Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng xong vòng hai. Số người còn lại, bấy giờ không quá bốn mươi người.
"Được rồi, nghĩ ngơi lát đi. Vòng ba này sẽ bắt đầu nhanh thôi" Nhân trung niên lạnh lùng nói.
Nữa canh giờ sau, nhân trung niên lần nữa, cùng đám đệ tử đi đến.
Tiếp đó, hắn liền kêu những người đã thông qua vòng hai, xếp lại thành bốn hàng dọc.
Sau khi xong, từ trong túi trữ vật của hắn, cùng với đám đệ tử lấy ra một đống thạch, kích thước bằng một nấm tay. Phát cho mỗi người một cục.
"Nghe cho kĩ đây, vì ta chỉ nói điều này một lần: Những viên thạch các ngươi đang cầm là thử thách của vòng cuối này.
Bọn ta đã dùng một thủ kỹ đặc biệt, để làm cho nó trống rỗng bên trong. Và đã bỏ vào nó những viên đá nhỏ có màu sắc"
"Chỉ cần khi đập ra, trong viên đá nhỏ là màu đỏ liền thông qua. Còn những màu khác lập bị loại. Tuy nhiên để an ủi những người ra về sẽ được thưởng hai mươi lượng vàng đủ để ăn no cả đời"
Vừa dứt lời, đám người tham gia không ngưng bàn tán xôi nổi:" Trời ơi! Nếu thua vẫn lãnh hai mươi lượng vàng! Như vậy cũng quá hào phòng rồi..."
.....
Nhân trung niên sau khi nói xong, sắc mặt lại càng trở nên nghiêm túc hơn.
"Được rồi trước khi bắt đầu ta sẽ dạy cho các người bài học đầu tiên. Đó chính là: Muốn bước trên con đường tu hành phải có tiên duyên! Được rồi bắt đầu đi. Một khắc sau, sẽ kiểm tra"
Vừa dặn dò xong, hắn liền cho bắt đầu vòng thi.
Mọi người vội vàng tìm thứ gì đó để đập cục thạch ra, có vài người nhanh trí liền ném mạnh xuống đất.
"Bụp"
"Bụp"
"Bụp"
...
Thanh âm của những viên đá đập mạnh xuống đất không ngừng vang lên.
Bỗng nhiên trong nhóm người, có tên giờ tay cười nói:"Ta qua rồi! Thông qua rồi. Đại nhân ngài mau nhìn xem" Hắn vui mừng không ngừng nói to khoe khoang với người khác.
"Tai người có vấn đề à! Ta bảo một khắc sau, sẽ kiểm tra!!!" Lời nói vừa ra của nhân trung niên, làm cho mọi người bừng tỉnh, hiệu ra ẩn ý của vòng thi này.
Từ gần đó, một đại hán thân hình cao lớn đi tới tên khoe khoang lúc nãy.
"Này chúng ta đổi đá đi!" Sắc mặt hắn vô cùng dữ tợn, nhìn tên khoe khoang nói.
Tên đó, nghe được lời của đại hán, biết bản thân đang bị cướp liền chạy đến trung niên nhân tố cáo.
"Đại nhân! Đại nhân tên kia muốn giở trò cướp đoạt!!!" Tên khoe khoang sắc mặt hoảng hốt, vội vàng đi đến cầu cứu
"Hử! Kệ ngươi" Nhân trung niên nhíu mày nói. Lời vừa ra làm cho tên đó như chết lặng.
Cuối cùng, đại hán đó đã cướp được viên đá màu đỏ của tên đó.
Thanh Huyền đứng một bên, quan sát hết thảy những chuyện nãy giờ xảy ra. Không khỏi cảm thán, tu tiên giới này lại ác liệt còn hơn tưởng tượng của hắn.
Viên đá cầm trên tay, bị hắn nhẹ nhàng bốp nát. Lộ ra một màu lam sắc tiểu thạch.
Ầy! Đúng là mình không có khí vận của nhân vật chính!
Thanh Huyền khi nhìn thấy viên đá cầm trên tay mình, thì có chút thất vọng.
Khung cảnh bây giờ, vô cùng hoảng loạn, vì thấy đại hán cướp được viên đá màu đỏ, vẫn tính là thông qua.
Những người có đá vô đỏ, liền canh trung chờ những kẻ yếu ớt hơn mình bốc trúng, liền ra tay cướp.
Thanh Huyền cũng không vội, sau một hội quan sát, hắn ước trừng có hơn nữa đã bị loại, còn mấy người chưa đập đá, cũng có vài người đem giấu đi, không dám đem ra xem.
Thời gian chốc lát đã trôi qua một nữa, trong lúc quan sát Thanh Huyền nhanh tay đã cướp được một viên thạch chưa mở.
Hắn từ từ đi đến chỗ ít người, rồi vận sức bóp viên thạch. Khi viên đá nát đi, dần dần lộ ra một màu đỏ thẩm tiểu thạch.
Ngay sau đi, hắn vội lấy tay che lại, sợ khi lộ ra dẫn đến phiền phức.
Đột nhiên thanh âm từ xa gần đó vang lên:"Tiểu tử kia, mau đưa viên tiểu thạch màu đỏ đó cho chúng ta" Không sai phía bên đó chính là chỗ của Tiêu Phàm đang đứng.
Đây rồi! Lại sắp có một màn trang bức!!!
Thanh Huyền đứng một bên, xem xem trò vui.
Thanh âm Tiêu Phàm phát ra, giọng điệu vô cùng cứng cỏi:" Hử đồ của ta tại sao phải đưa cho các ngươi!!?"
Thấy ý muốn không đưa của Tiêu Phàm, đám người đó liền xong lên muốn cướp.
Tiêu Phàm cũng không chịu thua, hắn thi triển một loại bộ pháp, chạy nhanh ra phía sau lưng đám người. Rồi liên tiếp tung cước, đạp từng người úp mặt xuống đất.
Thanh âm của đám đệ tử, sau lưng của nhân trung niên lại vang lên:"La Sơn Bộ!!? Không phải tiểu tử này bị phế rồi sao"
Thanh âm vang lên tuy không quá to, nhưng vẫn có thể nghe được.
La Sơn Bộ! Thì ra là vậy.
Thanh Huyền cuối cùng cũng hiểu, tại sao tên này lại trong chớp mắt xuất hiện sau lưng đám ngươi kia.
Một lúc sau, thời gian cuối cùng đã hết, số người có viên huyết sắc tiểu thạch là mười lăm. Còn lại, thì được phát tiền, rồi đi xuống núi trở về.
Trung niên nhân sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, giọng nói nghiêm nghị:" Được rồi, qua vòng thi này, bài học thứ hai ta dạy chính là: Phải biết tự thân đoạt lấy cơ duyên, nó sẽ không tự xuất hiện cho ngươi đâu. Còn có phải biết che giấu cơ duyên. Đừng ngu ngốc như tên nào đó, đem ra khoe với thiên hạ. Ta chỉ nói tới đây thôi"
Ngay sau đó, nhân trung niên từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm Kim Phù. Hắn bắt đầu niệm pháp quyết, hai ngon tay kẹp chặt tấm phù.
Một lúc sau, từ trong kim phù phát ra ánh sáng chói mắt. Theo phản xạ, mọi người liền híp mắt nhắm lại. Lúc mở ra lần nữa, thì nhìn thấy một con tàu kích thước hơn năm mươi mét, cao mười mét.
Từ trên tàu, một bậc thang dần dần hạ xương.
"Được rồi tất cả lên đi" Nhân Trung niên nói.
Sau khi bước lên, hắn liền kết ấn, niệm quyết. Chiếc tàu chầm chậm bay lên, rồi theo sự không chế của nhân trung niên, nó liền phóng thắng đi phía trước.
"Thưa sư phụ. Cái tấm phù hồi nảy, của người kia là gì vậy ạ" Thanh Huyền phát ra thanh âm từ trong đầu hỏi.
Sau khi nghe câu hỏi, Long Tà đắc ý:"Khà Khà khà. Tiểu tử người hỏi đúng người rồi đó. Cái tấm bùa mà tên kia dùng, gọi là Triệu Hoán Phù. Cách sử dụng thì rất đơn giản. Chỉ cần đặt một trận pháp, rồi bỏ vật vào đó. Khi sử dụng bùa triệu hoán, dù là có ở cách xa vạn dặm vẫn có thể dễ dàng triệu hoán ra"