Lê Tú Anh từ từ ngồi xuống, ngắm nhìn lại gương mặt nam nhân trước mắt. Chỉ thấy hắn không quá dễ ghét, khuôn mặt góc cạnh nam tính, lông mày lưỡi kiếm, bắp tay bắp chân cuồn cuộn, cộng thêm sự rắn chắc của lồng ngực kia, chứng minh hắn đã có thời gian lâu dài luyện tập khắc khổ. Hơi thở dài mà đều đặn, hai bên thái dương nhô cao, Lê Tú Anh tin rằng, hắn chính là vị cao thủ bí ẩn kia. Nếu không có hắn, cuộc đời tỷ muội nàng không biết sẽ trôi về đâu. Thôi thì lấy thân báo đáp cũng vẹn tình trọn nghĩa.
Lê Tú Anh nhìn nhìn hắn một lần nữa rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi thạch động một mình đi loanh quanh trong rừng tìm củi khô, đồng thời cũng săn giết được hai bé thỏ béo ú mập mạp.
Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, Lê Tú Anh trở về thạch động thì đã thấy Khánh Phong và Lê Lan tỉnh dậy. Khánh Phong đang dùng linh lực để chữa trị vết thương cho muội muội nàng, Lê Tú Anh vốn dĩ định kêu Khánh Phong ra phụ với nàng một tay, nhưng khi thấy cảnh đó, lời ra đến cổ, nàng đành phải nuốt vào. Vì an nguy của muội muội, nàng có thể một mình chịu đựng đau khổ.
"Aaaa.. Nàng đã về rồi à, ta còn tưởng nàng không màng tới muội muội mà bỏ đi rồi chứ" Một lúc sau Khánh Phong ngước mắt lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp như ngọc ngà của Lê Tú Anh nói.
"Ta.. Ta... Công tử, người có thể nói cho ta biết ngươi tên gì, nhà ở đâu có được hay không vậy" Lê Tú Anh ngại ngùng nói.
"Suýt nữa thì ta quên mất. Haha.. Ta, đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, phế vật trong mắt nhà họ Lâm, Lâm Khánh Phong." Khánh Phong giõng dạc hô, làm cho Lê Lan đang ngã người nằm trong lòng hắn cũng không khỏi mở tỏ cặp mắt nai nhìn hắn, một ông thần trẻ trâu đúng nghĩa.
"À, ta còn có chuyện này muốn hỏi muội đây Tú Anh." Bỗng nhìn Khánh Phong quay qua hỏi, làm cho Lê Lan vốn dĩ đang nằm trong lòng hắn giật mình.
"Được rồi, huynh hỏi đi"
"Nàng cùng muội muội vì sao lại chạy tới khi rừng hoang vắng này vậy? "
"Gia đình ta, ba người, cha ta, ta và muội muội, mẹ ta đã mất lúc ta mới 5 tuổi. 10 năm trước, khi đó ta mới mười hai tuổi, muội muội ta mười tuổi, một lão đạo trưởng đi ngang qua trấn tình cờ thấy tư chất của hai chị em ta không tồi nên có ý muốn thu nhận làm đồ đệ, cha ta khi rất vui, vì ông tin rằng, những đạo trưởng ẩn cư trên núi thường có môn phái riêng, và thường chính là cao thủ một cõi. Quả nhiên đúng như cha nói, người kia chính là Nhị trưởng lão của Sơn Hưng phái trên núi Sơn Hưng cách trấn trăm dặm về hướng Bắc. Ta theo lão về núi, ta thì nhận người làm thầy, con Lê Lan lại bái Tứ trưởng lão làm thầy... " Lê Tú Anh nhắm mắt lại, từ từ kể cho Khánh Phong nghe về hộc đời xỉa mình.
Khánh Phong theo lời kể của Lê Tú Anh rốt cuộc cũng biết gia cảnh nhà nàng. Sơn Hưng phái kia là một chính phái đúng nghĩa, đệ tử trong phái thường xuyên xuống núi giúp đỡ người dân đánh đuổi thú dữ, cũng như gieo trồng các loại, hàng trăm năm nay vẫn vậy và bây giờ cũng thế. Gần 50 năm trước, môn phái kia tọa vị tại núi An Hà này, vì không chịu sự độc tài gian ác của nhà họ Lâm mà các trưởng lão cùng môn chủ đã bàn bạc tìm địa điểm mới thích hợp để di dời Sơn Hưng phái.
Một tháng trước, sư phụ nàng dẫn các đệ tử xuất sơn hành hiệp, tình cờ biết được cha nàng đang mang tâm bệnh trong người, ông biết không qua khỏi nên chỉ mong ước được gặp lại hai đứa con gái yêu quý của mình. Lê Tú Anh tức thì xin phép sư phụ quay về môn trang, xin Tứ trưởng lão cho muội muội cùng mình về nhà chăm nuôi phụ thân.
Lâm Vũ sau khi hay tin mỹ nhân trong thôn đã về, liền cho người mang sính lễ qua dạm hỏi. Không ngờ phụ thân nàng không đồng ý, chống cự quyết liệt. Bà mai đành phải quay về báo cho Lâm Vũ biết. Nhưng một con sói không dễ dàng để con mồi thoát khỏi tay mình. Đêm hôm đó, Lâm Vũ mang theo xuân dược, hòng bắt cóc hai người. May mắn thay, phụ thân nàng đã kịp phát hiện và ngăn cản bọn chúng, những cũng vẫn là chậm một bước. Cũng vì như thế mà phụ thân nàng không qua khỏi. Tỷ muội nàng biết không thể trực diện chống trả nên vừa chạy vừa phản kích. Cuối cùng chạy tới nơi này.
"Còn chuyện về sau như thế nào, ta nghĩ, huynh cũng đã rõ" Lê Tú Anh cố nén đau thương nói.
Khánh Phong nghe qua cực kỳ phẫn nộ, hắn hận không lập tức giết chết tên cẩu tặc kia. Để hắn sống ngày nào thì dân làng sẽ gặp họa ngày đấy. Nhưng nghĩ lại, trong mắt nhà họ Lâm hắn vẫn đang là một tên phế vật, trong tộc còn có các lão già chống đỡ, bình thường bọn họ sẽ không xuất hiện, gia chủ sẽ tự mình giải quyết. Nhưng khi có kẻ địch xâm nhập, các lão gia hỏa kia lại chẳng bao giờ chịu ngồi xem kịch hay. Khánh Phong biết, hắn cần phải mạnh hơn nữa, để không chỉ bảo vệ những người mà hắn yêu thương, mà còn phải bảo vệ những kẻ thấp cổ bé miệng khác. Hắn chợt hiểu, ngay bây giờ hắn nên làm gì.
"Sao ngươi nói sao, A Minh đã bị phế rồi à, kẻ nào lại to gan như thế chứ, lại dám đụng đến người của Lâm gia, hắn thật sự không xem Lâm Phùng Long này ra gì à? " Người tự xưng là gia chủ Lâm Phùng Long kia tức giận hét.
"Phụ thân ad phụ thân, hắn dù sao cũng chỉ là tay chân của con thôi mà, cha tức giận được gì chứ, chỉ trách hắn thường ngày không chịu tu luyện, kết cục của hắn cứ xem như là lời răn cho tên nào dám lười biếng" Lâm Vũ mặt không chút cảm xúc nói. Lời kia cũng đủ chứng tỏ, mạng người trong mắt hắn như rơm như cỏ.
"Thôi được, con cũng thấy đấy, hắn là một Linh vương, còn bị người ta một chiêu giết chết, con xem lại con xem. Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không tấn cấp nổi thế? Gia chủ tương lại không thể nào yếu kém như vậy được" Lâm Phùng Long nói.
"Dạ được, thưa cha, từ mai con sẽ cố gắng tu luyện để có thể mạnh mẽ như cha ạ, còn khoảng chừng hơn một tháng nữa là tới đại hội gia tộc, con dĩ nhiên sẽ cố gắng thật nhiều, con còn phải quản lý gia tộc nữa mà" Lâm Vũ đắc ý nói.
Lâm Phùng Long nghe Lâm Vũ nói như vậy thì cũng phần nào yên tâm. Duy chỉ có đám gia nô mới hiểu hết được ý vị trong câu nói kia của Lâm Vũ.
"Được rồi, cấm địa nhà ta 100 năm mới mở một lần. Lần này, năm người tô đầu sẽ cùng với đại trưởng lão và nhị trưởng lão tiến vào. Có thể bước vào cấm địa thì cũng như là đã đặt một chân vào Chúa tể, chúng ta tin tưởng con, nên đừng để mọi người thất vọng." Lâm Phùng Long mặt nhìn bàn thờ tổ nói với Lâm Vũ.
"Tuân lệnh phụ thân, con sẽ cố gắng luyện tập. Cha cứ yên tâm, con sẽ không để mọi người phải thất vọng. Bây giờ con sẽ lập tức bế quan tu luyện đây" Lâm Vũ hướng Lâm Phùng Long cúi đầu rồi lui ra ngoài. Còn bí mật ra hiệu cho một tên cao thủ ẩn náu gần đó vào rừng truy tìm tung tích cao thủ bí ẩn kia. Nếu có thể, thì mời về, còn không thì cứ giết đi, trừ hậu hoạn.
Khánh Phong bên này cũng biết đến đại hội từ miệng của tên Khắc Luân kia, cũng từ hắn mà Khánh Phong biết được Lâm Vũ đang cho người truy tìm tung tích hắn. Khiến hắn càng phải quyết tâm tu luyện để chống chọi lại các thế lực thù địch xung quanh. Đại hội gia tộc, hắn nhất định phải vào.
Ngày rằm tháng sau sẽ là ngày tổ chức đại hội Lâm gia. Cùng với sự kiện trọng đại này là được tiến vào cấm địa quý báo của Lâm gia. Tương truyền, khoảng không gian này do một tối thượng bày ra để né tránh sự truy đuổi của các đại gia tộc. Vì bị thương quá nặng lại không có đan được trị thương, vị tối thượng kia đã ra đi, để lại một kho tàng khổng lồ trong đó. Một vạn năm trước, cụ tổ Lâm gia một lần hái thuốc vô tình phát hiện ra mảng không gian này. Từ đó cả gia tộc di chuyển đến đây và xem nó như của riêng mình, mỗi một trăm gia chủ và các trường lão sẽ hợp lực mở cổng một lần để con cháu có thiên phú bước vào tu luyện, sau trăm ngày thì tất cả sẽ được đưa trở về thế giới thực, 1 ngày ở ngoài bằng 10 ngày trong mảng không gian đấy.
Thời gian một tháng, nói ít sẽ ít, nói nhiều sẽ nhiều. Tùy theo ngươi nghĩ nó thế nào. Trong khoảng thời gian này, Khánh Phong tăng cường luyện ra vô số đan dược, ban ngày là một kẻ ngốc nghếch khờ khạo. Ban đêm là một tên sát thủ dạ hành. Đêm xuống Khánh Phong thường theo dấu những tên côn đồ, lựa thời cơ thích hợp mà giết hắn, khiến cho không ít tên sợ sệt những vẫn không biết kẻ đó là ai. Nhờ có Thôn phệ công mà Khánh Phong nhanh chóng tăng cấp dựa vào việc thôn phệ những tên côn đồ mà hắn giết được. Chỉ trong vòng một tháng, hắn đã trở thành Linh đế cấp 7.