Mấy khắc trước.
Trong cổ xe ngựa ,thiếu niên Thanh Huyền nghe được tiếng đánh nhau phát ra ngoài xe, hắn biết đây chính là cơ hội để trốn thoát.
Thanh Huyền điên cuồng vùng vẫy cổ tay, để nới lỏng dây trói ra.
Sau một lúc, thì Thanh Huyền cuối cùng cũng mở được dây trói. Hắn vội vàng kéo miếng vải đang bịt mắt mình ra.
Vừa mở ra, Thanh Huyền thấy Huyền Châu đang đứng phía trước, nhìn ra phía ngoài xe ngựa.
Nhân cơ hội, hắn nhanh chóng cởi dây trói chân ra, rồi định bỏ chạy nhưng nhìn lại, thì thấy phía bên hong của Huyền Châu có một con dao nhỏ được bọc trong cái bao.
Thanh Huyền một hồi suy tính, bước nhẹ từ từ đến, ngay khi người phụ nữ trung niên họ Huyền quay đầu, thì hắn đã giựt được con dao.
"Đứng Yên!" Thành Huyền đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng, tay cầm con dao nhỏ hướng về Huyền Châu nói.
"Người dám ra tay ư?" Huyền Châu lộ ra vẻ khinh thường, trong mắt bà ta, hắn cũng chỉ là một tiểu tử mười bốn tuổi. Thật sự dám ra tay giết người sao!
Huyền Châu tiếp tục từ từ bước đến gần Thanh Huyền.
"Ta bảo đứng yên"
Bỏ ngoài tai lời của Thanh Huyền, Người phụ nữ họ Huyền vẫn tiếp tục bước đến gần.
"Là ngươi ép ta" Nói xong Thanh Huyền cầm trên tay con dao quơ qua quơ lại.
"Hừ! Đồ không biết điều" Thấy Thanh Huyền ngoan cố như vậy, Huyền Châu sắc mặt nhíu lại tức giận nói.
Ngay sau đó, thì bà ta dùng linh lực truyền vào bàn tay đánh một chưởng vào Thanh Huyền.
Ngay khi dính chưởng, đòn tấn công đó làm cho Thanh Huyền bay ra khỏi cổ xe ngựa.
"Hự...đây...đây là gì? Người tu tiên hay là võ công!" Một chưởng vừa rồi xuất ra làm cho Thanh Huyền đau đớn không thôi, hình như trong đó còn nghe được tiếng xương gãy. Lúc này hắn có chút hối hận muốn bỏ chạy.
"Đau quá! Mình sẽ chết như này ư?" Thanh Huyền lo lắng nói.
"Chết đi" Huyền Châu sau khi xuống xe, dùng bàn tay định đánh ra một chưởng nữa.
Phụt!
Vài ngụm máu từ trong miệng Thanh Huyền phun ra.
Ngay khi bàn tay của Huyền Châu sắp tới đầu của Thanh Huyền, thì từ trong người hắn phát ra một đạo ánh sáng chói mắt.
Ùm!
Sau khi ánh sáng vụt tắt thì cả người của Huyền Châu bay ra.
"Đây...đây linh lực của ta!" Người phụ nữ Huyền Châu sắc mặt hốt hoảng nhìn lại bàn tay của mình không còn thấy chút dao động linh lực nữa.
Thì ra ngay khi Thanh Huyền phun ra ngụm máu, có vài giọt rơi xuống dính vào cái bảo túi nhỏ, được hắn mua từ một lão giả lừa đảo.
Ngay khi giọt máu vừa dính vào bảo túi nhỏ, thì nó liền bị hấp thụ. Ngay sau đó, thì đạo quang bay ra, tạo thành một lá chắn phản đòn.
Chưa dừng lại ở đó bảo túi nhỏ đột nhiên tự mở dây cột ở trên đầu ra, từ trong đó xuất hiện một cỗ năng lượng cực mạnh, hút đi tất cả những hạt ánh sáng từ trong người Huyền Châu ra.
Nhìn thấy người phụ nữ Huyền Châu đã suy yếu, nhân cơ hội này, hắn nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau, chạy đến kề dao vào cổ bà ta với sắc mặt lạnh lùng.
Ngay sau đó Thanh Huyền vừa không chế Huyền Châu vừa quan sát tình hình, đứng xem ở phía xa xa kia là hai người đánh nhau...
---
"Hả chết như thế sao" Thanh Huyền đứng ở gần đó nhìn về phía hai thi thể và một người bạch y trước mặt không khỏi bất ngờ.
"Ngươi qua đây" Thiếu niên Lưu Vũ sao khi nhìn thấy Thanh Huyền thì vẫy vẫy tay nói.
Nghe lời này Thanh Huyền cũng có chút cảnh giác. Qua chuyện bắt cốc này, hắn biết rằng thế giới này rất đáng sợ không được tin bất cứ ai.
Biết không chạy được, hắn chầm chậm đi đến, con dao nhỏ để sao lưng, nếu có chuyện gì xảy ra thì đành liều mạng một phen.
"Cảm ơn! Nếu không có ngươi chắc ta cũng không có cơ hội để ra tay. Nói đi người muốn gì, ta sẽ thực hiện một điều cho ngươi. Nhưng nói trước là chỉ trong khả năng của ta" Sau khi Thanh Huyền đến gần, thì Lưu Vũ vỗ vỗ vai nói tiếng cảm ơn muốn đền đáp một chút.
Sau một hồi suy nghĩ hắn lập tức quỳ xuống, vẻ mặt thành khẩn:"Nếu đã vậy. Mong tiên trưởng thu nhận ta làm đồ đệ! Giúp ta bước lên con đường tu hành"
"Chuyện này...thật ra ta không có tư cách để nhận đồ đệ. Nhưng nếu muốn tu hành, có thể đi đến phía bắc cách đây mười dặm, ở đó là tông môn của ta La Sơn Môn. Hai tháng nữa sẽ mở chiêu môn đệ tử. Nhưng người phải dựa vào thực lực để trở thành đề tử của sơn môn, đến lúc đó ta sẽ cố gắng chiếu cố ngươi" Lưu Vũ sau khi nghe lời này thì lắc đầu, nhưng sau đó lại nói cho Thanh Huyền cách khác.
"Vậy người có muốn gì nữa không? Vàng Bạc Châu báu? hay mỹ nữ...." Lưu Vũ không thực hiện được điều kiện của hắn chỉ đành nói điều khác.
"Những thông tin ngài nói chính là thứ quý giá nhất rồi. Không cần những thứ khác đâu." Thành Huyền cũng biết khiêm tốn, không được quá tham lam.
Sau một lúc nói chuyện, Lưu Vũ đem theo thi thể của Doãn Bình rồi tiếp tục trên đường làm nhiệm vụ.
"Mong gì Châu thứ lỗi" Sau khi Lưu Vũ đi một lúc. Thanh Huyền chắp tay trước thi thể của Huyền Châu. Ngay sau đó thì sờ sờ tìm những vật đáng giá.
Một lúc sau, thì hắn tìm được vài thỏi bạc cùng với một tấm da bên trên là khắc bản đồ về điều gì đó.
Trùng hợp là hướng địa điểm của bản đồ trùng đường với La Sơn Môn đều đi về bắc, nhưng đường đi là năm dặm.
"Còn hai tháng nữa với khoảng tiền này chắc cũng miễn cưỡng đến nơi" Thành Huyền thở dài nói.
----
Một tháng sau.
Tại một nơi gọi là Phong Văn Thành. Nơi này là một tòa thành không quá lớn nhưng cũng không thể gọi là nhỏ.
Trong một cái quán khá lớn, bên trong là một đám người vừa gọi thức ăn, vừa tám chuyện. Phía trên lâu là những gian phòng cho thuê.
Tại dưới lầu một người vừa ăn vừa kể chuyện:"Ê người nghe gì chưa! Một tháng tới là La Sơn Môn sẽ mở cuộc tuyển chọn để tử"
"Hả chuyện này người kể rõ chúc đi, ta có chút tò mò a!"
"La Sơn Môn. Môn phái này cứ hai năm lại mở cửa, mở cuộc tuyển chọn đệ tử một lần. Nghe nói môn phái này do một vị tu tiên giả có sức mạnh dời non lấp bể, phá thiên diệt địa tạo nên. Nhưng vì một lí do gì đó mà La Sơn Môn tụt dốc không phanh, trở thành tông môn thất lưu tại Lam Quốc này"
"Thì ra là vậy" ngồi kế bên người kể chuyện là thiếu niên Thanh Huyền"
Sau khi tìm hiểu được một chút, thì hắn đặt một giang phòng rẻ tiền nhất trên lâu, quyết định nghĩ ngơi ở nơi đây.
Buổi tối, tại trong căn phòng, Thanh Huyền đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn đặt một ly nước.
"Cũng sắp đến theo địa điểm rồi. À đúng rồi cái túi này, từ lúc đó thì nó không có gì bất thưởng nữa." Thanh Huyền trên tay cầm bản đồ, ngay sau đó thì nhớ lại lấy ra cái bảo túi nhỏ.
Từ khi bảo túi bảo vệ Thanh Huyền, hắn biết đây là bảo vật luôn nghiên cứu, một tháng qua lại chẳng có gì bất thường.
Hắn dùng hết sức nhưng vẫn không mở ra được....
Sau một lúc, Thanh Huyền đi đến giường thổi nến rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau mặt trời mọc lên, Thanh Huyền sau khi tỉnh dậy thì đi súc miệng vệ sinh.
Thành Huyền đi xuống lầu gọi món ăn sáng.
Sau khi ăn xong, hắn tiếp tục lên đường đi.
Ba canh giờ sau, tại một cái thành nhỏ, Thanh Huyền dựa theo bản đồ đến một ngôi nhà trong thành.
Hắn do dự một chút rồi bước vào, khi vô thì thấy trong căn nhà một bóng tối bao chùm khắp nơi không thấy gì.
Hắn vội mua vài cây nến, thắp sáng rồi tìm, mở cửa sổ ra cho cho ánh sáng chiếu vào.
Lúc sau, hắn nhìn thấy trong căn nhà đầy bụi bặm, chắc là do không có người sinh sống.
Hắn vội vàng lấy ra tấm da có khắc bản đồ, lặt ngược ra sau thì thấy chỉ dẫn.
Đi đến căn phòng bên trái, bước vào thì đến cái kệ sách.
Thanh Huyền trong lòng có chút nghi ngờ, giống như là chuyện này đã được sắp đặt vậy.
Hắn bắt đầu cảnh giác, trên tay cầm con dao nhỏ, rồi đi từ từ đến kế sách.
Thanh Huyền bỗng nhiên nhớ lại lúc trước, bản thân đọc truyện hay xem tivi, thấy cảnh nam chính xoay quyển sách hay lấy nó ra, thì cơ quan bắt đầu khởi động xuất hiện một thôn đạo bí mật.
Hắn cũng làm theo lấy từng quyển sách xoay xoay, lúc lâu sau tay hắn đã dính đầy bụi nhưng cơ quan vẫn chưa kích hoạt.
Thanh Huyền tức giận vì bị lừa dối mắng"Đúng là đồ lừa đảo"