Lúc đi đến gần cửa thôn, thì Thanh Huyền vui mừng vội vàng đi thật nhanh vào trong.
Sau khi đi vào, cảnh tượng phía trước làm cho hắn đứng bất động, nét mặt biến động, không thể tin vào khung cảnh trước mắt mình.
Rất nhiều thi thể trải dài khắp nơi, máu tươi chảy thành sông, tất cả ngôi nhà, cây cối tất cả đều bị ngập trong biển lửa, thiêu cháy mọi nơi làm khói bụi bay tứ tung.
Cái lu nhỏ đựng nước của Thanh Huyền cầm trên tay rớt xuống, làm cho hắn hoàn hồn lại. Vội vàng chạy nhanh đến một ngôi nhà gần cuối dãy bên trái.
Ngay khi đi vào ngôi nhà thì không nhìn thấy ai cả, lúc này trong lòng Thanh Huyền rối loạn.
"Không thấy ! Vậy chắc chắn là ông còn sống. Ông ơi, Ông..." Thanh Huyền trong lòng tự nhủ ông mình vẫn còn sống, sau đó thì đi ra khỏi căn nhà, la to lên tìm khắp nơi.
"Tiểu Thanh ?..." Một thanh âm yếu ớt ở gần đó vang lên.
"A! Dì Vương. Dì chờ một chút con sẽ đẩy tản đá ra khỏi người dì." Thanh Huyền sau khi nghe được thanh âm ở gần đó phát ra, thì vội vàng chạy đến. Lúc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bị một tảng đá lớn đè người thì hốt hoảng, đi tới cố gắng dùng hết sức đẩy ra.
"Vô ít thôi với sức lức nhỏ bé đó không thể nào lung lay được tản đá đó đâu" Dì Vương nhìn thấy Thanh Huyền đang cố gắng đẩy tản đá lớn ra khỏi người mình, thì khuyên bảo.
"Đúng rồi vừa nãy nghe thấy con đang gọi Thanh thúc đúng không, ông ấy đã bị lũ Cuồng Lang Bang bắt đi rồi..." Vương Châu nằm thoi thóp, sau khi yếu ớt nói với Thanh Huyền xong thì cũng tắt thở.
"Dì Vương. dì dì...." Sau khi người phụ nữ họ Vương không thấy có động tĩnh gì, Thanh Huyền không tin vào chuyện xảy ra trước mắt liền cố gắng kêu lên tên của người phụ nữ họ Vương.
Sau một lúc, hắn mới chấp nhận tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
"Dì Vương à, hãy yên nghỉ con sẽ giúp dì báo thù..." Vừa nói hắn liền lấy tay vuốt nhẹ đôi mặt đang mở của người phụ nữ họ Vương xuống.
Thanh Huyền sau đó, lấy tay xóa đi những giọt nước mắt dính trên khuôn mặt, tiếp đó thì đứng dậy. Lúc này, đôi mắt của hắn trở nên lạnh lẽo vô cùng, hận ý mãnh liệt ngập tràn trong lòng của Thanh Huyền đối với Cuồng Lang Bang giống như là dòng nước chảy cuồng cuộn không bao giờ dứt.
Trong khoảng khắc đó, hắn đã thề rằng sẽ khiến lũ Cuồng Lang Bang trả lại gấp trăm ngàn lần mà chúng đã gây ra.
Một ngày trôi qua đi, sau khi Thanh Huyền chôn cất tất cả người mất trong thôn xong, thì hắn liền quay người rời khỏi nơi này.
Mấy ngày sau, tại khu chợ nhỏ. Thanh Huyền đi lang thang khắp nơi.
"Này nhìn kìa, cậu bé đó chính là người duy nhất sống sót của thôn Yên Lam đó..."
"Haiz đúng là đáng thương quá đi"
"Người thấy đáng thương thì nhận nuôi nó đi"
"Cái này, ta chỉ nói đáng thương thôi với lại nếu làm vậy lão bà nhà ta biết được sẽ băm ta ra đó!"
Sau khi nhìn thấy Thanh Huyền, đi lang thang trên đường, như người vô hồn thì đám người ngoài chợ chụm ba chụm bốn lại bàn tan xôn xao.
"Các người im đi!" Giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.
Người phụ nữ trung niên này gọi là Huyền Châu, bình thường hay giúp đỡ Thanh Huyền trong lúc hắn phụ ông đem các loại hoa quả trồng được ra khu chợ buôn bán.
"Chắc những ngày qua con cũng đói lắm rồi. Để ta dẫn con đến một thực quán ăn một bữa."
Ngay sau đó mọi người xung quang bắt đầu giải tán, người nào làm việc của người nấy.
Nghe được lời này Thanh Huyền trong lòng lại xuất hiện một tia ấm ấp lòng người, liền gật gật đầu.
Sau đó, người phụ nữ họ Huyền dắt tay hắn, dẫn đi đến một nơi.
Vài khắc sau,tại trước một cái thực quán nhỏ là hai người Thanh Huyền và Huyền Châu.
Thực quán này nằm sâu bên trong con hẻm, ở dãy trái của khu chợ, nơi này yên ắng lạ thường lại ít ngươi đi qua.
"Đi tiểu Thanh, chúng ta mau vào thôi." Người phụ nữ họ Huyền giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ cười nói.
Lúc bước vào, Huyền Châu dẫn hắn đến một cái bàn ngồi xuống, ngay sau đó thì đi vào trong gọi món ăn."
Không Gian trong thực quán khá yên tĩnh, chỉ có hai vị khách trong này. Ngoài Thanh Huyền ra thì phía đối diện lại có thêm một cái bàn, ngồi ở đó là hai người.
Một là người đàn ông trung niên, còn lại là một thiếu nữ ước trừng bằng hoặc lớn hơn Thanh Huyền vài tuổi.
Người trung niên đó cũng đi lên gọi món.
Một lúc sau, thức ăn đã mang ra. Do mấy ngày nay, hắn chỉ ăn được những loại quả hạt, có vị chua chát hái được trên cây. Nên khi nhìn thấy những món ăn hấp dẫn trước mắt, đi với đó là hương thơm ngất mũi làm cho hắn không kiềm lòng được mà nắm nguyên một cái đùi gà ăn điên cuồng, tiếp đó là lấy một miếng thịt dầy nhét vào họng....
Sau khi ăn được một lúc, thì bỗng nhiên cơ thể hắn trở nên mệt mỏi, mắt muốn nhắm lại.
"Đây là...." Thanh Huyền định nói một điều gì đó, thì hắn đã gục thẳng xuống bàn.
"Ha Ha lại thêm hai món tiền tới tay" Từ trong bếp bước ra một người đàn ông trung niên mập mập, khuôn mặt xấu xí, chính giữa đầu bị hói một chỗ, ria mép dài hai bên dưới mũi.
Cùng lúc này người thiếu nữ đối diện cũng lăn đùng ra bàn.
Một vài canh giờ sau, Thanh Huyền dần dần mở mắt ra, thì trước mắt hắn là một màu tối đen như mực.
Thanh Huyền bắt đầu sắp xếp lại kí ức trước sau lúc ngất, thì hiểu ra mọi chuyện, hắn thử dùng sức cử động tay chân.
Một hồi sau, Thanh Huyền không ngừng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra, thấy vậy hắn biết bản thân đã bị trói tứ chi, trong miệng thì bị một tấm vải chặn lại, còn thêm một miếng vải bịt mắt làm cho hắn không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Không gian xung quanh không ngừng rung lắc, hắn nghĩ rằng bản thân chắc đang ở trên một chiếc xe hay đại loại là thứ có thể chuyển động nhanh.
Một thanh âm bỗng nhiên từ đâu phát ra, giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc, đi với đó là giọng điệu nhẹ nhàng"Ồ! tỉnh rồi à tiểu Thanh."
Không sai giọng nói phát ra chính là của người phụ nữ gọi là Huyền Châu.
"Đừng nói chuyện với nó" Một Thanh âm khác là nam nhân phát ra, nghe trong đó có vẻ rất ghen ghét.
Nghe được giọng nói này Thanh Huyền cũng đoán được bốn năm phần về chuyện xảy ra.
Giọng nói của nam nhân này, rất giống với giọng nói của người đàn ông trung niên bên bàn đối diện.
Đến lúc này hắn hiểu rằng mình và có thể còn một người khác nữa đều bị bắt cóc, còn hai ngươi trung niên nam nữ chắc chắn là thông đồng, vậy tên chủ của thực quán cũng là đồng bọn với bọn chúng a!
Đột nhiên không gian đang di chuyển dừng lại một cách đột ngột, cả người Thanh Huyền không giữ được thăng bằng liền đập trúng vào một bức tường nào đó.
Giọng nói của người trung niên nam nhân phát ra, lớn tiếng nói :"Này tên kia biết điều thì tránh đường ra nếu không muốn chết à!" Nam trung niên đó dừng phi xe ngựa, vừa quát to bảo người phía trước tránh đường.
"Chết ư? Đương nhiên rồi! nhưng không phải là ta mà là các người chết!"