Trên con tàu đang bay đến La Sơn Môn.
Thanh huyền ở bên trong cảm nhận được, xung quanh chiếc thuyền có những chùm tia ánh sáng bao quanh. Đoán trừng là một kết giới bảo vệ, được dựng nên để bảo vệ những người tham gia.
Hắn nhìn qua một lượt, đếm trừng mười lăm người, có vài tên rất đặc biệt. Ví như tên Tiêu Phàm trước mặt, hai là tên mập mạp, nhìn trong rất ngốc, nhưng lại vượt qua được...
"Nghe cho kĩ đây! La Sơn môn chia đệ tử làm bốn cấp bậc, từ thấp đến cao lần lượt là: Tạp Dịch, Ngoại Môn, Nội Môn và cuối cùng là đệ tử Chân Truyền. Ban đầu, mười lăm người các ngươi sẽ bắt đầu từ vị trí tạp dịch. Khi đã nhập khí, sẽ được bước vào ngoại môn, đến tầng bốn Tụ Khí Cảnh là nội môn. Còn chân truyền phải từ hai mươi tuổi trở xuống, đạt được tụ khí cảnh tầng sáu và có tứ phẩm linh căn trở lên.... Được rồi tới đó thôi" Nhân Trung niên dặn dò đám người Thanh Huyền về phân chia cấp bậc đệ tử và một số vấn đề.
Nữa canh giờ sau, phi thuyền dừng lại tại một đám sương mù dầy đặc.
Nhân trung niên đứng trước mũi thuyền, ngự khí phi hành lên phía trước. Từ trong người hắn lấy ra một tấm lệnh bài.
Ngay sau đó, niệm một loại pháp quyết, từ trong tấm lệnh bài bắn ra một đạo kim sắc chi quang, vào thẳng Sương mù phía trước.
Đám Sương mù dầy đặc, dần dần tan đi, bên trong cũng lộ ra một lớp kết giới.
Lúc nhìn thấy cảnh này, Thanh Huyền cũng có chút bất ngờ, đoán rằng đây là đại trận pháp bảo hộ tông môn hay gì đó.
Tia sáng từ trong tấm lệnh bài tiếp tục bắn vào kết giới. Ngay khi kim quang từ từ vụt tắt, kết giới cũng bắt đầu mở ra một lỗ lớn.
Theo ý chỉ của nhân trung niên. Con thuyền bắt đầu chạy vào. Khi đã đi qua, lỗ thủng trên kết giới từ từ nối lại, trở về như cũ.
Lúc bước vào, khung cảnh trước mắt làm cho đám người Thanh Huyền vô cùng kinh ngạc.
Có vô số các dãy núi lớn nhỏ, và hơn hết là rất nhiều các nam nữ đệ tử bay qua bay lại trên không trung, bằng phi kiếm. Tuy rằng Thanh Huyền lúc xem phim đọc truyện từng thấy, nhưng đó chỉ là giả tưởng. Bây giờ khung cảnh như vậy, lại thật sự xảy ra trước mặt, làm cho hắn có chút kích động.
Nữa Khắc sau, con thuyền dừng lại tại dưới một ngọn núi, đám người Thanh Huyền cũng nghe lời nói của nhân trung niên từ từ bước xuống.
"Được rồi phía trước chính Quản Tuyên Phong. Đây là nơi mà các đệ tử ngoại môn, dùng để trao đổi, kiếm linh thạch, vũ khí...Các ngươi mau tới đó ghi danh, nhận đồ đi" Nhân trung niên đứng trước mặt đám người Thanh Huyền tay chỉ về một phía nói.
Nghe lời này, những người thông qua, tiếp tục đi đến Quản Tuyên Phong.
Khi đến nơi, bên trong có một ông lão ngồi trước quầy. Lão giả này tự xưng mình là La Vấn Thiên. Ngay sau đó, lão phát cho từng người, một tấm lệnh và hai quyển sách.
Trên lệnh bài có khắc hai chữ ‛Ngoại Môn’ và tên. Còn hai quyển sách một cái là Nạp Khí Quyết, còn lại là 172 điều về Tu Hành.
La Vấn Thiên sắc mặt bình thản, vẫy vẫy tay nói:"Được rồi, ta đã giải thích xong. Mau ra Hậu Sơn tìm phòng đi. Sau đó, làm theo sự sắp xếp của tên này" Tiếp theo, lão lại kêu một đệ tử đến chỉ dẫn.
Đám người Thanh Huyền sau khi nghe như vậy, thì không khỏi mệt mỏi. Lại phải đi!!!
Nữa canh giờ trôi qua, tại phía sau ngọn núi của Quản Tuyên Phong.
Sau khi đã tìm được phòng.Tên đệ tử ngoại môn đi đến, kêu mọi người xếp thành hàng. Tiếp đó thì phân công cho họ. Người chặt cây lấy gỗ, người gánh nước ở sông, suối. Còn có người ra ngự phòng phụ giúp...
Thanh Huyền và một người nữa, được phân vào việc chặt cây lấy gỗ, rồi đưa xuống một Quản Tuyên Phong.
Lúc đã phân công rõ ràng, tên đệ ngoại môn La Hồng, từ trong túi trữ vật lấy ra nhiều tấm bản đồ và một đóng dụng cụ, phát cho từng người.
"Được rồi như thế thôi. Các ngươi chỉ cần làm đủ tiêu chí, sẽ không cần làm thêm. Thời gian còn lại có thể tu luyện Nạp Khí Quyết. Lúc bước vào ngoại môn, các người sẽ không cần làm những chuyện này nữa..." Tên đệ tử ngoài môn La Hồng. Sau khi giải thích xong, thì dặn dò mọi người thêm một chút.
Một lát sau, tất cả mọi người chia ra. Ai làm việc của người nấy.
Thanh Huyền cũng dựa vào tấm bản đồ, mà đi đến chỗ có thể lấy gỗ.
Đi một hồi lâu, Thanh Huyền cảm nhận được có một kẻ đang theo dõi mình. Hắn quay người quát một tiếng:"Ai!!". Từ đằng sau gốc cây, đi ra một tên mập mạp.
"Ngươi là ai tại sao, lại đi theo ta?" Thanh Huyền thắc mắc hỏi.
"Ta tên là A Ngưu, lý do mà ta đi theo ngươi, là vì ta không biết xem bản đồ" Tên mập mạp cũng thành thật trả lời.
Thì ra là một tên mù đường!
Thanh Huyền khi nghe như vậy, thầm nghĩ.
"Được rồi, ta tên Trần Lưu Nguyên, sau này gọi ta là Lưu Nguyên cũng được. Giờ đi theo ta" Nhìn thấy tên này ngốc như vậy, Thanh Huyền cảm thấy hắn có chút đáng thương. Nhưng vị để cẩn trọng, vẫn là lấy một cái tên giả đặt cho mình.
Vừa đi vừa trò chuyện, Thanh Huyền biết được, lý do tên này có thể thông qua khảo hạch, là nhờ hắn trời sinh thần lực, lúc năm tuổi đã có thể nhấc tảng đá nặng gấp hai lần mình. Cái tên A Ngưu cũng từ đó mà sinh ra.
Dựa theo kinh nghiệm, Thanh Huyền đoán vài phần tên này có thể chất đặc biệt gì đó mà chưa thức tỉnh...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến nơi.
Thanh Huyền và A Ngưu mỗi người bỏ cái rỗ lớn xuống, từ trong đó, lấy ra một cái rìu. Sau đó, liền chia nhau ra chặt cây lấy gỗ.
Theo tiêu chí mà tên đệ tử ngoại môn nói, cần chặt đủ hai trăm ký gỗ. Chuyện này đối người đã Tụ Khí ba tầng như hắn, thì không quá khó. Còn về A Ngưu thì lại không biết chắc.
Thanh Huyền quyết định không dùng linh lực, chỉ dùng thuần sức mạnh. Làm như vậy, giúp hắn nâng cao thể chất và lực tay. Tuy là nói không dùng, nhưng nguyên lai hắn là người tu hành, cơ thể chắc chắn sẽ mạnh hơn so với bình thường.
Hai canh giờ sau, Thanh Huyền chỉ dựa vào sức lực mà lấy gỗ, cả người hắn bây giờ cảm thấy có chút mệt. Lúc này, hắn chỉ còn thiếu ba mươi ký gỗ nữa thôi.
Lúc quay đầu nhìn qua A Ngưu, hắn ngơ ngác tại chỗ. Thanh Huyền nhìn thấy số gỗ bị chẽ nhỏ bên đó, xếp chồng lên nhau, đã cao hơn cái đầu của hắn, chưa hết, tên A Ngưu đó lại còn dùng nó để che nắng cho bản thân ngủ!!!
Nhìn tới đây, trong lòng hắn có chút cay cú. Mình vậy mà lại thua một tên còn chưa nhập khí!!!
Tới đây, hắn càng điên cuồng chặt cây. Lúc sau, thì đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Này tên kia, dậy đi. Mau cùng ta đem gỗ xuống núi nào!!" Thanh Huyền đi đến chỗ A Ngưu, lấy chân đá đá mấy cái nói.
"A...ở ờ cuối cùng huynh cũng xong rồi sau, chờ huynh lâu quá nên ta ngủ quên" A Ngưu nghe vậy thì mơ hồ ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nói.
Ầy! Vừa nghe lời này, trong lòng Thanh Huyền lại càng thêm xôi máu. Hận không cho tên ngốc này, ngủ tới tối, lạc đường....
"Được....Được về thôi" Thành Huyền giả vờ cười, nói.
Nữa canh giờ sau, dưới dãy Quản Tuyên Phong, Thanh Huyền và A Ngưu bỏ cái rỗ ra, lấy gỗ đưa cho lão giả La Vấn Thiên.
Sau khi thấy vậy, trên mặt lão vẫn không lộ ra vẻ gì là ngạc nhiên.
"Đây là tiền công của các người, hai viên linh thạch hạ phẩm. Nhớ đem về phòng rồi hẳn mở ra." La Vân Thiên dằn dò một hồi, từ trong tay biến ra hai cái hộp nhỏ đưa cho hai người.