Chương 15: Bên trong cấm địa (1)

“Ngươi... Ngươi là ai” Bất Du lắp bắp hỏi.

“Một kẻ may mắn như các ngươi, ta không phải là người của nhà họ Lâm kia trong miệng các ngươi, ta cũng đang muốn tìm họ Lâm kia để tính sổ, ý các ngươi thế nào?”

“Nếu như chung một mối thù thì chúng ta xó thể sẽ là đồng minh, nhưng ta nói ngươi không được bỏ hai huynh đệ ta lại khi gặp cường địch đâu đấy nhé”

“Được thôi, được thôi, ta cũng không có thói quen bỏ lại bạn bè khi chiến đấu. À mà danh xưng hai ngươi như thế nào”

“Ta A Khánh 25 tuổi, Linh tướng tam cấp, đệ đệ ta Bất Du, 24 tuổi, Linh tướng thất cấp. Xin hỏi, đại danh của người là gì ạ” A Khánh hỏi người vừa tới kia.

“Ta 20 tuổi, hai người cứ gọi ta là Lâm đệ đi, dù sao t cũng nhỏ tuổi hơn hai huynh” Khánh Phong nói bừa một cái tệ giả, ai biết được, hai kẻ kia tốt xấu như thế nào.

“Hai huynh bị thương, không tốt để hoạt động ban đêm, hay là bây giờ như thế này, hai huynh theo ta trở về thạch động trị thương, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát.”

“Cảm ơn Lâm đệ”

Khánh Phong phất tay, ý nói không cần nói ơn nghĩa, sau này khi tôi khó khăn, có anh giúp đỡ là được rồi. Hắn đi đầu, dẫn hai người họ quanh co một vòng sau đó mới đưa về thạch động.

“Lâm huynh đó à, huynh đã về rồi sao?” Linh Nhi nghe tiếng động ngoài cửa, hai tay thủ thế mở miệng hỏi.

“Uhm... Huynh về rồi đây, còn có hai người bạn của huynh, phiền muội chăm sóc một chút, huynh còn việc phải ra ngoài một chút” Khánh Phong hướng dần hai người họ đi vào, đồng thời căn dặn Linh Nhi một chút việc. Bản thân hắn sẽ ra ngoài thôn phệ lượng linh lực thuần khiết nơi này, cứ thôn phệ đã, sau này ra ngoài từ từ tiêu luyện sau.

“Mấy người các ngươi thật là vô dụng, hai tên Linh tướng mà các ngươi cũng không hạ được, nuôi các ngươi thật là tốn cơm quá đi mất” ở một nơi nào đó trong cấm địa, Lâm Vũ đang hét vào mặt từng tên tay chân.

“Gia gia của tôi ơi, bọn họ đều là Linh tướng, còn có một cái thất cấp, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có ngũ cấp, ngưởi bảo chúng tôi làm sao giết bọn họ được chứ” một tên gia nô mếu máo khóc lóc.

“Ngươi kể khổ cái gì chứ. Không sớm cũng muộn sẽ tự tay sẽ giết chết bọn hắn. Dám hẫng tay trên của bổn thiếu gia” Lâm Vũ tức giận gầm gừ.

“Lâm công tử, trời đã khuya, chúng ta nên tìm một ít củi đốt xung quanh, vừa sưởi ấm vừa để xua đuổi thú dữ” Khắc Luân trầm ngâm nãy giờ, lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ. Đánh giết từ trưa đến giờ, hắn cũng đã thấm mệt. Nhờ có viên thuốc “bổ” mà Khánh Phong đưa, hắn hiện giờ đã là một Linh tướng ngũ cấp.

“Khắc Luân, ngươi nói cũng có lý. Được rồi các chia nhau ra đi tìm củi đi, tiện tay bắt một con thú rừng về làm bữa tối luôn” Lâm Vũ ra lệnh cho đám ất ơ này đi làm.

Còn lại hắn cùng Khắc Luân, mỗi người một việc, nhanh chóng dựng lên một chiếc lều đủ để che gió che sương cho năm bảy con người.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời nhân tạo vừa mới ló dạng, Khánh Phong đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề cho một ngày dài chinh chiến, hôm qua gặp bạn, biết đâu hôm nay sẽ gặp thù. Ngắm nhìn chú cáo nhỏ nhắn trong lòng, Khánh Phong tự nhủ, dù hắn có nát thịt xương tan cũng không để nàng phải khổ đau. Hắn nâng niu mang nàng để vào túi trước ngực, Hắn thật sự không muốn nhìn gương mặt này phiền muộn.

Sáng sớm, vạn vật thật hài hòa biết bao, muôn loài sinh sống hòa bình, ai cũng không ngờ được đó là dấu hiệu của một cơn bão lớn sắp xảy ra.

“Mọi người, đăng kia có khói bốc lên, chắc chắn ở đó có người, chúng ta lặng lẽ ám sát sau lưng, thế nào cũng chiếm được nhiều cái tốt” một gã phơi bờ lưng trần với đầy vết sẹo, ồm ồm nói với các đồng bọn phía sau. Cấm địa hạn chế cấp bậc, một Linh tướng mãn cấp như hắn còn chưa sợ bất kỳ ai trong cấm địa, chỉ riêng ngày đầu, hắn đã tiễn không biết bao nhiều người ra khỏi cấm địa này. Giờ này hắn tự cho mình là ông trời cũng không ai dám cãi.

“Đại ca nói chí phải”

“Đúng, đúng, chẳng phải đại ca đã giúp chúng ta không ít sao”

Những người phía sau hắn nhao nhao đồng ý.

“Khánh Phong cẩn thận, có kẻ tập kích huynh”

“Cảm ơn muội đã nhắc, 1 Linh tướng mãn cấp, 2 nhị cấp, 4 linh tá cửu cấp, mà cũng đòi ám sát ta à. Bọn này đúng thật là chán sống”. Khánh Phong nổi nóng mắng nhiếc bọn chúng.

“Aaa.. Thì ra là lũ linh tướng bé nhỏ, ta còn tưởng khủng bố như thế nào. Bọn bây xông lên” tên đầu đàn bất chợt xông lên, nhanh chóng đánh ra hai chưởng toàn lực.

Vì là bị bất ngờ bọn người A Khánh bất ngờ nên hắn lãnh chọn hai chưởng pháp toàn lực của tên mãn cấp kia, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới còn nặng hơn, làm hắn có vẻ không dậy nổi.

“Haha.. Ở đây còn có một mỹ nhân nữa à.. Phúc phần của chúng ta thật tốt.. Haha” một tên Linh tướng nhị cấp liếm liếm môi nói.

“Đợi ta dùng xong rồi sẽ đến lượt các ngươi. Giết quách hai tên này đi, còn cô nương kia để ta xử lý. He he” tên đại ca khuôn mặt dâm tà hướng Linh Nhi tấn công.

Vì là Linh tướng nhị cấp, không qua mấy chiêu, Linh Nhi đã bị hắn khống chế trong lòng bàn tay. Bất Du vẫn không tốt hơn là mấy khi bị lũ kia bao vây, đánh cho tối mặt tối mày.

“Haha.. Người đẹp à, nàng có muốn làm trại chủ phu nhân không hả, haha”

“Vô sĩ, thả ta ra, nếu không ngươi chết không có đất chôn thân.”

“Không có ai cứu được nàng đâu, đừng kêu cứu làm gì nữa, cho dù có muốn cũng không ai dám đến cứu nàng”

“Chát, chát”

“Aaaa... Con đếm này.. Lại còn dám đánh ta à, xem ta làm sao dạy dỗ nàng đây”

Tên đây đưa tay vào ngực, trên tay lập tức xuất hiện một nắm bột trắng, mạnh bạo ném vào mặt Linh Nhi.

“Đây chính là Thục nhục dung tán, thứ này một khi ngấm vào máu sẽ làm cho cơ thể ngươi tạm thời mất đi sức chống cự, chỉ có thể mặc cho người làm gì thì làm. Haha” Tên Linh tướng mãn cấp kia đắc ý cười to.

“Haha... Mặc cho người làm gì thì làm thì ta không biêt, nhưng ta biết chắc một điều là tay ngươi sẽ không còn”

“Vù”

“Aaa.. Bọn bây cứu tao. Cánh tay của ta.. Aaaa”

“Aaa”

“Aaa”

Khánh Phong còn chưa dứt câu thì kiếm trong tay đã xuất ra, ánh sáng trắng lóe lên hai đường, cánh tay tên kia đành phải nói giả từ với thân thể của hắn. May mắn của bọn hắn đã kết thúc kể từ khi Khánh Phong lộ diện. Sự xuất hiện đột ngột của Khánh Phong làm cho không chỉ đám côn đồ bất ngờ mà còn có Linh Nhi và hai huynh đệ tên A Khánh kia.