Sau khi nhận công xong, hai người liền hỏi có chỗ nào để ăn không.
La Vấn Thiên cũng chỉ cho hắn, gần đó có một Ngự Phòng chuyên phục vụ đệ tử, có điều chỉ cho ngoại môn trở lên.
Vãi! Vậy chỉ làm gì?!!
Thanh Huyền sao khi nghe vậy, thầm nói.
Từ trong tay La Vấn Thiên đột nhiên, xuất hiện ra hai viên nhỏ hình tròn:'' Đây là Ích Cốc Đan, nó có thể giúp người no bụng năm ngày, mà không lo suy kiệt hay gì..."
"Cho chúng ta miễn phí luôn ư?!!" Thanh Huyền vui mừng nói.
"Mơ à, một linh thạch hạ phẩm. Có ngay hai viên!!!" La Vấn Thiên nói.
"Ta mua, ta mua..." Thanh âm của A Ngưu liên tục vang lên nói.
Ngay sau đó, A Ngưu mở hộp ra lấy viên linh thạch duy nhất, đưa cho lão La. Nhanh như chớp, lão chụp lấy viên linh thạch, rồi đưa hai viên Ích Cốc Đan.
Lúc có được hai viên Ích Cốc Đan. Hắn cầm lấy một viên bỏ vào họng:"Đúng là no thật. Sau này không lo chết đói. Còn một viên cho huynh, coi như trả công về việc huynh chỉ đường cho ta" Tiếp đó, viên còn lại, hắn liền đưa cho Thanh Huyền nói.
Thấy như vậy, Thanh Huyền có chút cảm động. Hắn liền mở hộp ra, lấy viên linh thạch của mình mua thêm hai viên Ích Cốc Đan nữa.
"Này coi như trả lại ngươi. Chỉ đường chỉ là chuyện nhỏ, đói bụng mới là chuyện lớn..." Thanh Huyền đưa lại cho A Ngưu một viên.
Tiếp đó, Thanh Huyền bỏ Ích Cốc Đan vào nuốt xuống, một cảm giác no kéo đến.
Quả thực không đói nữa!!!
Sau đó, hắn liền cũng A Ngưu đi ra hậu sơn của Quản Tuyên Phong.
Nữa Canh giờ trôi qua, Đám người Thanh Huyền cuối cùng cũng về nhà nghĩ ngơi.
Lúc trở về, hắn mới phát hiện. Mình vậy vậy mà ở gần nhà với tên A Ngưu kia.
Ầy bỏ đi, Thanh Huyền đóng cửa lại, bắt đầu đầu đi đến bên giường, rồi ngồi xuống.
Từ trong người, hắn lấy ra những thứ bản thân hiện có. Một túi trữ vật. bốn quyển sách, một bình cái bình sứ, tấm lệnh bài.
Thanh Huyền một hồi đắn đó, thì cầm lên cái túi trữ vật lúc trước có được.
Sau đó thì truyền linh lực vào trong. Mở mắt lần nữa, hắn quả thực nhìn thấy, bên trong cái túi có một không gian.
Mà trong đó, Thanh Huyền lại thấy có vài quyển sách, vài bình sứ, và vài tấm bùa, ngoài ra còn có rất nhiều viên thạch giống y hệt cái nãy, và vô số vàng bạc châu báu...
Nhìn thấy những thứ này, Thanh Huyền không khỏi bất ngờ, không nghĩ lại nhiều như vậy.
Hắn dùng ý niệm lấy từ trong đó ra một quyển sách. Bên trên có khắc: Ngũ Hành Chi Khí.
Thanh Huyền mở ra, cẩn thận đọc từng trang.
Một canh giờ sau, hắn cũng hiểu được sơ sơ. Đây là công pháp mượn sức mạnh ngũ hành, từ tự nhiên rồi chuyển hóa thành năng lượng.
Tiếp theo đó, hắn lại lấy một quyển khác...
Hộ Thập Nhất Đao! Đây chẳng phải là chiêu mà tên bắt bắt cóc mình dùng hay sao!
Đọc đến quyển sách này, Thanh Huyền có chút bất ngờ, nhớ lại khung cảnh mà ngươi trung niên lúc sử dụng tấn công.
Sao khi đã đọc qua một lượt, hắn lại quay qua, cầm quyển Nạp Khí Quyết lên...
Hai canh giờ nữa trôi qua.
"Vãi! Như vậy quyển Tụ Linh Quyết mình luyện là bản tàn khuyết a! Hơn nữa nếu không có thiên phú cực cao tu luyện loại công pháp tàn khuyết này, có thể dẫn đến hủy hoại cơ thể, xuất khiếu chảy máu mà chết! Má nó thâm vãi!!!"
Vừa đọc đến điều 67, hắn không khỏi kinh ngạc, tức giận mắng chửi.
Thanh Huyền thở phào một hơi nói"Biết ngay mà. Làm gì có loại chuyện ngon cơm như vậy, may mà mình có thiên phú tốt!"
Ngay sau đó, Thanh Huyền tập chung vào tu luyện quyển Nạp Khí Quyết.
Thiên Địa Vạn Tượng, dung hòa chi linh hấp thụ nguyên khí, hòa hợp máu thịt, kết nối linh thân. Ngưng tụ đan điền, Nạp khí chi pháp.... Hấp!
Thanh Huyền ngồi trên giường xếp bằng lại, nhắm mắt ngưng thần, trong miệng lẩm bẩm tâm quyết.
Bỗng nhiên, nhiều cổ năng lượng, không ngừng chạy vào thân thể hắn, rồi chuyển hóa năng lượng đó thành linh lực cho cơ thể.
Thanh Huyền có thể cảm nhận được, có một dòng khí nóng đang chảy trong khắp thân thể mình. Giống như là hòa làm một vậy, Có thể dễ dàng không chế.
Cảm giác này sảng khoái!
Lúc đã làm đầy đan điền, không thể nạp khí được nữa, Thanh Huyền liền dừng lại. Vì theo trong sách có nói, cơ thể sẽ không chịu nổi mà nổ tung.
Sau khi đã hấp thụ đầy, hắn bắt đầu luyện công pháp: Ngũ Hành Chi Khí.
Hắn từ từ đứng dậy, mở cửa ra ngoài. Đi đến một nơi trống trải, không người.
Thanh Huyền cầm lại quyển Ngũ Hành Chi Khí, đọc sơ qua lần nữa. Sau khi xong, liền thực hành.
Mượn năng lượng tự nhiên của thiên địa, dùng linh lực làm vật dẫn, truyền nó ra ngoài. Rồi theo ý nghĩ hóa hình, phóng ra...
Vừa nhẩm lại tâm pháp, hắn dùng linh lực truyền ra bên ngoài, dùng nó kết hợp với ngũ hành, sức mạnh tự nhiên. Từ trong tay hắn, bắt đầu hình thành ra một ngọn lửa.
Tiếp đó thì phóng ra, ngọn lửa từ trong tay hắn bắn tới phía trước, nhưng chưa tới mười xăng ti mét đã tắt.
A! Đây cũng khó qua rồi!
Vừa làm tới đây không khỏi làm cho hắn có chút thất vọng.
Thanh huyền sau một lúc, lại tiếp tục luyện tập phóng hỏa khí.
Hai canh giờ nữa lại trôi qua, Trong khoảng thời gian này, Thanh Huyền không ngừng luyện đi luyện lại một chiêu duy nhất. Cuối cùng cũng được thành tựu, phóng ra hỏa khí với khoảng cách nữa mét.
Tiếp theo, hắn lại lấy ra Hộ Thập Nhất Đao. Vừa nghe tên đã biết, đao pháp này tổng cộng có mười một thức. Mỗi một thức đều có tinh túy của riêng nó. Tầng đao pháp càng cao, uy lực sẽ ngày càng mạnh, theo trong sách nói. Khi đạt đến cảnh giới cao nhất, còn có thể trong chớp mắt, xuất ra mười một nhát đao mà thần không biết quỷ đâu hay...
Được rồi, đầu tiên là thức thứ nhất. Cắt Hướng! Muốn xuất ra đao này, cần điều chỉnh khéo léo lực tay và hong, tiếp đó thì dồn lực chém ra một đường đao, phá đi hướng di chuyển của đích....
Thanh Huyền đi loanh quanh, tìm một thanh trúc. Sau đó, thì bắt đầu thực hành.
Một canh giờ trôi qua:" Chưa được lần nữa, lần nữa"
Hai canh giờ sau:" Sắp rồi được rồi. Phá!!!"
Cứ như thế mỗi ngày. Sáng hắn cùng với A Ngưu lấy củi, kiếm linh thạch. Trưa tới chiều, luyện tập công pháp Ngũ Hành với Đao Pháp, đến khi hết linh lực, lại luyện Nạp Khí Quyết.
Một tháng sau.
"Ầm Ầm!!!" một thanh âm chói tai vang lên.
"Thành...thành...thành rồi. Ha ha ha!!!" Một tiếng cười lớn phát ra, không sai đó chính là thanh Huyền.
Cuối cùng hắn cũng luyện thành thức đầu tiên của Đao Pháp.
Cắt Hướng!!!
Tiếp đó Thanh Huyền lần nữa thi triển thức đầu tiên của đao pháp.
Hắn vung thanh trúc ra với tốc độ rất nhanh.Trong chớp mắt, cái cây to lớn, bị đụt một lỗ xuyên qua trên thân cây....