Chương 6: Thử đan 1

- Haha! Ngươi yên tâm. Chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ này, ngươi không thiếu chỗ tốt.

Giọng của Linh sư thúc ngọt như đường mật liên tục phả vào tai của hắn.

Nghe được những lời này, hắn cảm nhận được một hương vị tràn ngập an tâm mà Linh sư thúc dành cho mình.

Nếu như Trần Thiên không có trí nhớ và trải nghiệm ở kiếp trước, hắn chắc có lẽ đã tin vào cảm giác này.

Một cảm giác tràn đầy mật ngọt có thể giết chết ruồi. Trần Thiên thoáng trầm lặng đi vài giây:

- Hiện tại, mình quá yếu. Nếu như vẫn ngoan cố cự lại yêu cầu của nàng ta, thì kết cục của mình oe rằng..

- Bây giờ chống cự hay không chống cự thì cũng như nhau, mình đành thỏa mãn nhu cầu của nàng ta vậy.

Biết rằng không còn cách nào để thoát khỏi nanh vuốt của Linh sư thúc, Trần Thiên đành ngậm ngùi nói:

- Kính mong sư thúc chỉ điểm!

Thấy hắn nhận biết rõ tình thế đến vậy, Linh sư thúc hô lên:

- Tốt! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Vừa dứt lời, nàng ta vung tay lên một cái làm cho Trần Thiên thoáng hoa mắt.

Chỉ sau một cái chớp mắt, hắn phát hiện ra mình không còn ở vị trí cũ nữa.

Xung quanh của hắn chập chờn ánh lửa, một mùi đan dược và cháy khét ập vào mũi của hắn.

Giương mắt nhìn ra xa xa, Trần Thiên phát hiện được một cái lò luyện đan khá to. Những thứ này không khác mấy so với những căn phòng luyện đan ở kiếp trước nên hắn cũng không có gì phải bất ngờ.

Linh sư thúc liếc nhìn từng cử chỉ và hành động của Trần Thiên, trong lòng của nàng thầm nhủ:

- Quái! Tên này rất khác so với người bình thường. Chẳng lẽ, hắn đã nhìn thấy những thứ này ? Thật thú vị!

Cảm thấy Trần Thiên càng ngày càng thú vị, khóe môi của nàng thoáng mỉm.

- Ngươi nuốt viên đan này trước tiên đi!

Vừa dứt lời, một viên đan màu lam bay vào tay của Trần Thiên.

Hắn dùng hai ngón tay cầm viên đan này lên mũi ngửi ngửi vài cái. Sau đó, hắn dứt khoát bỏ viên đan này vào miệng và nuốt xuống.

- Ực!!

Nhìn thấy hắn đã nuốt đan, dung nhan xinh đẹp của Linh sư thúc lộ ra nét hồi hợp. Nàng khẽ nói:

- Cảm nhận được cái thì ngươi phải trình bày chi tiết cho ta biết ?

Nghe thấy giọng điệu như ra lệnh của nàng, Trần Thiên không nói gì. Hắn gật gật đầu vài cái để chứng tỏ rằng hắn đã chấp thuận yêu cầu của nàng.

Kể từ khi nuốt viên này vào, một luồng linh khí lạnh nhanh chóng bao bọc khắp cả cơ thể và chị dọc khắp kinh mạch của hắn.

Tức khắc, người của hắn co quắp lại và run dữ dội. Một cảm giác băng giá nhanh chóng bao phủ hắn.

- Lạnh..lạnh!...lạnh quáaaa!

Chỉ kịp ú ớ vài câu, cả người của Trần Thiên lập tức đóng băng lại.

Thấy vậy, Linh sư thúc nói thầm:

- Ồ thì ra viên đan này có tác dụng đóng băng.

Một lúc sau, Linh sư thúc nhanh bay tới và dùng bàn tay ngọc của mình chạm vào tảng băng này.

Một luồng linh khí màu đỏ từ lòng bàn tay của Linh sư thúc chảy vào tảng băng.

Lập tức, tảng băng nhanh chóng tan rã ra và lộ ra hình dáng của Trần Thiên.

Lúc này, ý thức của Trần Thiên đã mất. Hắn nằm gục xuống nền đất.

Một viên đan dược trị thương nhanh chóng bay vào miệng của Trần Thiên.

Thấy đan dược đã được nuốt xuống bụng, Linh sư thúc tính lay hắn tỉnh lại. Nhưng lập tức, nàng thấy được các mạch máu của hắn hiển hiện từng luồng khí màu xanh lam đang chạy loạn tứ tung.

Linh sư thúc thoáng bất ngờ khi thấy được việc này, nàng hô lên:

- Ah..Những luồng linh khí màu xanh lam này là thứ gì ? Chẳng lẽ dược lực của viên đan này vẫn chưa được hấp thụ hết ? Đây chỉ là viên đan dược cấp 1 mà thôi ?

- Được ta giúp sức một tay, nhưng dược lực vẫn chưa hoàn toàn được hấp thụ. Đan dược của thượng cổ quả nhiên danh bất hư truyền.

10 năm trước, nàng tìm thấy được động phủ của một tu sĩ thời thượng cổ. Vì thời gian cách nhau rất xa, nên đồ vật ở bên trong hầu như đều hư hao hết. Riêng chỉ còn các lọ đan dược là vẫn còn giữ được một ít linh khí.

Sau khi lấy được những lọ đan dược này, nàng đã lật tung các sách cổ về đan dược để tìm hiểu tác dụng của các viên đan này.

Nhưng mọi cố gắng của nàng trong suốt 10 năm qua chỉ đổi lại được vài tên như là Băng Huyền Đan, Hỏa Huyền Đan, Thổ Thổ Đan…Và tất cả những loại đan dược này đều là cấp 1, loại đan dược cấp bậc thấp nhất trong tu tiên giới và hầu như không có tính nguy hại đến tính mạng người sử dụng.

Tức nhiên vẫn có ngoại lệ, nên nàng mới kiếm người làm chuột bạch để thử những loại đan này.

Viên đan mà Trần Thiên nuốt đó chính là Băng Huyền Đan. Nếu như không có nàng một tay giúp sức, Trần Thiên đã chết.

Nét mặt của nàng ta tràn đầy hưng phấn nhìn Trần Thiên như nhìn bảo vật. Bởi vì, nàng ta biết. Chỉ cần hắn tỉnh lại, nàng có thể biết được tác dụng thật sự của viên đan này.

3 ngày trôi qua!

Hai mi mắt của Trần Thiên động đậy và dần dần mở ra.

Hắn chưa kịp nhận rõ tình hình thì một giọng nói vang lên:

- Ngươi tỉnh rồi à.

Nghe vậy, hai mắt của Trần Thiên vốn lờ mờ bỗng mở to ra và nhìn chằm chằm thân ảnh đang đứng trước mặt.

Thấy biểu cảm của hắn như vậy, Linh sư thúc hơi ngại ngùng. Để bào chữa cho câu hỏi ngu ngốc của mình, nàng liên hỏi:

- Ngươi cảm thấy trong người như thế nào ?

Nghe thế, Trần Thiên mới nhớ lại. Kể từ lúc hắn cảm thấy lạnh, ý thức của hắn đã mất đi.

- Bình thường.

Trần Thiên đưa tay của mình lên ngắm nghía và đáp.

- Bình thường ?

Linh sư thúc trợn mắt lên và hét vào mặt hắn.

Mặc cho biểu cảm của Linh sư thúc như thế, hắn vẫn điềm đạm đáp lại:

- Đúng vậy!

Dường như không tin được câu trả lời của hắn, Linh sư thúc lao đến và đặt tay lên cánh cổ tay của hắn.

Tức khắc, Trần Thiên cảm nhận được một luồng linh lực từ cánh tay của nàng truyền vào cổ tay của hắn.

Sau đó, hắn cảm giác được tất cả bị mật của mình đều không thể giấu nổi trước ánh nhìn của nàng ta.

Cảm nhận xong, Linh liền rút tay lại và đi đi lại lại trước mặt của hắn. Nàng vừa đi vừa thủ thỉ:

- Quái! Thân thể của hắn cực kỳ bình thường như lúc chưa phục dụng đan dược. Chẳng lẽ là vì cảnh giới của hắn quá thấp nên không thể hấp thụ dược lực của viên đan này được ?

- Hay là đan dược này để quá lâu nên dược tính đã bị xói mòn hết ?

Không thể tìm kiếm được kiếm câu trả lời chính xác, nàng ta quay lại nhìn chằm chằm vào Trần Thiên và nói:

- Được rồi! Chúng ta sẽ thử loại đan tiếp theo.

Chớp mắt, trong lòng bàn tay của Trần Thiên lại xuất hiện một viên đan dược màu đỏ như máu.

Hắn không chần chừ chút nào liền lập tức đưa viên đan này vào miệng và nuốt xuống.

- Ực..

30 giây trôi qua!

1 phút trôi qua!

Linh sư thúc thấy Trần Thiên không có biểu hiện giống như khi nuốt viên Băng Huyền Đan nên cảm thấy khá tức tối.

Nàng hét lên:

- Ngươi còn không mau ngồi xuống và dùng Dẫn Linh Quyết để hấp thụ dược lực.

Nghe vậy, Trần Thiên liền lập tức liền thực hiện giống như nàng ta nói.

Vừa mới dùng Dẫn Linh Quyết để hấp thụ thì một cảm giác nóng bức tràn ngập khắp cả người của hắn,

- Ahhhhhhhh nóng quáaaaaaaaaaa!

Trần Thiên hét lên. Mặt của hắn đỏ chót như lửa.

Bộ quần áo hắn đang mặc dần dần bốc cháy.

Từng cơn đau rát và nóng rát ập đến khiến cho hắn quằng vại và giãy dụa.

1 phút trôi qua!

Lúc này, Trần Thiên đã bất tỉnh. Cả người của hắn đã nghi ngút lửa.

Thấy hắn không còn giãy dụa nữa, Linh mới vung tay một cái.

Lập tức, đám lửa ở trên người Trần Thiên tan biến. Cơ thể cháy đen và trần truồng của hắn liên lộ ra bên ngoài.

Nhìn thấy thân thể đen đuốc dơ bẩn của Trần Thiên, Linh lộ ra một nét chán ghét. Nhưng tay của nàng vẫn vung lên.

Lập tức, một viên đan dược trị thương bay vào miệng của hắn.