Đêm trước ngày mở cổng, mọi ngóc ngách từ khách điếm đến tửu lầu, từ chân núi đến đỉnh núi, từ dưới đất đến ngọn cây, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của các ẩn sĩ từ khắp mọi nơi đổ về. Nhìn chung, mạnh nhất cũng chỉ là một linh tướng mãncấp. Trên mặt ai ai cũng mang một nét hi vọng mình sẽ là người may mắn tiến vào cấm địa Lâm gia. Một khi vào đó, tài nguyên tu luyện vô số kể. Muốn thành thần không phải là chuyện gì quá khó.
Khánh Phong nhờ có được A Minh và Khắc Luân hậu thuẫn nên mọi thông tin trong gia đình này hắn đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Vừa mới sáng sớm, Khánh Phong đã vội vội vàng vàng khoát lên mình chiếc áo Hắc Long kia, vừa để che dấu tu vi, vừa để thân thể tránh khỏi các tai bay họa gió. Mị Như hóa thành một chiếc cáo nhỏ xin ngồi vắt vẻo trên vai Khánh Phong theo hắn đi ra đi ra đại sảnh Lâm gia.
Nói Lâm gia là gia tộc giàu nhất đại lục cũng không sai. Đại sảnh thật là nguy nga tráng lệ. Trần nhà rực rỡ ánh đèn pha lê. Chung quanh căn phòng được thắp đầy những ngọn đèn linh lực, rải rác ở các góc là các bình trầm hương mang dáng cổ xưa đang tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, thơ mộng chẳng khác chốn bồng lai. Chiếm chệ giữa phòng là một chiếc bàn dài bằng gỗ liêm, xung quanh để không ghế đẩu. Đầu bàn còn có một chiếc ghế sang trọng, thân ghế khắc đậm hình dáng một con phượng hoàng đang vỗ cánh, hai bên tả hữu còn có sáu chiếc ghế tương tự như vậy.
"Một trăm năm rồi, ngoại trừ gia chủ ra thì không còn ai trong gia tộc đạt đến Chúa tể. Cho nên lần này mở cổng, ta hi vọng các thiên tài gia tộc có thể một lần nữa lại đưa gia tộc vào thời kỳ đỉnh phong" Người thứ hai bên cánh tả Lâm gia chủ lên tiếng.
"Nhị trưởng lão nói rất đúng, lần này số lượng người vào cấm địa không khác biệt các lần trước về số lượng là bao nhiêu, cổng sẽ tự động đóng khi số lượng đủ một trăm người hoặc khi hết thời gian mở cổng là mười lăm phút, phần còn lại nếu cố gắng cưỡng chế tiến vào sẽ bị lượng linh lực lưu giữ ở cửa làm bị thương hoặc nặng hơn là mất mạng. Lần này, lượng người vào không chỉ có con cháu trong tộc, mà còn có khoảng vài chục người ngoại tộc. Nếu các cô cậu không cố gắng thì cái họ Lâm trên người các người sợ là sẽ thay đổi" Lâm Phùng Long hướng mọi người nói lớn.
"Lần nào cũng thế, từ một công tử tiểu thư quyền quý, sau khi rời cấm địa, người thì lên mây, kẻ thì bị đày xuống dòng phụ, tệ hơn còn có một vài người làm nô tì, hoặc bị bán cho lầu xanh"
"Đúng đó, nếu chúng ta không cố gắng, biết đâu, người kế tiếp chính là chúng ta"
"Ta không đồng ý, một tiểu thư cành vàng lá ngọc như ta như thế nào lại bị đày đọa như vậy chứ"
"Cả ta nữa, ta dù sao cũng là con trai trưởng của gia chủ mà"
"..... "
Từng tiếng bàn luận sôi nổi diễn ra.
"Im lặng, im lặng. Tất cả im lặng. Vẫn như cũ, đúng giờ ngọ trưa nay, cổng sẽ tự động mở, sau mười lăm phút nếu ai không kịp tiến vào thì phải ở ngoài, cấm, không được dùng sức cưỡng chế tiến vào, nếu không sẽ bị tan da nát thịt. Các công tử tiểu thư có có thể manh theo tùy tùng của mình, hoặc thú cưng. Còn những kẻ ngoại lai tuyệt đối không được mang theo thứ gì vào cấm địa" Lâm Phùng Long vận nội lực cố ý nói lớn.
"Không biết ta có thể tự đo tiến vào cấm địa hay không đây? Hay lại bị cấm địa chết tiệt kia bài xích! "
"Chúng ta cứ thử, nếu như có thể vào được, ta sẽ giúp huynh đoạt được nhiều nhất có thể" Mị Như điềm tĩnh ngồi trên vai hắn thủ thỉ.
"Phong huynh còn ta thì sao, có phải ta cũng nên theo huynh hay không ? " A Minh giá thân đóng vai một kẻ khiêu bạt giang hồ nhỏ giọng hỏi Khánh Phong .
"Được thôi, nhưng ngươi phải chắc chắn rằng không được để hỏng việc" Khánh Phong âm u nói.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, những người có tên sau đây theo ta cùng Nhị đệ tiến vào cấm địa bằng cổng chính, còn lại phải đi đường vòng sau núi mà vào" Đại trưởng lão đứng lên hô hào.
Một cái tên quen thuộc được nêu lên đầu tiên Lâm Vũ, tiếp sau đó là những cái tên lạ lẫm đối với Khánh Phong , nào là Lâm Tâm Như, Lâm Hà Mai, Lâm Trúc, Lâm Ngọc Khánh,...và còn thêm một vài cái tên khác nữa, tất cả đều là con cháu nhà họ Lâm.
"Tất cả những người có tên, ngay bây giờ theo ta tiến vào cấm địa Lâm gia" Đại trưởng lão hướng tất cả mọi người nói.
“Đại trưởng lão, thế còn tên phế vật Lâm Khánh Phong kia thì sao ạ? Trưởng lão có muốn hắn theo chúng ta không!” Lâm Vũ bất thình lình lên tiếng.
“Hắn à, ta ta thiết nghĩ chắc là không cần, hắn chỉ cần ở nhà chạy vặt, một kẻ tầm thường như hắn có theo vào cũng không làm nên cơm nên cháo gì, chỉ khổ vướng chân, chi bằng để hắn ở nhà vẫn là an toàn hơn hết, còn nếu như hắn vẫn muốn tìm vận may, được thôi, hắn cứ theo mọi người đi vào từ đường vòng sau núi.” Lâm Phùng Long lên tiếng trước khi đại trưởng lão kịp lên tiếng.
Khánh Phong khẽ liếc nhìn Mị Như cũng không màng xem hai người họ bàn tán những chuyện gì, lẳng lặng một mình từ từ di chuyển theo đoàn người về hướng hậu sơn.
Mất nửa ngày đường, Khánh Phong mới đến được cánh cổng phía sau hậu sơn, nơi đây cũng đầy ắp những kẻ đang chờ đợi may mắn. Không khí xung quanh dao động thật là lớn, từng luồng không khí bị nén thành những lưỡi dao vô hình sắc bén tột cùng đang di chuyển với tốc độ cực cao, và không theo một nguyên lý nào cả, chỉ cần lơ đễnh một chút thì cũng có thể tùy thời bị tổn thương đến da thịt gân cốt. Thậm chí là tan xương nát thịt.
“Aaaa...”
“Cánh tay của tôi..”
“Ai cứu tôi với, chết tôi rồi!”
Từng tiếng hét chói tai phát ra từ miệng của những kẻ không may mắn khi cố lao vào kẻ hở nhỏ nhoi vừa được tạo ra. Cũng có không ít người đã may mắn vượt qua được để tiến vào bên trong.
“Lần tiếp theo chính là cơ hội cho ngươi tiến vào bên trong đó , dùng tốc độ nhanh nhất có thể của ngươi để vượt qua lỗ hỏng kia” Mị Như khẽ nhắc nhở Khánh Phong .
“Ồ, ta đã hiểu rồi” Khánh Phong gật đầu đồng ý.
Những vết cắt ngày càng táo bạo hơn, chứng tỏ số lượng người tiến vào trong đã sắp đạt cực hạng, nếu không nhanh chóng, thì Khánh Phong hắn rất có thể sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này.
“Vù... Vù...”
Khánh Phong lợi dụng sự nhanh nhẹn của cơ thể kết hợp với giao du pháp nên hắn đã có thể thuận lợi tiến vào bên trong cấm địa.
Không gian bên trong rộng lớn, to gần bằng một mảnh đại lục cỡ nhỏ, với đầy đủ các điều kiện tự nhiên để con người và muôn thú có thể sinh sống, bãi đất trống dưới chân Khánh Phong là một thảm cỏ được chăm chúc kỹ lưỡng, xa hơn một chút là một khu rừng rậm rạp, với các muôn thú đang nô nức vui đùa. Chuếch bên phải năm bước chân là một con đường đá dẫn đến một cảnh cổng mang dáng vẻ của ngôi đền cổ kính. Từ cổng và xung quanh lại có những con đường dẫn đến một đồ hình bát quái nằm ở trung tâm.