Chương 3: Ích cốc đan

Về tới nhà, Trần Thiên liền cầm con ong chúa từ trong túi áo ra.

Nhìn thân xác của nó, hắn thầm rùng mình một cái.

- Phù..may thật! Nếu như mỹ nữ không đến kịp, mình có lẽ đã chết. Từ giờ, mình nhất định phải cẩn thận và thận trọng hơn.

Tự nhủ với bản thân xong, Trần Thiên đi tới nhà bếp và lấy một cái lọ nhỏ. Sau đó, hắn cầm con ong đưa lên trên miệng lọ và bóp phần đuôi của nó.

- Tí tách ~ tí tách ~ tí tách..

Nhìn từng giọt dịch sữa có màu vàng đục bắt đầu chảy vào trong lọ, Trần Thiên nghĩ:

- Vật cực tất phản! Con ong chúa này tích tụ độc ở cây kim, nên phần sữa của nó là chất đại bổ. Sau khi sử dụng xong, hai mắt của mình sẽ có biến hóa như thế nào nhỉ ?

Sau khi dịch sữa đã chảy hết, hắn vứt xác con ong qua một bên và nhìn vào trong cái lọ.

- Cũng khá nhiều! Bao nhiêu dịch sữa này, mình chắc chắn sẽ tu luyện thành công linh nhãn.

Đóng cái nắp lại, Trần Thiên để cái lọ sang một bên và bắt đầu hấp thụ linh khí để hồi phục thương thế.

Một ngày nhanh chóng trôi qua! Thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục.

Trần Thiên mở mắt ra. Hắn nói thầm:

- Sữa ong chúa đã có. Bây giờ, mình cần phải tu luyện ra được nội công.

Đứng dậy, Trần Thiên dựa theo trí nhớ và bắt đầu luyện võ.

- Phách..phách…baâ….ba…

Trần Thiên luyện tập say sưa.

Lại một tuần nữa trôi qua.

- Phù! Cuối cùng, đan điền của mình đã tích tụ được một ít nội công. Cứ tiếp tục như vậy, mình nhất định sẽ lấp đầy đan điền này trong 2 tháng.

Tuy nhiên, một cảm giác đói khát ập đến. Cảm giác này nhắc cho hắn biết rằng kể từ khi hồi sinh lại, hắn chưa ăn một cái gì.

Trần Thiên phải ngừng luyện tập lại và nghĩ cách để giải tỏa cơn đói.

Nghe được tiếng “róc~ rách” ơ bên ngoài, Trần Thiên liền nhanh chóng lao ra bên ngoài.

- Bùmmm!

Hắn liền lao vào trong dòng nước. Rất nhanh chóng, một con cá khá to xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Trần Thiên bơi lên bờ và đi vào nhà bếp. Hắn cầm lấy một con dao ra và lại một lần nữa nhảy xuống suối.

Một lúc lâu sau, tay của hắn cầm một con cá chép nặng khoảng 3kg lên.

Giải quyết xong cơn đói, Trần Thiên ngẫm nghĩ:

- Theo trí nhớ, chủ nhân của cỗ thân thể này giải tỏa cơn đói bằng Ích Cốc Đan.

Mỗi viên Ích Cốc Đan sẽ giúp cho người sử dụng không còn cảm giác đói khát trong một tuần. Loại đan này có hai cách để đạt được. Một là dùng điểm chuyên cần để đổi lấy, hai là dùng linh thạch sơ phẩm để mua.

Để đạt được điểm chuyên cần, hắn cần phải đi làm nhiệm vụ của tông môn.

Tức nhiên, chủ nhân của cỗ thân thể này không có linh thạch. Hắn vốn dĩ là một tên ăn mày trong thế giới phàm nhân. Vào năm hắn 15 tuổi, một tiên nhân đi qua và nhận ra được hắn có linh căn. Sau khi biết được phẩm chất linh căn của hắn, vị tiên nhân này đem hắn về tông môn và vứt ở đó.

Chính vì vậy, hắn ta rất nghèo. Mỗi đầu tháng, hắn phải đi tới quảng trường để nhận 2 linh thạch. Số linh thạch này dùng để tu luyện còn không đủ chứ nói gì đến chuyện mua Ích Cốc Đan. Cho nên muốn có được Ích Cốc Đan, hắn ta phải thường xuyên làm nhiệm vụ tông môn.

Một viên Ích Cốc Đan cần tốn 5 điểm chuyên cần hoặc 1 linh thạch sơ phẩm.

Tới đây, Trần Thiên nói thầm:

- Trong khoảng thời gian luyện nội công, mình có thể bắt cá ở ngoài suối để ăn. Nhưng khi bước vào tu luyện linh nhãn, mình không thể phân tâm ra được. Nhất định, mình phải tích trữ Ích Cốc Đan.

- Nếu như mình đoán không sai, 10 viên Ích Cốc Đan là đủ. Trong 2 tháng tu luyện nội công, mình nhận được 4 linh thạch sơ phẩm. Số linh thạch này mình sẽ đổi hết thành 4 viên Ích Cốc Đan. Số còn lại, mình sẽ dùng điểm chuyên cần để đổi.

- Dựa theo ký ức, chủ nhân của cỗ thân thể này còn 10 điểm chuyên cần. Vậy là mình còn thiếu 20 điểm nữa.

- Xem ra, mình lại phải đi làm nhiệm vụ của tông môn.

Nghỉ ngơi xong, Trần Thiên lại tiếp tục tu luyện võ công.

Một ngày mới lại bắt đầu!

Hôm nay, Trần Thiên ngừng việc luyện nội công và quyết định đi làm nhiệm vụ tông môn để tích điểm chuyên cần.

Đi tới quảng trường, Trần Thiên nhìn thấy người đi ra đi vô cực kỳ tấp nập. Có kẻ thì bay lượn trên không trung, có kẻ thì đứng trên thanh kiếm…

Đang nhìn ngắm mọi người, Trần Thiên bất chợt thấy có 3 thiếu niên tầm khoảng 16, 17 tuổi đi đến.

- Oh..Tên phế vật nhà ngươi thấy bọn ta sao không quỳ chào hả ?

Một kẻ mặc áo màu lam dùng tay chỉ vào Trần Thiên và hét to lên.

Một tên mặc áo màu trắng dùng giọng giễu cợt nói:

- Haha..Con chó này! Lần trước, ngươi bị bọn ta đánh còn chưa sợ ư ?

Nghe vậy, tên mặc áo nâu chấp tay ra trước và nói:

- Hai vị đại ca để tiểu nhân dạy dỗ lại con chó này.

Trần Thiên nhận diện được 3 kẻ này. Tên mặc áo màu lam tên Lê Văn Sĩ và tên mặc áo trắng tên là Đỗ Thành Trung. Cả hai tên này đều là Luyện Khí tầng 3. Còn tên mặc áo nâu tên là Võ Thanh Sang, kẻ này tự nguyện làm nô bộc của hai tên kia và có tu vi Luyện khí tầng 2.

Lần trước, chính ba kẻ này đã đánh chết chủ nhân của cỗ thân thể này.

Thấy được ba kẻ này, Trần Thiên biết rằng không ổn.

Cùng lúc đó, Võ Thanh Sang lao tới cho một cú đá vào bụng của Trần Thiên.

- Phịch..

Nhìn thấy cú đá này, Trần Thiên đưa tay đỡ. Một cảm giác đau nhói từ cánh tay truyền đến khiến cho hắn hơi bất ngờ.

Tuy rằng đã đỡ được cú đá này, nhưng cơ thể của Trần Thiên vẫn lùi ra sau 2 mét.

Thấy Trần Thiên không bị gục trước đòn này, Thanh Sang nhanh chóng thu chân lại và tung ra một quyền.

Trần Thiên lách đầu sang bên phải để tránh. Khi quyền này đi lệch qua lỗ tai, tiếng xé gió vang lên.

- Phế vậtttt!

Thấy đòn tấn công của mình không trúng, Thanh Sang hét lớn lên và liên tục ra đòn.

Nhìn những đòn tấn công của kẻ này, Trần Thiên chỉ né tránh. Vì nhận ra sự chênh lệch sức mạnh của hai cấp độ, nên hắn không dám đỡ đòn nữa.

Bất chợt, Trần Thiên thấy được sơ hở của kẻ địch.

- Tên này chỉ biết tấn công và không phòng thủ. Đây là cơ hội của mình.

Cùng lúc đó, Thanh Sang nhảy lên và tung ra một cước.

Nhận thấy cơ hội, Trần Thiên nhanh chóng tung ra một cú đá xoay vào chân còn lại của kẻ này.

- Cháttttt!

Bị trúng đòn này của Trần Thiên, Thanh Sang mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Không để cho kẻ địch có thời gian hồi phục, Trần Thiên lập tức lao tới tung ra một cước vào thái dương của hắn ta.

Bị trúng đòn, Thanh Sang lập tức mất đi ý thức.

Nếu là người bình thường, đòn này của Trần Thiên đã giết kẻ đó.

Nhìn thấy tên nô bộc đã gục, Văn Sĩ và Thành Trung há hốc mồm. Dường như họ không ngờ rằng kết quả sẽ thành như vậy.

Thấy vẫn còn hai tên luyện khí tầng 3, Trần Thiên thầm tụ lực vào tay.

Văn Sĩ hồi phục lại tinh thần và nói:

- Khá khen cho phế vật. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có đồng ý làm nô bộc của ta không ?

Trần Thiên không trả lời và quay lưng bước đi.

Thấy vậy, Văn Sĩ tức tối. Hắn lập tức lao tới và hét lên:

- Ai cho tên phế vật như ngươi đi ?

Cảm nhận được tiếng động ở sau lưng, Trần Thiên thầm hô:

- Không ổn. Tốt độ của kẻ này nhanh quá.

Trần Thiên liền nhảy sang bên trái.

Tức khắc, ngay vị trí đứng của hắn xuất hiện một người đang tung quyền.

- Ồ! Ngươi thế mà lại né được quyền này của ta. Được lắm!

Cùng lúc đó, người xung quanh cũng thấy được cảnh này. Họ cười vang lên:

- Hahaha…Văn Sĩ, ngươi làm gì thế ? Ngay cả một tên phế vật mà đánh cũng hụt.

Nghe được những lời này, mặt của Văn Sĩ đỏ lên. Hắn quay sang những người bên cạnh và hét lên:

- Ngậm mồm…

Chưa đợi hắn dứt câu, một âm thanh vang lên:

- Thốn quyền!

Nhân dịp đối thủ lơ là, Trần Thiên lập tức tung ra một quyền vào yết hầu của kẻ này.

Nhìn kẻ địch ôm cổ vùng vẫy trong đau đớn, Trần Thiên lao tới bồi thêm một đòn.

Nhưng khi bàn chân của hắn sắp chạm được đầu của Văn Sĩ, một cảm giác đau nhói ở giữa bụng ập tới.

Theo đó, Trần Thiên bay ra xa 10 mét và lăn lộn vài chục vòng.

Thì ra tên Thành Trung thấy đồng đội bị trúng đòn liền biết không xong, hắn ta lập tức lao tới cứu viện. Nếu không phải lo sợ giết chết phế vật này, một quyền của hắn vừa rồi đã đánh vào tim.