầng 2,3,4 và 5 là nơi dùng điểm chuyên cần hoặc linh thạch để trao đổi vật phẩm.
Đẩy cửa quầy sang một bên, Trần Thiên đi lên tầng hai.
Khi vừa vào tầng 2, một giọng nói vang lên:
- Ngươi muốn đổi cái gì ?
Trần Thiên cúi người xuống và khô khốc đáp:
- Đệ tử muốn đổi 1 viên Mộc Linh đan.
Âm thanh tràn đầy vẻ tang thương của năm tháng lại vang lên:
- 10 điểm chuyên cần 1 viên. Ngươi tên gì ?
- Đệ tử tên là Trần Thiên.
Trần Thiên vừa dứt lời, một viên đan dược màu xanh bay vào tay của hắn.
Nhanh chóng cất Mộc Linh đan vào trong áo, Trần Thiên cung kính đáp:
- Cảm tạ tiền bối! Đệ tử xin cáo lui.
...
Tại một động phủ!
Thành Trung đang quỳ gối trước mặt một người đàn ông để râu quai nón. Khuôn mặt của người này đầy nét giận giữ và nghiêm nghị.
Người đàn ông quát to:
- Tên óc chó này! Ngươi có biết đã làm chuyện gì ngu xuẩn không ?
Dứt lời, một tiếng “chátttt” vang lên/
Còn đang bỡ ngỡ không biết vì sao Chú bắt mình quỳ, Thành Trung ăn trọn cái tát này.
Cái tát này mạnh đến nỗi làm cho Thành Trung phải lăn một vòng. Gương mặt của hắn nhanh chóng in một bàn tay đỏ chót. Miệng của hắn bắt đầu chảy máu.
Cơn rau rát làm cho hắn nhanh chóng bừng tỉnh, hắn hét lên:
- Sao Chú lại đánh cháu ?
Nghe thế, người đàn ông quát lại:
- Ngươi còn hỏi ta ? Chả phải điều này là do một tay ngươi gây ra hay sao ?
- Chuyện gì ? Cháu không hiểu Chú đang nói gì cả ?
Thành Trung vừa ôm mặt, vừa lắc lắc đầu.
- Hừ! Vì sao ngươi lại tự ý ký kết vào tờ khế ước Lôi Đài Chiến Tử. Ngươi có biết Lôi Đài Chiến Tử đại biểu cho điều gì hay không ?
- Con biết chứ. Trên lôi đài này, chỉ có chết hoặc sống, kẻ sống là kẻ chiến thắng.
- Thế tại sao ngươi còn dám đưa ra quyết định như vậy ? Ngươi xem thường mạng sống của mình ư ?
- Không! Cháu rất sợ chết. Cháu cũng đâu có ngu tới mức như vậy. Đối thủ của cháu chỉ là tên phế vật Luyện Khí tầng 1. Với lại, hắn còn một chọi ba. Nên cháu mới không cần suy nghĩ gì ký vào tờ khế ước này.
Nghe tới đây, gương mặt của người đàn ông thoáng bình tĩnh lại. Ông ta nói:
- Hừ! Cũng xem ngươi có chút đầu óc. Nếu như ngay cả tên Luyện Khí tầng 1 mà ngươi cũng đánh không lại thì….Chết là đáng!
Thấy Chú của mình đã bình tĩnh lại, Thành Trung nở một nụ cười đầy sắc lạnh và nói:
- Chú yên tâm! Hôm đó, Chú nhất định phải đi xem nhé.
…..
Về tới nhà, Trần Thiên cầm viên đan dược này ra và ngắm nghía.
- Thì ra đây là đan dược của thế giới này. Kết cấu thật phức tạp và săn chắc.
Dùng mũi hít hít vài cái, Trần Thiên nhanh chóng bỏ Mộc Linh đan vào miệng và nuốt xuống.
Sau đó, hắn dùng Dẫn Linh Quyết để hấp thụ dược lực của viên đan này.
Dẫn Linh Quyết là công pháp nhất phẩm dùng để cho các đệ tử nhập môn cảm nhận và hấp thụ thiên địa linh khí.
Mộc Linh đan là đan được nhất phẩm. Đây là loại đan dược chữa thương cực kỳ phổ biến giành cho tu sĩ từ Trúc Cơ trở xuống.
Ngay tức khắc sau khi vận chuyển công pháp, một luồng sinh cơ tràn khắp cả người của Trần Thiên.
Sắc mặt của hắn dần dần hồng hào trở lại.
Hai giờ sau, thương thế của Trần Thiên đã hoàn toàn hồi phục.
Ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện, Trần Thiên không biết nên cảm thấy may mắn hay là đen đủi nữa.
- Mới lần thứ 2 ra cửa đã gặp mấy con chó.. Trần Thiên chỉ biết thở dài.
- Haizz.. May mắn là bọn họ khinh thường mình và không tung hết sức. Nếu không, mình thậm chí còn không có cơ hội ra đòn.
- Cũng may tông môn quy định, các đệ tử có thể tự do luận bàn miễn là đừng ảnh hưởng tới tính mạng của kẻ khác. Nếu ân oán chỉ có thể giải quyết bằng sinh tử thì có thể đăng ký Lôi Đài Sinh Tử.
- Nhờ có điều luật này, mình mới thoát chết.
- Văn Sĩ, Thành Trung ư ? Ta giết hai kẻ này xong thì gia tộc của bọn hắn có để yên không nhỉ ? Hay lại giống với kiếp trước, ta đánh con thì cha ra, đánh cha thì ông nội ra, đánh ông nội thì lão tổ ra ?
Nghĩ vậy, Trần Thiên cười lạnh:
- Haha kệ đi! Binh tới tướng đỡ, nước đất ngăn.
Cảm nhận thấy dược tính của Mộc Linh đan vẫn còn, hắn tiếp tục dùng những luồng sinh cơ này để bồi bổ cơ thể.
…
Sáng hôm sau, Trần Thiên đứng lên và đi tới quảng trường.
Lần này, người đi đường xung quanh nhìn hắn và chỉ trỏ rất nhiều.
Tuy rằng hắn không quan tâm nhưng cũng thấy cực kỳ phiền phức. Vậy nên, tốc độ di chuyển của hắn tăng mạnh.
Lúc sau, hắn đã đặt chân vào tầng 1 của Tiên các.
Vì tiếp nhận nhiệm vụ, người đi ra đi vô ở tầng này cũng rất nhiều.
Vì họ đang tập trung nhìn vào bảng nhiệm vụ, nên không một ai để ý đến Trần Thiên.