Chương 3: Giải cứu

Xuất hiện trước mặt nam trung niên là thiếu niên mặc một bộ bạch y, bên hông có một bảo túi nhỏ kích thước chưa bằng một gang tay...

Sau khi nói xong, thì nam thanh niên, từ trong bảo túi nhỏ đó rút ra một thanh huyền kiếm sắc bén, rồi xong lên chém thẳng về nam trung niên đang cưỡi cỗ xe ngựa.

Thiếu niên toàn thân bạch y này tên là Lưu Vũ, vẻ ngoài tuấn tú, khí chất bất phàm...

Còn người trung niên nam họ Doãn tên Bình.

Xẹt xẹt!

Đường kiếm sắc nhọn chém xuống hướng về nam trung niên mà công kích.

Người nam trung niên họ Doãn cũng không phải dạng vừa, hắn lấy ra thanh trường đao từ trong bảo túi bên hong của mình, đỡ lại đòn tấn công của thiếu niên bạch y.

Ngay khi chặn được đòn tấn công của Lưu Vũ, thì hắn dùng sức đẩy đòn tấn công ra, ngay sau đó đứng dậy nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa.

Sau khi xuống xe, hắn dùng thanh trường đao chém điên cuồng vào Lưu Vũ.

Lưu Vũ hết sức chống đỡ lại những đoàn trảm liên tiếp của Doãn Bình.

Hắn dùng bộ pháp chạy ra một khoảng cách tầm trung không quá xa, ngay sau đó niệm một loại pháp quyết, hai ngón tay ấn vào đường kiếm.

Từ trong thanh kiếm phát ra ánh sáng chói mắt, tiếp theo đó hắn thủ thế, quơ ra hai đường kiếm chém ngang và dọc.

Hai đường năng lượng hình lưỡi liềm từ trong kiếm đồng thời xuất ra, hợp lại tạo thành một hình chữ thập màu xanh bắn tới nam trung niên.

"Hừ! Linh khí ngoại phóng, trò này ta cũng biết!" Nam trung niên họ Doãn sau khi nhìn thấy chiêu này thì hừ lạnh một tiếng.

Doãn Bình truyền linh lực vào thanh trường đao, rồi chém ra, một đường năng lượng bay tới.

Khi hai đòn tấn công chạm vào nhau thì"bùm" một tiếng, âm thanh chói tai vang lên, ngay sau đó là cát bụi phủ khắp mọi nơi.

Lực lượng đòn tấn công làm cho người trung niên bị đẩy ra một khoảng cách ngắn.

Nhân cơ hội này, nam trung niên lấy ra hai lá bùa màu vàng từ trong bảo túi nhỏ, rồi dán tấm bùa vào chân.

Khói bụi vừa tan, thiếu niên Lưu Vũ lại không nhìn thấy kẻ địch ở đâu, thì trong tức khắc một bóng người xuất hiện đằng sau, chém một đao về phía hắn.

Không sai người chém chính là người Doãn Bình.

Sau khi bị chém, Lưu Vũ mới phản ứng lại dùng bộ pháp của mình thi triển chạy ra xa.

"Phù may mà mình mang theo Cẩm Thạch hộ thân của gia tộc ban cho" Lưu Vũ thở phào một chút, ngay sau đó thì cẩn trọng quan sát khắp mọi nơi.

"Ồ! đồ tốt đó tiểu tử" Nam trung niên họ Doãn sau khi chém xuống người thiếu niên, thì có một lá chắn vô hình cản lại, phía trước ngực Lưu Vũ lộ ra một cái thạch nhỏ phát sáng.

"Hừ! Vô sỉ, lại chơi đánh lén. Ta vốn còn muốn cho người một cơ hội. Nhưng giờ hết rồi!"

Lưu Vũ nhíu mày tức giận, hắn sử dụng bộ pháp, chạy nhanh đến người trung niên họ Doãn.

Hắn thi triển Hỏa Vân Thuật, từ trong không trung ngưng tụ ra ba đạo hỏa cầu. Theo sự không chế bắn thẳng về hướng của nam trung niên.

Hỏa Thuật!

Doãn Bình bất ngờ, ngay sau đó thì vội vàng dùng phù triện tốc độ né đón.

Nhưng không may, những Hỏa Cầu đó luôn đi theo sự khống chế của Lưu Vũ.

"Vô ích thôi. Nó sẽ luôn đi theo ngươi, dù cho có chạy đến chân trời" Lưu Vũ nói.

Nghe vậy, Nam trung niên cũng không chạy nữa. Hắn đứng lại ngay sau đó, thì từ trong bảo túi lấy ra một tấm Lam Phù( bùa xanh).

Miệng hắn niệm một loại pháp quyết, hai ngón tay kẹp chặt lá phù triển. Một đạo quang phát ra hình thành nên một kết giới, lá phù trên tay người trung niên cũng dần tan đi.

"Đồ khốn người có biết tấm phù này đắt lắm không hả!" Nhìn thấy lá phù mình bỏ một đóng tiền ra mua, thì trong lòng hắn tiếc đứt ruột nhìn thiếu niên bạch y phía trước tức giận mắng.

Ngay khi những đạo hỏa cầu liên tiếp bắn tới, đụng vào kết giới thì "ầm, ầm, ầm" mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên. Lúc sau, những hỏa cầu đó tan vào hư không, kết giới biến mất đi.

"Ha ha ha. Đoàn vừa nãy có phải đã ngốn hết linh lực, của ngươi rồi đúng không, vậy thì đến lượt ta" Doãn Bình sắc mặt đắc ý nói

Tiếp đó người trung niên họ Doãn vận dụng phù triện tốc độ, chạy nhanh đến Lưu Vũ.

Ngay sau đó, thì thi triển đao pháp.

Hộ Thập Nhất Đao!

Thất Thức Quang Khởi! Hắn vùng đao một cái, chớp mắt đã liên tiếp xuất ra bảy đạo đao khí.

May mà có cái thạch quang đỡ lại đòn tấn công.

Hừ!

Doãn Bình nhíu mày một cái ngay sau đó thì nói:" Nếu đã vậy, thì ta sẽ dùng thứ này. Không tin là ngươi có thể chống đỡ được".

Từ trong Bảo túi nhỏ bên hong hắn lấy ra một tấm lôi phù.

"Thiên Địa dẫn, lôi đình khẩu nhập bất xuất phá..." Doãn Bình niệm pháp, hai ngón tay kẹp tấm lôi phù lại.

Xẹt xẹt xẹt!

Từ trong lôi phù bắn ra một tia lôi đình cực mạnh mang theo thanh âm xé gió rất chói tai, dưới sự không chế của Doãn Bình, tia lôi đình vọt thẳng tới Lưu Vũ.

Chớp mắt một cái, tia lôi đình đó đã bay tới bắn vào lá chắn, do cái thạch quang trước ngực Lưu Vũ tạo ra.

Khi đòn tấn công chạm vào lá chắn, hai bên không ngừng cạ vào nhau, phát ra một âm thanh rất khó nghe khiến hai người cũng phải bịt tai lại.

Một lúc sau, cuối cùng âm thanh cũng tan biến, đòn tấn công cũng biến mất luôn.

"Hừ! không ngờ cái thạch quang đó lại cứng như vậy a!" Doãn Bình câu mày sắc mặt khó coi nói.

Bỗng nhiên từ đằng xa một tiếng hét cất lên "A", nghe được tiếng hét này Doãn Bình quay đầu nhìn lại, thì thấy người phụ nữ Huyền Châu đang bị một thiếu niên cầm một con dao kề vào cổ.

"Lão Doãn cứu ta..." Người phụ nữ Huyền Châu sắc mặt xanh xao sợ sệt liên tục kêu cứu.

"Dừng tay lại tiểu tử!" Doãn Bình vội vàng xoay người định chạy đến, nét mặt vô cùng hốt hoảng hét to.

Trong lúc để lộ sơ hở, Lưu Vũ vội vàng ngưng tụ tất cả linh lực còn lại vào bàn tay, rồi đánh một chưởng vào người Doãn Bình.

Ầm!

Một chưởng vừa xuất ra, làm Doãn Bình bay một khoảng cách, rồi thân thể của hắn đập mạnh vào một cái cây lớn.

"Phụt..." Doãn Bình khi bị đập mạnh vào cây, thì miệng không tự chủ được mà phun ra ngụm máu.

"Hừ! Chơi trò uy hiếp con tin, đánh lén trong lúc người khác mất cảnh giác. Vậy mà lại dám nói ta vô sỉ!" Doãn Bình tay ôm vào vết thương, vẻ mặt nhăn nhó, giọng khinh bỉ nói.

"Đánh với lũ người như các ngươi thì cần chính nhân quân tử ư?" Lưu Vũ sắc mặt không thay đổi nói.

"Đám người các ngươi xem mạng người như cỏ rác, lúc đầu dụ dỗ những đứa trẻ rồi bắt cóc chúng đem bán làm nô lệ hoặc làm thịt để ăn! Thật ghê tởm. Rất đáng chết!!" Lưu Vũ càng nói trên khuôn mặt ấy làng càng lộ ra vẻ tức giận sát khí nổi lên bừng bừng.

Nhìn thấy người đàn ông họ Doãn bị đánh bay như vậy, Huyền Châu liền cảm thấy đau xót:" Lão Doãn ông đừng lo cho ta, chạy đi!"

"Giờ thì ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là cùng chúng ta về tông môn chịu tội. Hai là ta giết các người rồi đem về tông môn" Lưu Vũ nói.

"Ta về tông môn cũng được nhưng xin ngươi, tha cho nàng ấy một lần"

"Người không có quyền quyết định"

Xẹt! một tiếng, kiếm của Lưu Vũ đã chạy qua thủ cấp của ngươi đàn ông trung niên họ Doãn kia.

Ngay sau đó, thì máu không ngừng chảy ra phun lên tứ phía , vài giọt dính vào thanh kiếm cũng có vài giọt dính trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên Lưu Vũ.

"Không...!" Người phụ nữ Huyền Châu sốc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng sau đó thì nước mắt rơi xuống, đau đớn la lên.

Huyền Châu vội vàng thoát ra khỏi tay thiếu niên, chạy nhanh đến Doãn Bình, nhưng khi đến gần thì Lưu Vũ giơ thanh kiếm lên sắc mặt vẫn lạnh lùng nói:"Giơ tay lên chịu trói".

"Người...người ta liều với ngươi" Huyền Châu nét mặt giận dữ xông thẳng đến.

xoạt!

Trong tức khắc, thanh kiếm đã găm sâu vào ngực của người phụ nữ Huyền Châu.

"Lão Doãn ta cũng sắp gặp lại được ông rồi" Ngay sau đó người phụ nữ Huyền Châu cũng tắt thở chết.