Chương 16: Bên trong cấm địa (2)

“Cuộc đời ta ghét nhất là dùng sức mạnh uy hiếp kẻ khác, ngươi tại sao lại phạm phải sai lầm chí mạng này chứ? Người của ta, ai cho ngươi cái lá gan đi ức hiếp vậy” Khánh Phong ánh mắt lạnh băng nhìn hắn hỏi.

“Ta... Ta ... Ta có...có mắt như mù, không thấy thái sơn, ta không biết họ là người của ngươi nên...nên...ta...ta...” tên kia lắp bắp trả lời.

“Ngươi như thế nào”

“Ta... Ngươi tha mạng cho ta, trong người ta có bấy nhiêu đây yêu thú, ngươi nhận nó đi rồi tha chết cho mấy huynh đệ nhà ta” hắn cố sức van nài Khánh Phong ban cho sự sống.

“Để ngươi sống ngày nào, nhân gian ắt có họa ngày đấy” Khánh Phong không chút nương tay, Tịch Trần kiếm một lầm nữa lại được tắm máu.

Về phần Mị Như nàng đã quá quen với cảnh tượng này. Nàng lập tức gọi đến một yêu thú dọn dẹp mớ hỗn độn vừa mới được bày ra. Lần nãy, Khánh Phong giết đi mấy kẻ không ra gì, thu thập cũng không tệ, một ít thảo dược quý hiếm, khoảng gần 100 viên yêu hạch, một nhẫn không gian, một túi chứa vài vạn linh thạch, một chút lương khô, bấy nhiêu đó cũng đủ giúp hắn và mọi người vượt qua hoàn cảnh thiếu thốn trong này.

“Hai người các ngươi làm sao vậy, chưa từng nhìn thấy máu à, sao mặt mày lại tái xanh như thế” Khánh Phong từ trong người lấy ra hai viên đan dược màu xanh đưa hai người rồi nói.

“C...ó...c..ó..có.. Từng... Từng thấy.. Nhưng chưa khi nào thấy cảnh bầy nhầy thế này” Bất Du run lẩy bẩy nói.

“Haha.. Theo ta ngươi sẽ còn gặp nhiều hơn. Thôi, ngươi, ra kia, ngoài kìa không xa có một dòng suối nhỏ, ngươi lấy một ít nước về đây, sẵn đây có ít thảo dược ta nấu thuốc trị thương cho sư huynh ngươi đây” Khánh Phong đánh tiếng cố ý đuổi hắn đi để hắn còn làm việc lớn của hắn.

“Vâng...vâng..”

“Cáo nhỏ à, nàng có muốn tham gia vào bữa tiệc của ta hay không vậy”

“Ngươi...ngươi... Vô sĩ” Mị Như mặt đỏ bừng, xoay người nắm cổ tên A Khánh xách ra ngoài băng bó vết thương cho hắn.

Mị Như bước ra khỏi động. Trong lòng vẫn ấm ức, hận không ngay tức khắc giết chết gã kia, nhưng cũng tốt, để hắn thêm người thì nàng đỡ phải bị hắn giày vò, nàng dù sao cũng là đế vương một phương, như thế nào lại có thể bị hắn lăng nhục dễ dàng vậy chứ.

“Linh Nhi à Linh Nhi, muội thật là đẹp đó”

“Lâm huynh, muội khó chịu, người muội rất là nóng” Linh Nhi hai tay sờ soạng. Tự mình thoát y trước ánh mắt nóng bỏng của Khánh Phong. Mỡ dâng tận miệng mèo tội gì không ăn chứ. HHihi

Linh Nhi dứt câu, hai luồng hơi thở phả vào nhau, môi nàng áp vào môi Khánh Phong ...

Cái chạm môi nhẹ nhàng như gây ra một làn sóng mạnh mẽ lan truyền đến não Khánh Phong rồi nổ tung: "Đây là hôn sao? Mềm mại quá, thơm quá, ấm áp quá..."

Nụ hôn, thật là ấm áp và mãnh liệt, khiến cho Khánh Phong không thể kháng cự, chính xác hơn là không có chút ý định kháng cự. Linh Nhi tấn công, Khánh Phong đáp trả, hai đôi môi như dính chặt lấy nhau, say sưa và ngấu nghiến.

Bản thân Linh Nhi cũng bị làn môi của Khánh Phong mê hoặc, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn nằm xuống mềm đất. Môi vẫn dán vào môi, mật ngọt từ môi Linh Nhi chảy vào môi Khánh Phong và tan vào đầu lưỡi hắn, ngọt ngây và thơm lừng... Hương vị diệu kì khiến Khánh Phong thèm thuồng đưa lưỡi đi tìm thêm rồi được lưỡi của Linh Nhi chủ động dâng ra mật ngọt...

Tiếng rên khẽ dịu dàng và quyến rũ từ cổ họng Linh Nhi vang lên hòa vào tiếng môi mềm và lưỡi ướt...

Sau một lúc trao hương thưởng vị, bàn tay Linh Nhi dịu dàng chạm vào ngực Khánh Phong, nàng giúp hắn cởi áo, rồi nàng ngồi thẳng lên trên người hắn, đôi môi hồng giữa hai nàng chân tì lên khúc gỗ cứng giữa hai chân Khánh Phong ...

Ngấm thuốc nên Linh Nhi mất luôn sự ngại ngùng, nhưng Khánh Phong thì vẫn còn do hắn chưa từng có ý định sẽ làm việc này với nàng, nên nàng liếc hắn và mỉm cười khêu gợi: "Ta không ngại, huynh...cớ sao lại ngại chứ”.

Linh Nhi vừa nói vừa cởi áo rồi kéo tay Khánh Phong đặt lên ngực nàng, khiến cho đầu óc Khánh Phong lần nữa nổ tung vì cảm giác căng tròn mềm mại đến tuyệt vời của gò ngực mỹ miều hoàn hảo.

Sự say mê của Khánh Phong làm cho nàng cảm thấy mình thật sự có sức hút mãnh liệt với nam giới. Nàng vừa nhẹ nhàng cọ âm vật vào dương vật của Khánh Phong vừa lẳng lơ hỏi: "Huynh thấy ngực muội có đẹp không?"

Khánh Phong gật đầu như gà mổ thóc, phải nói là ngực của Linh Nhi đẹp và tươi tắn đến hoàn hảo không kém Mị Như bao nhiêu.

Khánh Phong ngồi dậy khiến cho Linh Nhi rên lên vì dương vật hắn cọ mạnh vào âm vật nàng, rồi hắn hé môi ngậm lấy đầu ti hồng hào đang nhô ra của nàng...

"Ư... Ưm..."

Tiếng rên của Linh Nhi như lời động viên Khánh Phong, khiến hắn lấy kinh nghiệm thử mọi cách trải nghiệm bầu ngực nàng, từ hôn, liếm, bú, gặm, mỗi cách lại nghe một kiểu rên khác nhau.

Cơ thể Linh Nhi quằn quại từng cơn khi được chiếc lưỡi của Khánh Phong khám phá người nàng, bản thân nàng cũng đang tò mò về cái thứ dường như ngoại cỡ đang cương cứng bên dưới, vậy nên trong khi mồm Khánh Phong vẫn hút chặt ngực nàng, tay nàng đưa xuống tìm vào trong quần hắn để tóm lấy cái thứ kia...

"To quá!" Linh Nhi giật mình thốt lên!

Đã to tướng lại còn đầy gân guốc, sự khác thường này khiến cho Linh Nhi tò mò mãnh liệt cái cảm giác bị thứ này đâm sâu vào nàng...

Tiếng thốt có phần như hốt hoảng của Linh Nhi khiến Khánh Phong rời môi khỏi ngực nàng và hỏi:

"Ta làm nàng đau sao?"

Linh Nhi liếc Khánh Phong bằng ánh mắt khêu gợi: "Huynhđứng lên đi!"

Khánh Phong đứng lên và ngạo nghễ với "thanh kiếm" đang giương thẳng ra ngoài, nàng quỳ lên, vừa liếc Khánh Phong bằng ánh mắt tột đỉnh dâm tình vừa nhẹ nhàng cởi quần hắn xuống...

Được giải phóng, "thanh kiếm" của Khánh Phong bật lên rồi đong đưa ngay trước gương mặt xinh đẹp của Linh Nhi khiến nàng ngắm nhìn trong mê mệt. Rồi khi "thanh kiếm" dừng lại và kề sát vào môi, Linh Nhi nhắm mắt cảm nhận mùi hương đầy nam tính tỏa ra rồi lại mở mắt liếc Khánh Phong bắng ánh mắt vừa dâm đãng vừa tinh nghịch, và nàng đưa lưỡi liếm vào đầu khấc to tướng của hắn...