Sau khi phát tiết khí lực, Trần Thiên lại một lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Lập tức, tay của hắn cầm ra một cái bình nhỏ và đưa lên mắt.
- Tách! Tách!
Hai giọt sữa ong chúa được nhỏ vào cặp mắt của hắn.
Được sữa ong chúa nhỏ vào, mắt của hắn lập tức sáng lên. Một cảm giác mát lạnh và cực độ dễ chịu từ hai mắt truyền vào não.
Tức khắc, hai tay của hắn vung lên trời tạo thành một hình tròn. Sau đó, hai tay hạ xuống và đặt ở vị trí đan điền.
Tức khắc, Trần Thiên cảm nhận được từng luồng nội lực từ trong đan điền của mình bắt đầu chạy dọc theo các kinh mạch và lên tới hai con mắt.
Từng tia nội lực bắt đầu tu bổ hai mắt của hắn.
Khi tròng mắt của hắn ngừng sáng thì cũng là lúc nhỏ thêm sữa ong chúa.
…
Sau khi kết giới biến mất, Linh lập tức xuất hiện gần bên cạnh của Trần Thiên.
Nhưng sau khi thấy hắn dùng một loại dịch nhỏ vào hai mắt, nàng mới bừng tỉnh.
- Đúng vậy! Đây là sữa ong chúa. Chẳng lẽ, tất cả những điều này đã nằm trong kế hoạch của hắn ? Hắn đang tu luyện tà công gì ?
Liên tục là những câu hỏi xuất hiện ở trong trí óc của nàng.
Thấy Trần Thiên vẫn tiếp tục tu luyện, nàng bĩu môi một cái và dựa lưng vào gốc cây bên cạnh.
…
Chớp mắt, một tuần đã trôi qua.
- Hahaha..Thành công rồi!
Trần Thiên nở một nụ cười lạnh. Hắn đã nhìn thấy được mọi cảnh vật ở không gian ở xung quanh mình. Điều này có nghĩa, hai mắt của hắn đã bình phục và luyện thành công linh nhãn.
Bị tiếng cười của Trần Thiên đánh thức, Linh dùng tay dụi dụi hai mắt. Sau đó, nàng vừa đi vừa nói:
- Ngươi đang làm cái quái gì suốt gần 2 tháng nay vậy ?
Nghe được giọng nói này, Trần Thiên quay mặt lại và lạnh lùng nhìn vào vị sư thúc này.
Hắn chấp hai tay ra trước, cúi người xuống và nói:
- Cảm tạ sư thúc đã đã hộ pháp trong lúc đệ tử tu luyện!
Nghe vậy, mặt của Linh hơi đỏ. Nàng ho “hmm~hmm” vài cái và nói:
- Không sao! Nói cho ta biết, ngươi đang tu luyện thứ tà công gì ? Sao ta chưa bao giờ thấy cách tu luyện như thế ? Còn Mặt Trăng và Mặt Trời khổng lồ kia nữa, ngươi mau nói cho ta biết ?
Nhìn thấy thần sắc của Linh sư thúc lộ ra nét hiếu kỳ và tò mò, Trần Thiên bình tĩnh đáp lại:
- Khởi bẩm sư thúc! Đệ tử cũng không biết vì sao lại xuất hiện Mặt Trăng và Mặt Trời như thế. Vốn dĩ, đệ tử lựa chọn phương Bắc để tu luyện linh nhãn. Nhưng ai ngờ, Mặt Trời lại mọc ở phương hướng đó. Nhận thấy có biến, đệ tử lập tức nhắm hai mắt lại, nhưng hai mắt của đệ tử vẫn bị tổn thương.
Nhìn thấy mặt của nàng còn bán tín bán nghi, hắn nói tiếp:
- Có lẽ sư thúc cũng nhận ra rồi, đây chính là sữa của con ong chúa mà lần trước đệ tử đã giết. Ở trong thế giới phàm nhân, đệ tử có nghe được sữa ong chúa có công hiệu chữa bách bệnh. Nên đệ tử mới lấy ra nhỏ vào hai mắt thử. Ai ngờ đâu mèo mù vớ được cá rán, hai mắt của đệ tử thật sự bình phục.
Nghe từ đầu đến đuôi không lọt một chữ, Linh càng lộ ra nét không tin. Nàng chứng kiến hầu như tất cả mọi việc mà Trần Thiên đã làm. Bây giờ có chết, nàng vẫn không tin hắn ba láp ba xàm.
Nàng liếc mắt nhìn Trần Thiên và nói:
- Ngươi nói ngươi tu luyện linh nhãn, vậy đã thành công hay chưa ? Mới nãy ta nghe ngươi vui mừng hét lên mà nhỉ ?
Nghe thế, Trần Thiên làm bộ mặt buồn rầu và đáp:
- Khởi bẩm sư thúc! Đệ tử đã tu luyện thất bại. Chắc sư thúc nghe nhầm rồi, đệ tử vui mừng là vì hai mắt đã bình phục thôi.
Dù biết nàng ta không tin những gì bản thân nói, nhưng Trần Thiên không muốn tiết lộ bí mật của mình.
Tức nhiên, hắn cảm nhận được Linh sư thúc không cố ý làm hại hắn. Vì thế, hắn mới mặt dày bịa chuyện.
Nghe thế, Linh lập tức phóng thần thức của mình ra. Nàng nói thầm:
- Kỳ quái! Vì sao hắn nhận được kỳ ngộ như thế mà vẫn chỉ Luyện Khí tầng 1 và thậm chí không có một chút tăng tiến ?
Thấy hắn làm ra vẻ mặt tràn đầy thất vọng, nàng quyết định không tra hỏi thêm nữa.
Nàng tức nhiên vạn lần không tin, nhưng giờ không còn cách nào để Trần Thiên tự nói cả.
- Chẳng lẽ nàng bắt hắn và ép cung, hay là sưu hồn của hắn để xem trí nhớ ?
Nghĩ tới những cách làm này, Linh thầm lắc đầu. Mặc dù nàng không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng làm những điều này chỉ để thu thập một ít tin tức của tên phế vật Luyện Khí tầng 1 này. Nàng cảm thấy không đáng.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có tin tức truyền đến. Trên tay của nàng lập tức xuất hiện một lệnh bài có hai chữ “Thanh Phong”.
Nhìn thấy lệnh bài đang sáng lên, Linh nhìn Trần Thiên một cái và nói:
- Được rồi! Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.
Dứt lời, nàng bay lên trời và nhanh chóng biến mất.
Sau khi thấy thân ảnh của nàng biến mất giữa bầu trời xanh ngát, Trần Thiên thầm thở phào một cái.
Đè nén cơn hứng khởi và tò mò, hắn cũng không vội vã nhìn xem linh nhãn của mình là loại nào. Trước hết, hắn cần phải tắm rửa và ăn một trận cho sảng khoái.
- Bùmmmmm!
Trần Thiên nhanh chóng nhảy vào trong dòng suối tắm rửa và bắt cá.
...
Giải quyết xong cơn đói khát, Trần Thiên lại đi bờ suối đứng. Ngó trước, ngó sau không thấy ai, hắn thầm hô và kết ấn:
- Chuyển!
Lập tức hai mắt của hắn lóe sáng lên.
Nhìn hai mắt của mình ở trên mặt nước, Trần Thiên đờ người ra. Hắn thì thào:
- Đôi mắt này…Đôi mắt này là loại linh nhãn nào ?
Chỉ thấy ở trong mặt nước, tròng mắt của hắn là có một bên đen và một bên trắng tạo thành hình thái cực đồ.
Theo như trong quyển sách Bát Môn mà kiếp trước hắn đã nhặt được, có 7 loại linh nhãn đã được tìm thấy và miêu tả cực kỳ chi tiết.
Nhưng đôi linh nhãn này, nó không được miêu tả ở bên trong sách Bát Môn.
- Mình tin rằng loại này phẩm chất của nó cũng không kém, ít nhất phải đạt đẳng cấp Huyền.
- Thôi không sao! Mình sẽ từ từ khám phá tác dụng của loại linh nhãn này. Cho dù nó có phế đi chăng nữa, thì cũng giống như kiếp trước mà thôi.
Nghĩ vậy, hắn cười thầm. Chỉ cần mở được các cổng của Bát Môn, hắn đã cực kỳ vui mừng.
Trần Thiên cúi mặt xuống và nhìn vào người của mình. Lập tức, hắn thấy được các huyện đạo nằm rải rác trong cơ thể của bản thân.
Hai mắt của hắn lập tức chú ý tới 8 huyệt đạo dùng để mơ 8 cánh cổng Bát Môn.
Cánh cổng đầu tiên có tên là Khai Môn, được mở bằng huyệt đạo nằm ở giữa ngực.
Cánh cổng thứ hai có tên là Hư Môn, được mở bằng huyệt đạo nằm ở giữa lưng.
Cánh cổng thứ ba có tên là Sinh Môn, được mở bằng huyệt đạo nằm ở yết hầu.
Cánh cổng thứ bốn có tên là Thương Môn, được mở bằng huyệt đạo nằm ở dưới yết hầu và trên ngực.
Cánh cổng thứ năm có tên là Đỗ Môn, được mở bằng huyệt đạo nằm ở dưới ngực và trên rốn.
Cánh cổng thứ sáu có tên là Cảnh Môn, được mở bằng huyệt đạo nằm ở giữa trán.
Cánh cổng thứ bảy có tên là Kinh Môn, được mở bằng huyệt đạo nằm ở rốn.
Cánh cổng thứ tám có tên là Tử Môn, được mở bằng huyệt đạo nằm ở tim.
Tất cả các cánh cổng này khi được mở ra đều có một tác dụng duy nhất đó chính là tăng toàn bộ thuộc tính của bản thân. Mức độ tăng bao nhiêu tùy thuộc vào cánh cổng mà Trần Thiên mở.
Để mở được các cánh cổng này, người sở hữu chỉ cần giải khai huyệt đạo nằm ở từng cánh là được. Tức nhiên, các huyệt đạo này cũng không phải muốn giải khai là giải khai.
Mỗi cánh cổng sau khi mở sẽ bị tác dụng phụ. Đặc biệt là cánh cổng Tử Môn. Sau khi hết thời gian tăng thuộc tính, người mở Tử Môn chắc chắn phải chết.
Ở kiếp trước, Trần Thiên đã từng nếm thử mùi vị mở cánh cổng Tử Môn này. Cái cảm giác mạnh mẽ và tràn đầy sức mạnh đó, hắn không thể nào quên được.
Khi nhìn thấy được từng huyệt đạo này, mặt của hắn bỗng trầm xuống và lộ ra nét buồn bã. Môi của hắn mấp máy:
- Đợi huynh! Tiên, huynh nhất định sẽ tìm thấy muội.
Ẩn giấu đi sắc mặt ấy, Trần Thiên nhìn vào huyệt đạo ở giữa ngực. Đây là huyệt đạo dùng để mở cánh cổng Khải Môn.
Chỉ cần mở được nó, hắn sẽ bước vào cánh cổng đầu tiên.
Ơ cánh cổng đầu tiên, tức là Khai Môn đã yêu cầu sức mạnh cực lớn. Ở kiếp trước, Trần Thiên phải nhấc được 150kg thì mới mở được cánh cổng này. Đây là điều mà hầu hết người bình thường không thể đạt được. Đồng thời, nó còn yêu cầu về thể lực cực kỳ gắt gao để duy trì trạng thái tăng thuộc tính và giảm tác dụng phụ.
Các cánh cổng càng về sau thì sẽ càng khó mở và nguy hiểm hơn.