Ý niệm của Trần Thiên lập tức bao trùm. Sau đó, hắn dùng ý niệm của mình quặn huyệt đạo này theo chiều ngược lại.
- Khai!
Lập tức, một tầng khí có màu trắng bao bọc xung quanh cơ thể của hắn. Một nguồn sức mạnh cực lớn bắt đầu từ trong huyệt đạo này tuông ra bên ngoài.
Trần Thiên vốn nghĩ mọi chuyện đã xong. Nhưng động tĩnh tiếp theo làm cho hắn cực kỳ bất ngờ.
Chỉ thấy những tầng khí màu trắng này bắt đầu co cụm lại và tạo thành hư ảnh của một con khỉ.
Dáng vẻ của nó cực kỳ to lớn. Con khỉ này khá giống với Hiên Viên thần tướng ở kiếp trước mà Trần Thiên từng có dịp xem ở trong sách.
Hư ảnh của con khỉ này lập tức bao bọc cơ thể của Trần Thiên. Rất nhanh chóng, cả hai cơ thể dung hợp lại với nhau với hư ảnh con khi ở bên ngoài và hắn ở bên trong.
Mọi chuyện diễn tả hơi dài nhưng thật sự chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Nét phấn khích nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
Sau khi hư ảnh con khỉ này thành hình, cả cơ thể của Trần Thiên lập tức nhận được một nguồn sức mạnh cực lớn khác.
- Chẳng lẽ tất cả những điều này là do con mắt này làm ra ?
Trần Thiên lẩm bẩm.
Không giấu nổi nét hưng phấn, hắn liền tung ra một quyền vào khoảng không trước mặt.
Theo chuyển động của hắn, hư ảnh của con khỉ cũng tung ra một quyền vào khoảng không trước mặt.
- Xátttttt!
Lập tức, tiếng ma sát với không khí vang lên.
Trần Thiên cảm giác một quyền này của mình tràn đầy lực lượng.
- So với lần đầu tiên mở cánh cổng Khai Môn ở kiếp trước, lực lượng của mình ở kiếp này mạnh hơn rất rất nhiều.
Hắn vừa nghĩ, vừa liên tục đấm đá vào khoảng không.
Dường như thử sức mạnh ở trong không khí không làm cho bản thân cảm thấy thỏa mãn, Trần Thiên nhảy lên trên không trung.
Vùng đất ở hai chân của hắn lập tức trũng xuống và nứt nẻ. Cú nhảy này của hắn cao tới hơn 20 mét.
Thấy mình có thể nhảy cao đến như vậy, Trần Thiên càng phấn khích hơn. Cả người hắn ở trên không trung lập tực xoay ngược lại và tung ra một quyền nhắm thẳng xuống mặt đất.
Khi nắm đấm của hắn vừa chạm mặt đất, một tiếng “ầmm” vang to. Tiếp sau đó, cả mặt đất chấn động.
Một cái hố rộng và sâu nhanh chóng xuất hiện.
Đứng ở trong hố, Trần Thiên thở phì phò. Bởi vì đã mở cánh cổng Khai Môn này được 30 phút, nên hắn cực kỳ mỏi mệt. Thể lực của hắn đang dần mất đi.
Tuy rằng có chút mệt, nhưng hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng với kết quả này.
- Mạnh thật!
Trần Thiên lại một lần nữa nhìn ngẩng mặt lên và nhìn vào bầu trời xanh thăm thẳm ấy.
- Trần Thiên! Mối huyết thù của ngươi, ta sẽ thay ngươi báo. Cảm ơn thân thể của ngươi!
- Tiên!
Vừa nghĩ đến đây, một cảm giác vô lực nhanh chóng ập tới. Trần Thiên choáng váng mặt mày.
Hai mắt của hắn dần dần khép lại, cả cơ thể thì gục xuống đất.
Trần Thiên bất tỉnh vì kiệt sức!
….
Trần Thiên vừa tỉnh lại. Hắn lập tức phát hiện bản thân không còn ở vị trí cũ.
- Đây là đâu ?
Hắn vừa thầm nhủ, vừa nhìn ngó khắp xung quanh.
Nhưng trước mắt của hắn chỉ toàn một màu đen. Hắn đang ở một không gian tối tăm.
- Có ai không ?
Trần Thiên kêu lớn.
Tiếng của hắn vang vọng khắp không gian này, nhưng vẫn không có một âm thành nào đáp lại.
Bỗng chốc, hắn giật mình khi thấy được cả cơ thể của mình. Hắn nói thầm:
- Thật kỳ quái! Tại sao mình lại thấy được cơ thể của mình nhưng lại không thấy được bất kỳ vật khác ?
- Vì sao mình lại xuất hiện ở đây ?
Đang trong lúc hắn nghĩ thì bỗng nhiên có một ánh sáng lóe lên từ phương xa.
Ánh sáng này lập tức thu hút cái nhìn của Trần Thiên.
Hắn thấy được ánh sáng này đang từ từ tới gần vị trí của bản thân.
Chưa đầy 1 phút, hắn đã biết đạo ánh này là vật gì.
Một bé gái tầm khoảng 8, 9 tuổi đang ngái ngủ nhìn chằm chằm hắn. Bé gái này cao tầm khoảng 1 mét, nàng có mái tóc màu vàng, khuôn mặt cực kỳ khả ái. Thấp thoáng, một chiếc răng nanh nhỏ hiện ở khóe môi.
Trần Thiên không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì từ trên người của cô bé.
Khi tới bên cạnh hắn, bé gái vừa dùng tay dụi dụi mắt, vừa nói:
- Bổn tiểu thư đang ngủ ngon, ngươi gọi cái giề ? Muốn chết hả ?
Nghe vậy, Trần Thiên đang tính trả lời thì lập tức không còn thấy bóng dáng của bé gái.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy đau đau ở cánh tay.
Theo bản năng, hắn dơ cánh tay lên. Ánh mắt của hắn lập tức rung động.
Không biết từ khi nào, bé gái này đã chạy tới và cắn chặt vào cánh tay hắn.
- Nhả ra!
Trần Thiên hét lên khi cảm thấy máu của mình đang dần bị mất đi.
Nghe thấy hắn hét lên, bé gái này lập tức dùng hai tay và hai chân của mình ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
Trần Thiên dùng sức hất bé gái ra nhưng không được. Hắn lập tức dơ tay lên, hạ xuống và đung đưa qua lại một cách liên tục. Nhưng dường như bé gái này giống như một con đỉa vậy, một khi đã bám vào thì cực độ khó rớt ra.
Biết rằng không thể dùng cách bình thường hất bé gái ra được, hắn lập tức kết ấn.
- Chuyển!
Lập tức, mỗi tròng mắt của hắn biến thành thái cực đồ.
- Khai Môn!
Ngay chớp mắt, một luồng khí trắng bốc ra từ trong cơ thể của Trần Thiên và tụ lại. Khí thế của hắn nhanh chóng tăng lên.
Không biết vì sợ khí thế của hắn, hay là gì. Nhưng khi hư ảnh con khỉ dung nhập với Trần Thiên thì bé gái này tự động buông cánh tay ra.
Sau khi nàng nhả ra, từng giọt máu ở tay của hắn bắt đầu rỉ xuống. Nhưng rất nhanh, vết máu khô đặc lại. Vết thương cũng nhanh chóng bình phục.
Một lần nữa, thân ảnh một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào nhau. Trần Thiên lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai ?
Nghe thế, bé gái lè cái lưỡi bé tẹo của mình ra và liếm liếm khóe môi. Dường như nàng ta hút máu của hắn vẫn chưa đã ghiền.
Sau đó, bé gái nở một nụ cười đầy bí hiểm và nói:
- Ta là ai ư ? Ngươi cho ta uống thêm một ít máu nữa thì ta sẽ cho ngươi biết.
Đáp lại lời của bé gái, Trần Thiên lập tức lao lên và nắm lấy cổ của cô bé.
Hắn bắt đầu dùng sức bóp mạnh cái cổ bé tí này.
Bị hắn bóp cổ, cô bé không ngừng giãy dụa và cáo cấu vào tay cánh tay của hắn. Nhưng tất cả đều vô ích, nàng không thể nào thoát ra được.
Tức khắc, mặt của cô bé lập tức đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí.
Hắn đầy sát khí nói:
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói hay là không ?
Nếu như không phải điều tra về nơi này, Trần Thiên đã lập tức giết tiểu yêu tinh.
Dường như cảm thấy sát khí của Trần Thiên, cô bé gật gật đầu.
Thấy vậy, Trần Thiên buông lỏng bàn tay ra. Thân thể của cô bé lập tức rơi xuống nền.
Vừa thoát khỏi bàn tay của hắn, cô bé ôm lấy cái cổ của mình và ho sặc sụa.
Một lúc sau, bé tươi tỉnh trở lại. Nàng lập tức tỏ ra vẻ thanh cao nói:
- Nếu ngươi thành tâm muốn biết, thì ta sẽ sẵn sàng trả lời.
- Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ hòa bình của thế giới..
- Ta…
Chưa kịp nói dứt câu, cô bé nhanh chóng lấy thấy được ánh mắt đầy sát khí của Trần Thiên. Cả người của cô run rẩy.
- Nếu bây giờ mình mà không nói thật, chắc hắn ta ăn tươi nuốt sống mình mất.
Nghĩ vậy, cô bé dùng tay che trước miệng của mình:
- Aaa~hèm aa~hèm! Ta tên là Nguyễn Thị Khả Ái.
Nghe vậy, Trần Thiên lạnh lùng nói:
- Đây là đâu ? Tại sao ta lại xuất hiện ở đây ?
Cô bé lập tức đáp lại:
- Cái đó thì ngươi phải đi hỏi chủ thượng. Ta không biết!
- Chủ thượng ?
Trần Thiên nhíu nhíu mày.
Hắn đang tính nói gì đó thì bỗng thấy cô bé ngã xuống đất lăn lộn. Hai tay của cô bé thì ôm lấy đầu của mình, khuôn mặt thì tỏ ra cực kỳ đau đớn.