Chương 14: Bên trong cấm địa

Khánh Phong đưa theo Mị Như bước qua cánh cổng kia, cửa đá sau lừng nặng nề đóng lại, Khánh Phong hắn cũng không quá quan tâm, hắn nhẹ nhàng đặt chân mình lên trung tâm của đồ hình kia.

Ánh sáng trước mắt tối dần, cuối cùng tối đến bàn tay năm ngóm lại không thể nhìn rõ, bên tai tiếng gió lẫn tiếng nước ù ù vang lên, thời gian nửa tách trà trôi qua, ánh sáng chói chang chiếu vào mắt làm Khánh Phong bừng tỉnh, hai tay khẽ dụi dụi, từ từ làm quen với khung cảnh xung quanh. Mọi thứ thật sự rất đẹp, nhưng Khánh Phong cũng biết, phàm cái gì càng đẹp thì lại càng nguy hiểm, và cấm địa này cũng không ngoại lệ. Không tính đến có thể chạm mặt yêu thú bất cứ lúc nào, rủi may còn có thể gặp những người may mắn bước chân được vào đây, là bạn là thù cũng chưa biết rõ, phòng bệnh hơn chữa bệnh, đề phòng trước thì vẫn tốt hơn.

“Có ai xung quanh không, cứu ta với, cứu ta với”

Khi Khánh Phong còn đanh lo nghĩ vu vơ thì nghe rõ bên tai tiếng kêu cứu của một nữ nhân, Khánh Phong nào dám liều mạng xông tới, hắn tung mình lên cao quan sát xung quanh, trong mắt lập tức hiện lên hình dáng của nữ nhân kêu cứu, hắn nhẹ nhàng men theo các gốc cây dần dần tiến tới. Rừng rậm trong khu vực này được bày bố theo đồ hình bát quái trên kia, nên chỉ cần đi sai một bước cũng có thể đưa ngươi đến một nơi nào đó xa xôi. Càng đến gần, tiếng kêu cứu càng rõ. Một loáng sau, Khánh Phong đã có thể thấy được nữ nhân kia người đầy vết thương, một mình chiến đấu với bốn năm con dã lang. Dã lang là loài vô cùng hung bạo, chỉ là một con yêu thú cấp năm bình thường thì cũng đã có thể tiêu diệt được một một lịm tá. Huống hồ đây là 4 con thú hoàng đại cấp, trong khi người nữ kia chỉ mới một linh tướng nhị cấp, thật sự rất chật vật, nếu không cứu, nữ nhân kia chắc chắn sẽ bị loại, còn nếu cứu nàng thì hắn cũng không biết được là thù hay bạn. Thôi thì cứ cược vậy, dù sao trong này ngoài hắn cũng không còn ai mạnh hơn hắn. Nghĩ vậy, hắn liền tụ lực ở tay, bốn ngọn lao băng nhắm chuẩn tử huyệt của bọn chúng vút đi, giúp nữ nhân kia nhặt lại một mạng.

“Tiểu nữ Linh Nhi đa tạ công tử ra tay cứu giúp, nếu không có công tử đây, tiện thiếp chắc không thể gặp mặt mẫu thân” cô nương tự xưng Linh Nhi kia chấp tay đáp lễ.

“Cô không cần đa lễ như vậy, đại lễ của cô ta không dám nhận, cũng đừng gọi ta là công tử gì gì đó, ta tên Khánh... À à... Cứ gọi ta Lâm huynh là được” Khánh Phong lách người tránh đại lễ của Linh Nhi.

“Công.. Công... Lâm huynh, cảm ơn huynh, nếu huynh không ngại, ta xin được cùng huynh đồng hành trong cấm địa này, ta thấy huynh tu vi chắc chắn hơn ta nên mới có thể dễ dàng hạ gục đám dã lang kia” Linh Nhi vừa nhận đan dược từ Khánh Phong vừa nói.

“Nói ra chỉ sợ cô sẽ cười chết mất, ta mà là mạnh gì chứ, cô không biết đó thôi, trong gia tộc, ta chính là kẻ phế vật, là con hoang trong mắt mọi người” Khánh Phong mặt không đổi sắt tà tà nói.

“Aaaa.... Ra là huynh cũng hoàng cảnh giống ta à, ta vốn dĩ là tiểu thư nhà họ Phan, trong đại hội năm ngoái, chỉ vì không lọt được vào Thiên tài bảng mà ta bị gia tộc trục xuất đ3én nơi này, nửa năm trước, vừa hay biết được, cấm địa Lâm gia sẽ mở nên ta lớn gan trốn mẹ đến đây để tham gia, không ngờ suýt chút nữa đã bị bầy yêu thú kia giết”. Nếu huynh không ngại có thể về chung sống với muội và mẫu thân” Linh Nhi khẽ khàng kể lại gia cảnh của nàng .

“Hmmm... Chuyện này để ta suy nghĩ, chỉ sợ sẽ làm gánh nặng cho nàng mà thôi. Giờ cũng không còn sớm nữa, ta mau mau tìm một thạch động trú qua đêm” Khánh Phong lập lờ tránh đi lời mời của Linh Nhi, hắn còn tiện tay gom luôn xác của bốn con thú kia, nơi hoang vu như thế này muốn tìm được thức ăn cũng không phải là dễ.

“Mị Như, nàng thấy trong này như thế nào, nàng có hưởng được chút lợi ích nào không?” Khánh Phong nghiêng đầu thầm hỏi Mị Như .

“Ta thấy có một chút áp lực đè lên người, cảm giác giống như bài xích, nhưng không sao, bao nhiêu đó vẫn không là gì đối với ta, khi nào không ổn nữa ta sẽ thông báo cho huynh biết, trong đây rất tốt với huynh, dùng thôn phệ công pháp của huynh ta nghĩ sẽ mau chóng tăng cấp. Nhưng huynh nên nhớ, dục tốc bất đạt.” Mị Như khẽ trả lời Khánh Phong .

Điều này hắn cũng biết, tương tự như ngươi xây một ngôi nhà, nếu giàn móng không vững chắc thì khi lên cao, ngôi nhà càng dễ bị đổ. Trong tu luyện cũng như vậy, nếu căn cơ ngươi không tốt, hỏa hầu không đủ thì càng tu luyện càng có hại cho bản thân ngươi. Cái hắn thiếu bây giờ lại chính là thực chiến. Một thế giới ảo này này đúng thật là phù hợp với hắn.

“Ăn xong chỗ này, nàng nên ra ngoài tìm thêm củi để sưởi ấm, cũng để xua đuổi thú dữ, còn có lọ thuốc này nữa, nàng nên phục dụng nó trước khi đi ngủ, ta sẽ ra ngoài tìm bạn của ta” Khánh Phong dặn dò Linh Nhi vài câu rồi phi thân vào trong màn đêm.

“Phá vân kiếm

Phá thiên sơn kiếm

Hàn băng chưởng

Cách sơn đả ngưu

Dị hỏa câu hồn

.......”

Hàng ngàn tiếng hô chiêu thức văng vẳng trong đêm, xung quanh hắn có không biết bao nhiêu xác yêu thú, từ thú vương cho đến thú tông, để ý một xíu còn có thể thấy được có cả yêu thú hóa hình. Mà từ thú tông trở lên đã hình thành yêu đan, người luyện hồn phục dụng yêu đan có thể tăng thêm linh lực, nhưng cũng đầy những rủi ro không đáng có. Khánh Phong hắn ngược lại không phục dụng mà dùng để đổi linh thạch. Hắn cũng thu lượm được không ít các loại thảo dược quý hiếm, còn có cả da yêu thú mà hắn săn giết được.

“Chúng ta may mắn lắm mới có thể thoát khỏi trảo thủ của mấy người họ Lâm kia. Nếu không chỉ sợ chúng ta đã thật sự làm mồi cho yêu thú chốn này” Khánh Phong dùng ẩn thân thuật đi do thám tình hình xung quanh, chợt nghe phía trước có tiếng người bàn tán, Khánh Phong lập tức phi thân lên mô đất cao gần đó ẩn mình xem xét.

“Đúng vậy, đúng vậy, không nghĩ chúng ta lại xui xẻo như vậy, vừa mới vào thì lại gặp ngay người của bọn họ. Cái tên Lâm Vũ gì gì đấy ra tay thật sự quá là ác độc, không chừa đường lui cho kẻ khác” một người trong số hai người ấm ức lên tiếng.

Nhìn qua, hai người kia mặc dù trên người có nhiều vết thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da, băng bó một chút là có thể khỏi. Một kẻ có vẻ lớn hơn, khoảng 25 26 tuổi, nhưng tu vi chỉ mới là Linh tướng tam cấp. Người còn lại nhỏ tuổi hơn, trên đầu được búi thành từng búi trong ngộ nghĩnh khoảng chừng 24 tuổi nhưng lại là Linh tướng thất cấp.

“Thôi được rồi Bất Du à, ngươi cũng đừng phàn nàn nữa, giờ thì tranh thủ trị thương đi, con người của ngươi sau lúc nào cũng lắm mồm lắm miệng thế” Linh tướng tam cấp kia trách móc người được gọi là Bất Du kia.

“Thương thế hai ngươi không phải là quá khó để lành. Thế nào, bây giờ ta giúp hai ngươi, hai ngươi bằng lòng hợp tác với ra chứ.”

“Ngươi ... Ngươi là ai”