Nghe thấy tiếng động lớn ở phía Nam, đám đệ tử Tạp Dịch trên núi vội chạy đến xem.
Thanh Huyền cũng vội vã phóng ra hỏa khí thiêu đốt những thứ mình làm ra, rồi chuồn đi.
Một lát sau, hắn đã có mặt tại phòng mình, vờ như bản thân chưa rời nơi đây nữa bước.
Hiện tại lâu như vậy, hắn đã đạt đến đỉnh tầng ba Tụ Khí, cách một bước là đến tầng bốn. Nhưng bản thân hắn lại không tài nào phá cảnh...
Một lúc sau, hắn đi vào không gian bảo túi hỏi sư phụ.
Khi bước vào không gian, thì hắn thấy Long Tà đang nằm dưới sàn. Một tay chống càm nói:"Ây da cuối cùng cũng nhớ đến vi sư rồi à"
Thanh Huyền lập tức thích ứng, chạy đến đấm bóp vai, mát xa cho lão sư:" Cái này thật không thể trách đệ tử. Là do con quá mãi mê tu luyện ma quên mất. Không Vào đây thăm người còn là vì, ở đây tuổi thọ cũng tiêu hao gấp mười lần. Sư phụ ngài chính Yêu Tôn, anh tuấn tiêu soái, sẽ không chấp nhất mấy cái chuyện nhỏ này đâu đúng không?..." Sau một hồi nịnh nọt, Long Tà mới bớt giận, từ từ ngồi dậy.
"Được rồi! Nhưng điều người nói về ta tuy rằng đều là sự thật, nhưng cũng đừng nói nhiều như vậy. Rất nhứt đầu a!" Long Tà mặt vẫn dày như ngày thường. Tự thấy bản thân đúng là như lời đệ tử nói. Nhưng vì, Thanh Huyền nói quá nhiều, làm cho hơi mệt nhắc nhỡ chút.
"Muốn hỏi gì hỏi đi" Long Tà hắn là lão yêu đã sống hơn vạn năm, không chuyện gì là chưa gặp qua. Vừa nhìn hắn liền biết tên trước mặt muốn gì.
Nghe lời sư phụ Thanh Huyền cũng không dài dòng trực tiếp hỏi thẳng:" Thưa sư phụ! Con sớm đã đạt đến đỉnh tầng ba Tụ Khí cảnh. Căn cơ đã bù đắp đầy đủ, nhưng hiện giờ lại không thể phá tầng thứ bốn"
"Tưởng chuyện gì, thì ra là cái này. Thật ra trong cảnh giới Tụ Khí thì tầng thứ tư, bảy, chín, là bình cảnh rất khó để đột phá. Muốn bước tiếp, có Ba cách. Một là có Ngưng Huyết Đan. Hai là có đại cao thủ giúp đỡ. Ba là tự thân ngộ ra " Long Tà thấy vậy cũng từ từ giảng giải một chút kiến thức, cho tên đệ tử này.
Sau khi nghe vậy, Thanh Huyền hiểu ra. Liền nhờ Long Tà giúp hắn đột phá tầng ba.
"Haiz con đường mà con đi phải tự mình dành lấy. Không thể mãi trông chờ vào người khác" Được Thanh Huyền nhờ vã. Lão yêu Long Tà đột nhiên đứng dậy, quay người, hai tay chắp lại phía sau, tư thế dáng đứng rất giống cao nhân.
Không biết thì cứ nói không biết! Ngài cần gì, phải làm màu như vậy.
Thấy hành động này, trên mắt Thanh Huyền lộ ra tia hoài nghi. Trong lòng thầm nói.
Lúc đã có câu trả lời, hắn chào tạm biệt, rồi đi ra khỏi không gian.
Sau khi trở về, hắn bước ra khỏi cửa. Muốn đi dạo một vòng để giải tỏa căn thẳng, rồi từ từ nghĩ cách.
Đi được một đoạn, thì nghe thấy tiếng đánh nhau phát ra đằng kia. Vì sự tò mò, hắn liền chạy đến xem thử.
Đến nơi, thì thấy A Ngưu vậy mà đánh với năm tên, trong đó còn có một tên mặc bạch y trang phục. Bộ đồ này hình như Thanh Huyền đã từng thấy lúc trước, gần giống với đồ của thiếu niên Lưu Vũ, chỉ là nhạt hơn chút...
Thanh Huyền ẩn nấp trong bụi, tiếp tục quan sát một lúc.
"Tên khốn mập ngu ngốc, người dám đánh ta. Nay đại ca của ta tới, xem người có thể làm gì" Tên lùn đứng gần người mặc bạch y trang phục. Trên mặt hắn bị xưng tím, một mắt còn bị thâm.
Thanh Huyền một hồi qua sát cũng đoán kha khá, theo mấy tình tiết sẽ là nhân vật chính ra sân, rút đao tương trợ kẻ yếu....
"Hừ có giỏi thì các người cùng xông lên" A Ngưu nhìn thấy năm đứng trước mặt, đánh hội đồng mà lại kiêu ngạo như vậy, có chút đáng ghét.
Theo chỉ thị, bốn tên đầu tiên xông lên, bị A Ngưu đánh một cách dễ dàng.
Người còn lại nhìn thấy đệ đệ cùng đàn em yếu như vậy, cảm thấy rất nhục nhã:" Phế vật! Bốn mà không đánh lại một"
Tên đó trực tiếp xong lên, tụ linh lực vào quyền, rồi chạy đến tấn công.
Bụp một tiếng. Hắn đánh một quyền vào bụng kẻ phía trước. Nhưng cũng may A Ngưu trời sinh mạnh mẽ, da dày thịt chắc, đòn vừa rồi chỉ làm hắn lùi lại mấy bước.
Thấy tình huống này, làm cho hắn ngơ ngác tại chỗ. Phải nói dù gì đi nữa bản thân cũng là Tụ Khí cảnh tầng hai. Vậy mà đánh một tên phàm nhân, lại khó như thế!
Tên đó càng tức giận, cảm thấy mình bị sỉ nhục. Hắn từ trong túi trữ vật, lấy ra thanh kiếm sắc nhọn.
"Lần này mày! chết chắc rồi!" Hắn vừa cười vừa chạy đến A Ngưu nói.
Trong chớp mắt, một thân ảnh xuất hiện. Dùng cây trúc ngắn chặn lại thanh kiếm.
"Người là kẻ nào!" Hắn bất ngờ quát một tiếng hỏi. Tiếp đó lại càng hung hăng cầm kiếm chém loạn xạ.
Thân ảnh hiện ra là một người mặc áo đệ tử Tạp Dịch, trên mặt thì có một miếng vải màu đen che kín hoàn toàn, chỉ lộ ra đối mắt sắc bén.
Không sai thân ảnh đó chính là Thanh Huyền.
Thanh Huyền cũng không nhiều lời, vừa hay đúng lúc thi chuyển võ kĩ hắn mới học.
Hộ Thập Nhất Đao! Nhất Thức: Cắt Hướng.
Thanh Huyền hít thở thật sâu, bắt đầu tâm trung, dồn lực vào cánh tay và hong.
Cảm nhận được nguy hiểm. Tên kia liền thi triển bộ pháp, chạy một vòng liên tục trước mắt Thanh Huyền. Hắn cho rằng làm vậy, kẻ địch sẽ không định hướng được. Nhân lúc sơ hở, thì xuất kiếm tấn công.
Đen cho hắn là võ kĩ Thanh Huyền thi triển chính là khắc tinh của loại này.
Xoạt! Một tiếng.
Trong chớp mắt, Thanh Huyền sử dụng cây trúc ngắn chém xoáy, thanh kiếm liền bị thủng một lỗ tên thân, làm nó gãy ra thành đôi.
Tiếp đó, hắn lại quơ thêm một đường. Trên tay hắn, liền xuất hiện một vết cắt, máu từ đó ào ra.
"Người chờ đó đi! Đến đại hội ngoại môn. Ta liền kêu sư huynh ta trả thù" Vừa nói, tên đó liền cong đít lên chạy. Đám tiểu đệ cũng theo sau.
"Đa tạ..." A Ngưu vội đi đến, nói lời đa tạ với Thanh Huyền. Nhưng chứ kịp nói hết câu đã bị cắt ngang: "Chuyện nhỏ thôi" nói xong, hắn liền biết mất tâm hơi.
Lúc trở về nhà, Thanh Huyền đi đến bên giường. Ngồi xếp bằng lại, bắt đầu tu luyện Nạp Khí Quyết, hồi phục lại linh lực.
Một hồi lâu sau. "Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi" Thanh Huyền lúc này cũng đã hồi phục được một chút. Hắn không tu luyện nữa mà dừng lại, xem xem ai đến.
Mở cửa đi vào, vậy mà lại là tên A Ngưu.
"Lưu Nguyên ca, để cảm tạ ơn huynh cứu mạng hôm nay, ta đem đến cho huynh ba viên linh thạch nè" A Ngưu đi đến, từ trong áo lấy ra ba viên thạch có lam sắc chi quang.
"Hả sao...sao người biết" Thanh Huyền lời vừa nghe không khỏi bất ngờ hỏi.
"Ầy huynh cũng đừng khinh thường ta đến nỗi thiểu năng chứ. Ban đầu khi nhìn thấy người bịt mặt, ta quả thực không biết là ai, chỉ khi nhìn thấy trên tay áo người đó có rách một miếng, vừa hay bộ đồ huynh đang mặt cũng thiếu một miếng. Còn nữa, khi nghe thấy giọng huynh ta liền cảm thấy rất quen, chỉ là nhất thời không nhớ. Cuối cùng là quan trọng nhất, lệnh bài để bên hong có khắc tên và số của huynh, quên che dấu đi, mà lại lộ ra ngoài!!!" A Ngưu cũng từ từ mà giải thích ra một đống nguyên nhân....
"Ha ha ha! đệ tử, con đúng là ngu ngốc!!!" Từ trong đầu Thanh Huyền lại truyền ra giọng cười, theo sao còn nói một cậu.