Chương 1: Sống lại

"Típ típ típ." Máy đo nhịp tim không ngừng vang lên, đi với đó là năm, sáu bác sĩ đang vội vàng đẩy băng ca của bệnh nhân vào phòng phẫu thuật....

-----------------------

Một thế giới có Tiên - Ma -Yêu - Thần và vô vàn loài chủng tộc huyền bí khác.

Ở nơi đó vạn vật đều có thể thông qua việc hấp thụ Thiên Địa Linh Khí, mà trở nên cường đại, có sức mạnh dời non lấp bể, nghịch chuyển càng khôn, tuổi thọ sánh ngang trời đất...

Tại một mảnh đại lục tên Huyền Dương. Ở đó chia làm bốn khu vực gọi là tứ đại vực.

Lần lượt là : Nam Vực, Đông Vực, Bắc Vực, Tây Vực.

Trong mỗi Vực còn có: Lục châu. Mỗi châu đều có các quốc gia, gia tộc, tông môn riêng lẻ, lớn nhỏ được hình thành.

Lâm Châu , một gốc nhỏ cuối bản đồ trong Lam Quốc.

Có một mảnh đất nhỏ, tại đó là một tiểu thôn tên Yên Lam sinh sống.

Mọi người trong thôn thường kiếm sống chủ yếu dựa vào việc làm nông, nuôi trồng các loại cây quả sau đó đem vào khu chợ cách đây không xa bán, ngoài ra họ con làm các việc khác...

Bên trong thôn Yên Lam, tại một ngôi nhà nhỏ khá cũ được làm bằng gỗ. Trong đó có hai người, một là ông lão râu tóc bạc phơ, còn lại là một cái thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi.

"Thanh nhi nhà chúng ta đã hết nước rồi. Con giúp ông đến cái hồ gần thôn lấy nước về đi" Ông lão than thở một chút, rồi đi từ từ đến một góc cuối nhà, lấy một cái khạp lu nhỏ được làm bằng đất bùn đưa cho Thanh Huyền, chậm rãi nói.

"Vâng ạ! Con sẽ đi lấy về ngay, ông cứ ngồi nghỉ ngơi". Thanh Huyền vui vẻ hai tay cầm lấy cái lu nhỏ nói.

Sau khi nói chuyện xong, Thanh Huyền trên tay cầm cái lu nhỏ đi ra khỏi thôn tiến đến nơi lấy nước.

nữa canh giờ trôi qua.

Tại một cái hồ nhỏ, cách Yên Lam Thôn không quá ba dặm có một cái thiếu niên mười lăm mười bốn tuổi đang lấy nước, múc bỏ vào một cái lu nhỏ.

Thiếu niên bề ngoài nhìn vào có thể nói là ưa nhìn, không quá đẹp cũng không quá xấu, làn da hơi thô đen. Cũng là do hắn thường xuyên phụ giúp ông mình trồng cây tưới nước, dưới ánh nắng chói chang...

"Haiz mình đã chuyển sinh qua thế giới này cũng đã mười mấy năm rồi! Vậy mà bàn tay vàng của mình vẫn chưa xuất hiện, đúng chán thiệt". Thiếu niên Thanh Huyền đang ngồi múc nước, vừa suy nghĩ thì thở dài một hơi, sau đó tự lảm nhảm một mình.

Vào mười mấy năm trước, lúc hắn chưa chuyển sinh, sống ở một nơi gọi là trái đất. Là một thanh niên vô cùng bình thường, mỗi ngày phải dậy sớm làm đến đêm tối mà lương cũng chỉ để đủ sống. Chuyện hắn thích làm nhất chính là đọc các tiểu thuyết tiên hiệp, có đôi lúc hắn còn ước mình xuyên không đến thế giới trong truyện nữa.

Nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn chính là vì một lần vô tình đi qua đường, trong lúc mơ mơ màng màng nghĩ ngợi về thứ gì đó không chú ý xung quanh, thì có một chiếc xe chạy tới thắng lại không kịp đụng trúng....

Mở mắt ra lần nữa thì Thanh Huyền thấy có một ông lão nhìn mình cười cười, hắn định nói gì đó thì lại phát hiện ra bản thân không thể lên tiếng chỉ có thể khóc.

Thời gian dần trôi, năm tháng thoi đưa, cứ thế mười mấy năm qua dưới sự chăm sóc nuôi dậy của ông, hắn cũng đã khôn lớn.

Trong thời gian qua, Thanh Huyền cũng không có làm gì, rảnh rỗi thường hay ra chợ giúp ông mình buôn bán hoa quả và các thứ khác.

Trong lúc buôn bán, hắn có nghe biết được, thế giới mình sống là một thế giới tiên hiệp, nhân loại có thể thông qua pháp môn tu hành đặc biệt mà trở nên cường đại, đi may về gió. Nhưng bản thân vẫn chưa thực sự tận mắt thấy được.

...

Sau khi bên trong cái lu nhỏ đã chứa đầy nước, thì Thanh Huyền vội vàng đem về.

Đi được nữa dặm đường, thì hắn dừng lại tại một khu chợ nhỏ, ngồi vào một gốc, có bóng mát nghỉ chân một chút.

Khu chợ này nằm chính giữa cái hồ và thôn Yên Lam, muốn trở về thôn thì bắt buộc phải đi qua khu vực đây.

Lúc Thanh Huyền đang ngồi nghỉ, trong đầu hắn nhớ lại những kí ức lúc ở Trái Đất:"Vòi xịt..." "Bồn cầu xã nước" "Điện Thoại".....Ta nhớ các ngươi quá"'. Hắn nhớ đến vài thứ, thì sắc mặt trở nên chán nản, lẩm bẩm tự nói.

"A! thiếu niên, cậu có muốn đứng trên đỉnh cao của nhân sinh không?" Bỗng từ đâu xuất hiện một thanh âm khô khan phát ra.

Nghe được lời này thì Thanh Huyền chú ý nhìn lên, thì thấy một ông lão mặc bộ y phục màu nâu, mái tóc trắng bạch, râu dài...

"Hả! Ta ư?"Thanh Huyền nhìn nhìn ông lão xa lạ trước mặt, thì quay qua quay lại, tay chỉ chỉ bản thân hỏi.

"Đúng rồi đó thiếu niên, ta thấy cậu cốt cách kì tài, vận mệnh đỉnh cấp, chắc chắn sau này làm nên đại sự, vì vậy....ta muốn bán cho cậu một bảo bối coi như là kết duyên" Lão giả tươi cười sắc mặt vui vẻ nhìn Thanh Huyền, hai tay xoa xoa bắt đầu một màn nịnh hót, ngay sau khi đang nói thì dừng lại một chút suy nghĩ, lấy tay vuốt vuốt râu rồi sau đó tiếp tục nói.

Bảo bối! Thanh Huyền trên khuôn mặt lộ vẻ khó tin, trong lòng hắn nghĩ ngay đến hai từ “Lừa Đảo”

"Đúng đúng! Đây cậu nhìn xem, đây không phải là một cái túi bình thường, nó được làm từ loại vải thiên tầm hơn trăm vạn năm bên trong còn có một viên cửu chuyển linh đan giúp người thoát thai hoán cốt trở thành tiên nhân....." Lão giả đó từ trong người lấy ta một chiếc túi nhỏ kích thước chưa bằng một gang tay, tiếp tới thì ba hoa nói phét về hàng của mình.

Nhìn thấy được cảnh này, thì Thanh Huyền giơ tay ra, biểu thị không mua.

"Cậu hãy suy nghĩ lại, Không nhiều đâu! Chỉ năm vạn thôi". Lão giả vẫn cố chấp thuyết phục, giơ lên năm ngón tay sắc mặt thản nhiên nói.

Vừa nghe được lời này Thanh Huyền có thể chắc chắn người trước mặt hắn là một tên lừa đảo!

" Cậu hãy nghĩ lại đây chính...." Nhìn thấy biểu hiện của Thanh Huyền thì ông lão tiếp tục ba hoa.

Nhưng chưa kịp nói hết thì từ đằng xa nghe được tiếng phát ra

"Chính là hắn kẻ lừa đảo! Hắn đã lừa tôi mất mấy trăm lượng. Mau giúp tôi bắt hắn". Một người trung niên nam tử nhìn ngón tay chỉ thẳng hướng lão giả tức giận nói.

"Ài! đây coi như ta cho nợ, lúc gặp lại nhớ trả" Lão giả thấy mình bị phát hiện thì vội vàng ném cái túi nhỏ cho Thanh Huyền ngay sau đó quay người, dùng tốc chạy mất.

Thanh Huyền thở một hơi, sau đó lấy cái túi nhỏ tùy tiện cất vào trong áo.

Một lúc sau, sức lực Thanh Huyền cuối cùng cũng đã hồi phục.

Hắn đứng dậy cầm lu nhỏ lên, rồi tiếp tục trở về thôn.