Vào vụ Thu Đông, nông dân thu hoạch lương sản.
Sơn Đông huyện nằm trái mạn đông Đại Xuân, thời tiết mùa vụ, đất đai phì nhiêu màu mỡ thích hợp trồng cao lương, lúa nước, tính toán một năm hai vụ mùa.
Nói tính toán cũng chỉ vậy mà thôi khi nông nghiệp quá phụ thuộc vào thiên tai, tiết trời, sâu bệnh.
Thượng thiên vui lòng, một năm hai vụ nông dân ấm lo, thượng thiên ngã bệnh nhân dân cơ cực.
Nam năm hạn hán lâu dài, một năm một vụ, sản lượng hiếm lấy cũng ít hơn.
Trường gia trang thân địa chủ bách mẫu, a cẩu lẫn tào lão bận việc từ sáng đi giám sát thu lương, đến trưa theo số lượng lớn xe kéo vào trang.
Nông nô hơn trăm người, bọn hắn diện đa phần đều mang theo hồ hởi khi xe chất đầy cao lương nhưng đâu đó cũng mang đậm sầu lo.
Nông cụ thu sơ, tốn mất hai thiên để thu hoạch trăm mẫu, bọn hắn phải kéo lương về trang chủ nhằm thu tuốt, phơi phóng.
Trường Bình bước ra nhìn ngắm, cả hàng dài xe kéo, xếp hàng trong sân rộng, mỗi xe một hộ, đa phần nhân chủ đều tráng đinh, lão nhân,... theo sau phụ giúp lão phụ, phụ nhân, trẻ nhỏ.
Bọn hắn cả gia lo ấm đều đặt hoàn toàn vào xe lương này nên cả gia góp sức cũng không khó hiểu lắm.
"Nhị cẩu, người không nên chạy loạn à…" Một tên phụ nhân y phục có phần rách nát, lam lũ, đang quát mắng thân nhi tử chạy loạn ra khỏi xe.
"Nương, ngươi thứ lỗi, ta chỉ đi kiếm miếng nước cho phụ thân à….. "Tiểu tử thân gầy, mặt bẩn nhem, quấn tóc cao buộc bởi vải thô cắt mảnh. Hắn không trở ngại mẫu thân trách mắng, hai chân nhanh nhạy, cầm ống nứa chứa nước cho phụ thân mệt lả nằm dưới xe.
Tiểu tiết nhỏ vào trong mắt, đi theo sau công tử Tiểu Ngọc túc trực.
"Người a! Bọn hắn đều làm việc cho ta, xem xem lấy nước cho bọn hắn."
"Nô tỳ đi làm ngay công tử…"
"Khoan! Lấy xem xem có chút thức ăn cũng mang luôn."
Nàng chưa đi được, công tử nghĩ nghĩ gì lại nhắc thêm.
"Hết rồi! đi thôi….."
Trường Bình khoát tay, hắn tự một mình ra ngoài.
"Lão gia…."
"Lão gia…."
"Lão gia….."
Đám nông nô đa phần đều mang thái độ cung kính chào hỏi, dù hắn tuổi thấp có thể xưng bọn hắn bậc gia gia, thái thái… Bọn hắn biểu hiện vậy, do tiếng lành lâu năm chủ nhân trang tích góp hương hoả. Xung quanh địa chủ phú hộ đều chia 9:1, riêng trang chủ 7:3 dù năm gần đây 8:2.
"Các người tốt." Hắn cũng không ra vẻ, đáp lại.
Tiểu ngọc đi nhanh, cùng với vợ chồng a tam mang nước, chút bánh mì tẩm muối phân phát.
Nhóm nông nô mệt mỏi, thấp kém nhưng không loạn, đều biết xếp hàng nhận lấy.
"Tạ lão gia…." Bọn hắn thần sắc đều tốt hơn, chủ nhân mới hành động ấm lòng, nhân tình tốt.
Nhật thiên lên cao, bọn hắn được nghỉ ngơi ăn uống, sau một canh giờ bắt đầu kết toán, chia phần.
Tào lão lâu năm phụ trách chủ sử, tiểu ngọc, vợ chồng a tam phụ giúp, lần lượt từng người từng người.
"Công tử, không xong, nha thuế đến…" A Cẩu canh trang chạy vào thông cáo.
Mọi người có mặt ở đây đều thần sắc bất thường, nhất lão Tào phụ trách toàn cục.
"Không hợp lý, mỗi năm đều cuối năm nộp lên, nay mới thu hoạch đã đến…"
Dù sao quan viên đến hỏi, cũng không thể chậm trễ nghênh đón.
Bọn người Trường Bình chưa kịp ra thì một đoàn người mặc quan phục, đi đầu một tên mập mập, đầu ú thịt, ria mép ngang, khẩu mở to cười nói:
"Trang chủ à….."
"Thất lễ…thất lễ… thất lễ …"
"Bổn nha vụ phụ trách đến trưng thuế, mọi người xin phối hợp a."
Chủ sự mập nhân nói hết câu, phía sau mười tên huyện nha thân mặc sắc phục, tay đeo thiết côn đến kiểm soát bàn chủ.
Đám nông nô cùng A Cẩu nào không phải gặp bọn cẩu quan huyện thuế, hành động bất ngờ khiến bọn hắn tâm sinh sợ hãi.
"Không sao! Để các quan gia tùy tiện." Trường Bình bình tĩnh khoát tay ra hiệu, kẻ đến có ý đồ sẵn không lý sự được.
"Thì ra đây là Trường chủ trang." Tên chủ sự hiếu kỳ thiếu niên lang diện non nớt.
Nghe nói lão gia Trường Thanh mất đi còn mỗi nhi tử Trường Bình kế thừa.
Thiếu niên tính cách vẫn chút hảo theo đánh giá của hắn đối diện quan gia không hoảng sợ.
"Tiểu nhân Trường Bình, bái kiến đại nhân…" Hắn hạ người, thần sắc mang theo cung kính vốn có.
"Hảo à! Ta phụng mệnh thu tô, ngươi chỉ cần hoành thành phối hợp…."
Chủ sự ngồi vào ghế chính giữa, mở sổ sách, thân hình mập mạp hắn phí sức yên chỗ.
"Theo luật Đại Xuân mới sửa đôi, trưng thu thuế ruộng, thuế thân mới…."
"Một mẫu trưng hai thành….."
"Thuế thân biến đổi, một hộ nam đinh 200 đồng, phụ nhân 150 đồng, tiểu nhi 50 đồng, lão nhân 100 đồng….." Mập chủ sự đọc vang lớn, sức hắn tiểu, đọc một lát lại dừng, dần dần hơi nhỏ về cuối.
Nhưng ở đây, tất cả liên quan đến lợi ích mình đều chuyên chú.
"Cái gì……." Cả đám hét toáng lên, khi nghe đến cuối.
"Đại nhân… có phải không sai…. năm ngoái chỉ thu 1 thành…"
"Quan gia, ngài có hay sai làm… thuế thân không phải chỉ thu mỗi nam đinh thôi hay sao…."
"..........."
Nhóm nông nô bắt đầu có chút loạn lên tiếng.
"Không à, các người không nghe nhầm, năm nay triều đình phải thiên tài, cần trưng mạnh thu thuế cướp trợ…"
Đối với đám ti tiên kêu gào dưới, hắn quan gia cười nhạt đáp…
"Đại nhân! Xin ngài nhà ta một mình lao động…..còn phụ lão già yếu… nhi tử mới sinh…. nhà ta không đủ tiền…xin ngài linh động khất trước." Tráng nhân nông nô một xe lương đi một mình, quỳ xuống, dập đầu van xin.
Một trai tráng bốc vác nặng nhọc một ngày chỉ kiếm được 5 đồng, công việc còn không thường xuyên. Thử hỏi gia hắn làm sao chống chịu nổi thứ thuế này.
"Người à! Không đủ thì để lại lương…." Chủ sự nhẹ nhàng khoát tay cười nói, tên huyện nha đã bắt đầu đứng cạnh xe lương.
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ làm sao bọn chúng bất ngờ đến đây.
"Ai không đủ! Có thể về lấy tiền, mượn nhờ….."
"Kẻ nào không tiền, lấy lương bù….. "
"Đại nhân! Quan gia! Xin ngài… nhà ta năm nay một mùa…. Không đủ lương… chết đói….." Nông nô nhóm quỳ lạy cầu xin không được, sắp bạo động có nhân lên tới gần chủ sử.
Lập tức những tên huyện nha cầm bổng, thần sắc hung hãn….
"Câm miệng! Đây là lệnh triều đình, kẻ phản kháng đánh cho ta, kẻ chốn thuế chém…."
Nông nô tráng trai bức xức muốn phát, lập tức ăn đòn, cả bọn khí thế cao bỗng rụt lại.
Một tên xấu số, bị nhắm đến đánh đập nhằm hạ mã uy, hai tên huyện nha sức lực lớn lại cầm côn sắt đánh gục nông nô xuống đất.
Nông nô thân co rúm chịu trận, khẩu bắt đầu nôn đại lượng huyết hồng, hai tên quan sai đánh đá biểu hiện không có ý dừng.
Không khó đoán chỉ một lúc sau, hắn không chết cũng còn nửa mạng, bọn nông nô cả đám chỉ biết đứng trời trồng, bất lực không dám ngăn cản.
"Dừng lại các người đánh nữa phải chết người." Bất ngờ A Cẩu thấy chết đứng ra, hắn thân thủ coi như tạm, tránh mấy đòn quan sai.
Trường Bình yên lặng thu hết tất cả diễn biến vào mắt, lúc này có động.
"Đại nhân! Ngài đến thu thuế, cũng không cần hạ sát quá nặng."
Dù sao người đến cần tiền tài ta có thể đóng nhưng cũng không lên loạn tượng, chết nhân chết trên đất của ta.
"Trang chủ nhân, bản quan đang hành sự theo lệnh, ngươi muốn chống đối sao…" Tên chủ sự quay ngắt thái độ lạnh giọng là nhìn sai nhân kia, hắn nắm quyền hành làm việc, nào có một tên địa chủ chen ngang.
Thân phận người lên biết cũng chỉ lớn hơn đám nông nô kia một bậc à, cũng chỉ là lông dê để bản quan vặt.
"Đại nhân, ta chỉ muốn không xảy ra án mạng trong trang mà thôi." Sắc mặt biến hoá, sự việc chuyển biến xấu nhưng có một số việc không thể đứng ngơ rụt cổ tự thân.
"Trường trang chủ, lùi xuống, bản quan tự biết hành sự…."
"Đại nhân…." Trường Bình vẫn cố hạ thấp tư thái cầu tình nhưng tên quan vẫn không thèm đếm xỉa hét lớn.
"Lui xuống….." Hắn hai bên huyện nha bắt đầu động.
"Thế đạo này….. " Ý động đã rõ, hắn chỉ biết thở dài, cảm khái.
Hai tên quan sai đang muốn dùng hình, thiết côn dùng lực nhắm vào chân trái phải đánh gục.
"Cút hết…." Tiếng rống giận hét lớn khiến hai tên ù độn, Tào lão bước đến hai quyền đấm bẹn, xách cổ quan nha như nắm hai con gà.
Mọi người ở đây đều biến hoá ngoại trừ người trong trang, không ai nghĩ một lão nô sáu mươi, thân hủ nát lại có sức lực lớn như vậy.
"Phanh…. Phanh…." Thuận tiện ném hai kẻ như ném con gà.
Tào lão khí thế hung ác đến gần bàn tên quản sự.
"Võ nhân….."
Mập quản sự sợ hãi, thân hình run rẩy, miệng lắp bắp nói.
Hắn trong huyện thành tiểu quan không khó gặp võ giả, hắn cũng biết võ giả phân chia à, lão này khí sắc mạnh hơn thường võ giả luyện lực cảnh được thấy.
Bọn huyện nha còn lại không dám động, để mặc Tào lão khí thế áp lên quan chủ.
"Dụng tâm vào việc của người, không lên loạn." Thanh âm khàn khàn lại mang âm u, dọa hắn tè dầm.
"Vâng…. Vâng….." Mập mạp đầu heo liên tục dập xuống, hắn sợ vị võ nhân đây không hợp, một quyền đánh chết hắn.
Trường Bình phía dưới ánh mắt như hiểu, bọn này thân phận không cao, chuyên lấn yếu sợ mạnh.
Thời gian còn lại bọn nó, thành thật hẳn, khai báo thu quan không đến một giờ bèn chuồn nhanh.
Tào lão ra tay cũng tham ý tứ của hắn, thế đạo này người yếu thế vốn bị ăn cả xương lẫn tủy. Trường gia trang gia nghiệp vẫn có trong khi chưởng quản chỉ bởi năm người nhỏ yếu, ai biết hay không sẽ gặp phải rắc rối gì.
Tào lão võ nhân hiện lộ cũng đại biểu cho sức lực gia trang, để kẻ nhắm đến liệu tính một hai, rắc rối nên gặp sẽ không đáng có.
Quả thật, bọn quan huyện vụ thuế chưa đi lâu, lại một nhóm hình vụ đến.
Mới đầu, Trường Bình ngờ bọn tiểu nhân kia xàm ngôn mách nối, bọn hắn đúng dọa nạt nhưng vẫn quy quy, củ củ đóng thuế. Nhưng không phải, nhóm nông nô đau khổ biết thần thuế thứ hai đến, lại một trận cắt thịt hút máu, nông nô không dám phản kháng.
Hình vụ đường, đứng đầu bởi cẩm y vệ, đông xưởng, tây xưởng.
Quan huyện vụ thuế đứng đầu bởi hộ bộ.
Hài hước nhân dân phải chịu cùng lúc hai lần thứ thuế bóc lột. Đáng thương thêm, hai đại thần mới đi, trấn chủ Vạn gia lại tới, không gì khác một lần thứ thuế chịu.
Nông dân cơ cực, thảm khốc, chịu quan lại, thượng tầng, địa phương bá chủ cùng một lúc lột da…
Tiễn đưa chủ sự Vạn gia, Trương Bình thần sắc đau khổ, mất mát, thân tiểu địa chủ cũng bị chấn lột khoản khá lớn.
Đoàn người Vạn gia đi xa, nhân diện biến đổi bình tĩnh, hắn vào hậu viên trong lòng âm thầm ghi nhớ:"Tiền tài tạm gửi nơi các ngươi, sau này tính nợ một thể."
[Tu vi: Võ đạo(Luyện lực cảnh: 237/500)]