Chưa được bao lâu, tiếng “tí tách~ tí tách~ tí tách ~tí tách ~tí tách” vang lên. Tiếp sau đó, một mùi hôi của đất bốc lên nồng nặc.
Cả bầu trời nhanh chóng chìm vào trong bóng tối. Những hạt nước như vũ bão lập tức từ trên trời rơi xuống dưới mặt đất.
Cả khu vực xung quanh nhà của Trần Thiên lập tức chìm đắm trong cơn mưa lớn.
Những hạt mưa to như viên bi liên tục rơi vào người, rơi vào mắt của hắn. Cả người của hắn lập tức ướt nhẹp.
Từng cơn gió “ù ù” ập tới càng làm cho cái lạnh thêm phần gia diết hơn.
Đôi mắt của con người chính là bộ phận dễ bị tổn thương nhất. Cho dù đạt đến cảnh giới cao thâm, điều này vẫn luôn đúng.
Vì thế khi hai mắt không ngừng bị từng hạt mưa rơi vào, hắn cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Tuy rằng bị như thế, nhưng trong lòng của Trần Thiên cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Mặc kệ những điều đó, Trần Thiên vẫn kiên trì tiếp tục việc tu luyện linh nhãn. Hắn cảm thấy mình sắp thành công.
…
Cơn mưa đến nhanh, đi cũng nhanh!
Rất nhanh chóng, từng đám mây đen từ từ trôi đi. Bầu trời cũng sáng dần.
Bỗng chốc, người của Trần Thiên thoáng dao động nhẹ.
Bởi vì, hắn thấy được Mặt Trăng. Đúng như thế, một Mặt Trăng to tròn đã xuất hiện ở khung trời ấy.
Điều này chưa từng diễn ra một lần nào trong suốt hơn 1 tháng này.
Tức khắc, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất. Nhưng lần này có vẻ hơi có chút khác biệt so với những đêm trước, cả người của hắn được tận hưởng trực tiếp thứ ánh sáng này.
- Thoải mái quá!
Sau khi hứng chịu một cơn mưa tầm tã, Trần Thiên cảm thấy không mấy dễ chịu. Nhưng khi được thứ ánh sáng này chiếu vào, hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp và hài hòa.
Mặt trăng này to tới mức dường như chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn của hắn. Cảm giác đau nhức và mỏi mệt ở hai mắt lập tức vơi dần đi.
Không biết vì sao, thứ ánh sáng này giống như là một loại thánh dược trị thương. Hai mắt của hắn dần dần được chữa khỏi. Điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ buồn phiền.
Công sức hơn một tháng trời của hắn lập tức tan thành mây khói.
Bởi vì hắn hiểu, mắt của mình phải mù thì mới tu luyện thành công bước 1.
- Chết tiệc! Sớm không đến, muộn không đến lại đến ngay thời khắc này. Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi mà. Sau đêm nay, hai mắt của mình chắc chắn sẽ bị mù.
Trần Thiên chửi thầm ở trong lòng.
- Haizz…Kể từ khi đến thế giới này, mình làm việc gì cũng gặp biến cố. Tuy nhiên, kết cục vẫn đâu vào đấy. Mình tin rằng lần này cũng thế.
Hắn đang chán nản thì bắt được một tia hy vọng. Ngay lập tức, tinh thần của hắn lập tức phấn khởi.
Một câu hỏi lập tức xuất hiện trong đầu của hắn:
- Vì sao ánh sáng của nó lại chữa được thương ? Chẳng lẽ Mặt Trăng ở thế giới này có đôi chút khác biệt so với thế giới kiếp trước của mình ?
Có lẽ vì vậy, sự chăm chú của hắn lập tức dồn hết vào Mặt Trăng. Hắn muốn nhìn rõ Mặt Trăng này có đặc điểm gì.
Sau gần 2 giờ ngắm nghía, hắn đưa một kết luận:
- Mặt Trăng này có kích thước lớn gấp ba lần so với bình thường ra thì còn lại vẫn không khác gì so với kiếp trước. Thậm chí, hoa văn ở xung quanh cũng giống nhau cực kỳ.
Không từ bỏ việc khám phá, Trần Thiên quyết định tìm tòi cho bằng được điểm khác biệt.
Lúc này, một câu hỏi khác lại xuất hiện trong não của hắn:
- Liệu Mặt Trăng ở đêm nào cũng giống như vậy ? Không đúng! Kể từ khi sống ở thế giới này, mình chưa bao giờ cảm nhận được ánh trăng nào có cảm giác như thế.
- Đúng rồi! Đây chính là khác biệt. Chẳng lẽ nó có liên quan đến việc mình tu luyện linh nhãn ? Hay là hôm nay là một ngày đặc biệt.
Mọi chuyện diễn ra một cách đầy bất ngờ nên Trần Thiên đã quên mất một điều.
Cách khoảng 20m ở sau lưng của Trần Thiên, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Khi Mặt Trăng này xuất hiện, đôi mắt này lộ ra nét bất ngờ. Ngay lập tức, cái nhìn của nó lập tức chuyển dời từ người của Trần Thiên sang Mặt Trăng này.
Ánh Trăng nhanh chóng làm sáng một vùng không gian tăm tối này. Tức khắc, chủ nhân của đôi mắt này cũng lộ diện.
Một thân ảnh uyển chuyển của một cô gái xuất hiện. Nàng ta mặc một chiếc váy màu trắng tuyết. Khuôn mặt thì xinh đẹp tuyệt luân dần dần hiện ra. Nàng ta chính là Linh.
Vì muốn tìm hiểu xem tên đệ tử đầy huyền bí này và cũng như xem hắn có phản ứng gì sau một khoảng thời gian thử đan, nên nàng quyết định âm thầm theo dõi hắn.
Trong suốt 2 tháng đầu tiên, nàng đứng ở khoảng cách rất xa theo dõi Trần Thiên.
Sau khi thấy được sự thay đổi của hắn trong 2 tháng này, nàng cũng cực kỳ bất ngờ. Và điều nàng cực kỳ bất ngờ hơn chính là Trần Thiên càng ngày càng tỏ ra thần thần bí.
Khi thấy hắn ngồi bất động ở một chỗ suốt hơn 1 tháng, nàng có đôi chút lo lắng nên đã tới gần hơn để xem xét tình hình.
Cữ nghĩ cơn mưa này sẽ làm cho hắn ẩn núp, nhưng không! Một lần nữa, dự đoán của nàng lại sai lầm. Hắn vẫn ngồi bất động ở một chỗ và mở trừng mắt ra nhìn ngắm vùng trời.
Và rồi khi Mặt Trăng này xuất hiện, Linh đứng đờ người ra. Đây là lần đầu tiên nàng thấy được một mặt to như thế này.
Khi ánh trăng chiếu vào người của nàng, một loại dược lực cực kỳ nồng đậm tràn vào mũi.
Linh cực kỳ bất ngờ. Khuôn mặt của nàng lộ ra nét suy tư:
- Đây…Đây là Mặt Trăng ư ? Vì sao trước giờ, mình chưa từng thấy hoặc nghe một thứ như thế này ?
- Chẳng lẽ điều này là do hắn gây ra ?
Vừa nghĩ, ánh mắt của nàng lại một lần nhìn chằm chằm vào thân ảnh ngồi bất động ấy.
…
Quay trở lại Trần Thiên!
Khi hai mắt của hắn được chữa khỏi hoàn toàn thì Mặt Trăng cũng dần dần mờ đi.
Khi từng họa tiết cuối cùng của nó biến mất, một vòng lửa bằng thoáng hiện.
Tức khắc, một hình tròn đỏ rực càng ngày càng rõ dần và hiện ra ở vùng trời này. Nhiệt độ nhanh chóng thay đổi.
- Cái gì ? Mặt Trời ? Vì sao nó lại mọc ở phương hướng này ? A…a…hai mắt của mìnhhh.
Trần Thiên đang tự hỏi thì một cảm giác đau rát từ hai mắt quay trở lại.
Mặt Trời này có kích thước không khác gì Mặt Trăng lúc trước. Những tia nắng của nó lập tức chiếu thẳng vào vùng không gian này.
Tiếp xúc với Mặt Trời trực tiếp, hai mắt của Trần Thiên ngày càng đỏ lên.
Lập tức, hai dòng máu đỏ tươi chảy từ trong hốc mắt ra.
Mặc dù bị từng cơn đau rát và nhức nhối ở hai mắt, nhưng Trần Thiên vẫn không nhắm mắt lại. Hắn cắn chặt môi lại và nhìn chằm chằm vào Mặt Trời đột biến này.
Bởi vì hắn hiểu, đây chính là cơ hội của mình. Tất cả những việc lạ xảy ra từ hôm qua tới giờ là do bản thân gây ra.
…
Thấy được Mặt Trời này, Linh cũng giật mình không thôi.
Một cảm giác uy bức nhanh chóng ập vào người khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Mặc dù tu vi của nàng đã Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng hai mắt của nàng vẫn không thể nào nhìn trực tiếp vào Mặt Trời.
Nàng nhanh chóng lấy tay che đi hai mắt của mình lại và di chuyển sang một phương hướng khác.
Khi thấy không còn bị chói mắt, nàng mới dừng lại. Lúc này nàng mới biết rằng, bản thân đã lùi ra rất rất xa.
Ở khoảng cách này, nàng không thể dùng mắt thường nhìn khu vực của Trần Thiên. Không biết vì lí do gì, nàng cũng không thể thấy được Mặt Trời.
Tức khắc, một tia thần thức từ người của nàng mở rộng ra. Vừa mới mở rộng ra được khoảng 5m, thần thức của nàng dường như gặp phải một kết giới.
Khi nàng cố gắng xâm nhập vào trong thì lập tức thần thức của nàng bị thiêu đốt.
- Phụttttttt!
Linh phun ra một ngụm máu vì bị thần thức phản phệ.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tái nhợt. Tay của nàng lập tức xuất hiện một viên Mộc Linh đan cấp 2.
Sau khi nuốt viên đan này, nàng nhanh chóng ngồi xuống khoanh chân lại luyện hóa dược lực.
Một lúc lâu sau, nét mặt của nàng dần dần có khí huyết. Linh mở hai mắt ra và nói thầm:
- Cũng may mình thu hồi thần thức kịp. Nếu không, mình oe rằng..
Không suy nghĩ tiếp, hai mắt của nàng lại một lần nữa nhìn về phương hướng của Trần Thiên.
…
Thoáng chốc! Tầm nhìn của Trần Thiên càng ngày càng hạn chế. Nó dần dần tối dần đi và tỉ lệ nghịch với cơn đau rát.
- Sắp thành công rồi… Một chút nữa..một chút nữa thôi…
Trần Thiên thầm mừng ở trong lòng.
Khi màu mắt của hắn trở nên trắng xác thì cũng là lúc hắn không còn thấy gì. Trước mặt của hắn chỉ tồn tại duy nhất một màu đen.
- Thành Công Rồiiii!
Trần Thiên đứng dậy và hét lớn lên.
Nét mặt của hắn cực kỳ mừng rỡ.
Cùng lúc đó, Mặt Trời lập tức biến nhỏ trở lại và di chuyển đến khung trời ở hường Đông.