Chương 6: Lần đầu giết người, tâm bình như nước.

Hai tháng sau.

Trường Bình thân biến đổi từ thiếu niên gầy ôm, bệnh hoạn sang thân hình lực lưỡng, trưởng ba thước, dung mạo kiên nghị, tinh khí thần sung mãn. Hắn hai tay cầm mộc đao, thân xếp thế thủ, đôi mắt ngưng chậm quan sát đối thủ.

Lão Tào đối diện, thân hình thẳng tắp, đôi mắt cẩn thận, thần sắc chuyên chú. Hai tháng trước, võ nghệ công tử vẫn tịnh tiến nhanh cùng hắn đối luyện, lão chỉ vận chưa đầy một thành sức ứng phó. Sau hai tháng tiến bộ chủ nhân võ đạo tiến nhanh khiến lão không thể phí sức hơn đối luyện.

Hai nhân đối sát, thính giác cảm nhân hơi thở nhỏ lại, đối thủ sức lực giảm dần. Lão tào bộ chuyển, mộc đao va chạm mộc côn, lực đao, tốc độ áp chế hơn một bậc. Trường Bình chiêu thức đối loạn, đao pháp theo mỗi thế chặn ngang, hắn chiêu lực bắt đầu rơi vào hỗn loạn. "Vụt" tiếng mộc côn phá sóng, mộc côn lách đi tránh thế đao, chiêu thức hiểm học, bắn ngược lại mạn sườn trái.

Thân thể hắn lảo đảo chùn hai bước, thế đao loạn bị phá, mộc côn thế công không buông, liên tiếp 12 thức đảo bổng côn thi pháp. Trường Bình thân giáp da may mắn chịu tán lực nhưng thế thua, chết không xoay chuyển. Hắn bị đánh gã thân đổ ba mét, nhục thân tê dại.

"Ta thua." Mất thế, nếu trong thực chiến hắn phải chết không nghi ngờ gì.

"Công tử, tiến bộ ngài khiến lão nô phải lau mắt, ta dùng 2 thành lực đối luyện."

"Tin tưởng, chỉ cần công tử cố gắng, không đến hai năm, ngài thành tựu vượt xa ta."

Giữa sân hai người đối chiến, tiểu ngọc lẫn lý a cẩu cũng tham gia, hai người được cho phép cùng công tử học võ.

Công tử ngã đài, hai người thần sắc lo lắng đến đón đỡ.

"Không cần à! Ta cũng không phải lần một lần hai…" Hắn khoát tay ra hiệu, tự mình đứng dậy.

"Đến lượt các ngươi." Công tử xuống đài nghỉ ngơi, đối chiếu hai tên.

Tiểu ngọc lên đài, nàng công phu tiến triển chậm chạp, học võ chủ yếu rèn luyện sức khoẻ, tự vệ.

Tiểu ngọc thần sắc không e ngại, nàng cũng thường xuyên được đối luyện, tự thân biến thể thủ đối chiến.

Trường Bình quan dưới, lão Tào võ nghệ chưa dùng nửa thành, nhanh chóng giải quyết, tiểu nô tỳ chiến bại không nản đến lượt a cẩu.

Trường Bình tận mắt chứng kiến thế đạo này, lòng thở dài tâm nhắc phải có sức lực tự vệ mới an ổn.

[Bảng thuộc tính]

[Danh tự: Trường Bình]

[Niên linh: 5/90]

[Ngộ tính: 7]

[Tu vi: Võ đạo(Bất nhập lưu: 18/50)]

[Công pháp: Võ đạo(Tứ linh công tầng 1: 1890/2000; Ngũ thức đao tầng 1: 760/2000)]

[Kỹ năng: không]

[Điểm tu luyện: 0]

[Hiện tại diễn luyện tối đa: 2]

[Đang truyền công: 1,23/100%]

Hắn hiện tại thức hải phân làm hai, một quang ảnh diễn luyện tứ linh công, quang ảnh còn lại tu luyện ngũ thức đao.

Truyền công theo mỗi lần tu vi võ đạo tăng thêm, thân thể tại tu tiến giới nhận sức mạnh càng lớn, theo đó truyền công cũng dài.

Điểm tu luyện hai tháng tích góp được 9 điểm theo đó hắn có 27 ngày tu luyện tăng gấp ba lần.

Lại thêm dược vật, thần kì năng lượng đan điền không biết từ đâu khiến tu vi võ đạo một đường đăng đỉnh.

Đêm đen, nguyện tinh bán cầu, gió thu hưu hưu, một mảng thiên địa u tối thỉnh thoảng vang vọng tiếng côn trùng, sói hú.

Trường gia trang điểm đèn trong đêm minh, lý a cẩu tay bấc đèn dầu, thần sắc hơi uể oải buồn ngủ nhưng cố gắng tinh thần tuần tra.

Hắn không dám lơ là, hơn tháng trước quanh trấn xuất hiện đội tặc phỉ trộm cướp chuyên chọn phú hộ nhắm vào. Một nhà tiểu địa chủ phía tây trấn, gia hai mươi nhân bị tập kích, sáng sớm hôm sau, tài vật bị cướp, nhân mạng chết thì chết, chốn thì chốn.

Binh trấn, huyện đường náo loạn điều tra, qua một tháng chưa ra kết quả.

Đêm canh ba, âm thanh tĩnh lặng để ngay cả một hành động nhỏ cũng phát vang.

Bỗng tiếng lá xào xạc âm vang để lý a cẩu chú ý, không giống bình thường, phát động dấu hiệu cảnh báo thứ nhất, hắn nhanh chân đến đó.

Trang viên vẫn luôn được Tào Xung bố trí cơ quan.

Bất ngờ khung cảnh theo ánh sáng đèn bấc, đôi mắt lý a cẩu trừng lớn, năm tên nam tử mãnh nhân bịt mặt.

"Có trộm…" Lý a cẩu hét toáng vang vọng trong trang viên.

Năm tên trộm, thần sắc khựng lại bất ngờ, bị phát hiện lại không hoảng, cả năm gật đầu hiểu ý, đôi mắt sát khí:"Giết."

Lý a cẩu nhớ lại chủ nhân căn dặn, không ngủ xuẩn đối chiến, hai chân quay lại chạy vào tường viện.

Theo đó tiếng la lớn, trang viên nuôi chó canh sủa inh ỏi, người trang viên cũng động.

Năm tên trộm tay mang binh khí, khí sắc sát ý, có vẻ không phải dạng trộm cướp tầm thường.

"Sát." Thường tường viện đổi theo, hai tên nam tử thân pháp linh hoạt vượt tường.

"Chết." Trong đó một nhân trường kiếm chặn tới, huy động nhất trảm.

Bỗng, một tiếng kêu cha gọi mẹ đằng sau, Lý a cẩu không uổng công hàng ngày đối luyện, may mắn tránh một kiếm, hắn lăn người đến bên kia.

Trường kiếm nam tử nhất hụt, lại để ý hai đồng bọn đằng sau trúng bẫy, trông tre tác dụng mạnh xuyên qua đùi, hai tên ngã xuống, huyết dịch chảy dòng, coi như phế đi.

"Không ổn, có điểm lạ." Nam tử trường kiếm dẫn đầu, suy tư xoay chuyển.

Sát la, thân hình hắn căng cứng, tâm linh mách bảo nguy hiểm cân kề, trường kiếm theo bản năng huy đón đỡ.

"Cong….bòng…." Lực chấn trường kiếm cong gãy, nam tử trường kiếm bắn xá, thể ngã đi, khí huyết nhộn nhào, thụ thương nặng.

Hắn chống đỡ ngoái đầu nhìn kẻ địch, vậy mà một lão nhân mặt thần sắc băng lãnh, cầm thiết côn thân đáp vách tường.

"Kẻ xâm nhập, chết!"

Lão nhân thân thiết côn bộ pháp nhất bước lao tới, năm hắc nhân, hai phế một trọng thương, còn lại hai kẻ thần sắc khác thường nhưng không loại, lao tới chết giết.

"Keng… keng…" Loạn côn, kiếm ảnh tới đi, hai tên võ phàm chưa nhập phẩm, kĩ năng chiến đấu chủ yếu từ chém giết mà ra sao có thể so sánh cao thủ võ đạo.

Tiếng hét thảm chết đi hai kẻ đầu lâu như dưa hấu bị đánh nát.

"Lực lượng này chỉ có cao thủ luyện nhục cảnh." Nam tử kiếm bị thương, câu nói có phần tuyệt vọng.

Trường Bình cùng tiểu ngọc đến trễ, hắn nhìn chiến đấu đi vào kết thúc.

"Công tử, cẩn thận…." Lão tào lớn tiếng, tay thiết công phóng mạnh về một hướng.

Hai hắc nhân không biết từ đầu, bất ngờ qua tường, trường kiếm huy trảm về bọn hắn.

Loan đao bên hông rút ra, theo tiếng gió đến, đao pháp lấy thế thủ đón đỡ.

Thiết côn tinh chuẩn phóng trúng một tên, hắc nhân hoảng hốt cự đại đón nhận, hắn thân trên không, lực tê dại, đánh bay lên ngói nhà.

Âm thanh binh khí va chạm, chưa tới hai chiêu, đao pháp cả lực lẫn chiêu thức đều vượt trên kiếm nhân.

"Công tử…." Lào tào đến, hai bên tiểu ngọc, lý a cẩu giúp sức.

"Để ta…." Trường Bình đánh ánh mắt, hắn hiếm thấy có cơ hội thực chiến.

Tào xung lẫn hai người hiểu ý áp trận, bộ pháp đao pháp tới đi đến đón, qua mười chiêu hắc nhân kiếm thức bấn loạn.

Trường Bình tâm ý lĩnh, tận dụng sơ hở triển thức tiến bộ liên hoàn trảm, chỉ thấy thân kiếm vang minh, hắc y cố sức đoán đỡ thủ phá.

Trường Bình tận dụng cơ hôi, thân pháp biến đổi, hai cước đạp bay hắc nhân.

Không tha, bộ pháp lại tận dụng, chỉ chưa một tức, thế đao nhảy mạnh uyên ương liên trảm xuất tề. Loan đao ghim mạnh máu thịt, hắc nhân đầu lâu lìa thể, trên không máu tanh bắn loạn theo trường tóc, khuôn mặt.

Thi thể ngã xuống, Trường Bình tay lưỡi loan mang tí tách huyết hồng.

"Cảm giác giết người cũng không khó lắm à!" Mặt huyết hồng, miệng thẩm qua vị huyết thức, hắn tâm bình nở nụ cười.

"Công tử người không bị thương a..." Tiểu ngọc, a cẩu chưa thấy qua tràng giết người, tâm tê dại nhưng kìm nén quan tâm chủ nhân.

Tào Xung không động, đôi mắt lão nô lại hiện mang chi ý tán thưởng.

"Xử lý đi...." Trường Bình đến gần hai kẻ còn sống đá cước bay khăn che mặt.

Hai kẻ mặt bặm trợn, sẹo dài ngang mặt vét tích chém giết.

"Nói, các người là ai?"

"Tiểu tử chó chết! Còn mau không thả đại gia, bọn ta hắc sơn trại thiêu sống nhà ngươi." Hai tên nhịn đau đớn, khí sắc ương ngạnh, báo ra thân phận dọa nát.

Trường Bình nụ cười hắc hắc, coi thói đời thật lạ, kẻ trộm đời nào còn dọa ngược chủ gia.

"Xem ra các ngươi vẫn không rõ tình thế a."

Theo tiếng cười nói nhỏ nhẹ, đao mang xoẹt ngang lìa bàn tay.

"A….." hét thảm to tiếng.

Vợ chồng A Tam giờ mới lần mò đến, chứng kiến cảnh giết chóc lạnh sống lưng.

"Hắc cẩu….cú cú…cú… đến đây." Hắc cẩu canh phòng trang, nó lẫn đằng sau, theo Trường Bình kêu gọi vẫy đuôi ngoan ngoãn tới.

Hắn đá ra bàn tay lìa chém, lại xẻ năm ngón, mang huyết sắc đến miệng nó.

"Hắc cẩu…. cho ngươi." Chó đen linh tính như nghe hiểu, cũng không ngại cắn một ngón tay lìa, liếm láp.

"Thế đạo này, cẩu cũng hiếm khi thấy mùi thịt." Trường Bình than nhẹ, mọi người xung quanh lạnh lòng, nhất là hai kẻ hắc y phiêu vân đào hải.

"Nói à! Ta có thể chấm dứt mạng các ngươi tránh đau khổ, hoặc khá hơn nếu các ngươi hữu ích, ta có thể xem xét bảo toàn mạng nhỏ." Âm thanh không giống trước mang âm u khác xa nhân diện non nớt kẻ kia, trường đao mài đất di chuyển đến chân mang theo hàn khí lạnh buốt, hắc cẩu tiếng gặm xương nhồm nhoàm ngón tay, răng chó huyết sắc, khiến hai tên như lâm vào ác mộng.

"Ta nói, ta nói,....." Một tên trong đó, sắc mặt tái xanh, thể xác bất lực mất nhiều máu.

"Bọn ta thuộc hắc sơn trại………."

Tên kia tường thuận lại lai lịch, hành động, ý định, Trường Bình hỏi thêm cần thiết tên đó biết gì nói đấy, ngoan ngoãn hơn cả hắc cẩu bên kia.

"Đại nhân, xin ngài tha mạng, chỉ cần người đáp ứng, ta bằng lòng làm trâu làm ngựa……"

Xoạt….xoạt…. Nam tử cầu xin chưa hết, đao quang đã đi trước loé lên phế đứt hai gân chân.

"Ngươi….."

"Ta chẳng phải đáp ứng tha mạng người sao?" Phản ứng tên tặc hắn không để vào mắt.

"A Tam ngươi canh giữ hai bọn hắn." Trường Bình ra lệnh, vợ chồng hai kẻ này, tiếng chém giết loạn, chỉ khi hết lại vang lên tiếng bọn a cẩu mới mò tới.

"Vâng! Công tử." Vợ chồng bọn hắn tâm không muốn nhưng tiểu chủ nhân hành sự hung ác khiến bọn hắn không dám trái lệnh.

Hắn bỏ mặc bọn hắn xử lý hiện trường, Tào Xung theo sau vào hậu viện.

Qua hai canh giờ, tất cả nhân trang viên đều tụ họp chính đường.

"Công tử, ngài định xử lý như nào a." Lý a cẩu cung kính hướng Trường Bình, lòng hắn hơi hoảng khi đại sự không làm tốt có thể chôn luôn Trường gia trang.

Tên nam tử kia khai báo bọn hắn nhóm thuộc gần đây đánh cướp phú hộ xung quanh, nhân thủ hơn 40 người, tất cả đều thuộc một đường của Hắc Sơn trại. Bọn hắn được cử ra hành động nhắm vào Trường gia trang. Thực lực cả nhóm nhỏ đều võ giả bất nhập lưu, nhóm lớn đứng đầu bởi 10 tên luyện lực cảnh, trong đó một tên thủ lĩnh tu vi đạt luyện lực cảnh viên mãn.

Hắc sơn trại thế lực đạo tặc khổng lồ hung danh quanh huyện thành, chỉ riêng nhân mã hơn ngàn, cao thủ võ đạo trên 30 danh luyện nhục cảnh. Tam đại trại chủ thì càng là luyện nhục cảnh đỉnh phong, viên mãn.

Thế này, phàm nhân có thể thông qua con đường luyện võ lấy lực lượng siêu phàm.

Luyện luyện cảnh bước đầu nhập đạo.

Luyện nhục cảnh có thể coi là cao thủ, trung thượng quát tháo phong vân huyện thành.

Luyện huyết cảnh xưng tụng đại cao thủ, toàn nhân vật tiếng tăm, động tí dung thành, nhất phương lão đại, nhất phương lão tổ.

Trường Bình biểu hiện nhàn nhã, hớp một ngụm trà không cho là phải.

Lão tào bên cạnh, khẽ tiếng thông báo: "Công tử….tên bị thương vừa nãy…. một bên thẩm tra…..khác lạ….."

Không có gì khác, một chút suy luận, Trường Bình làm cho hành động:"Sự việc hôm nay, các người không nhìn, không làm,.... coi như không có, đóng chặt lại miệng nếu không muốn chết."

Hắn cho ra quyết định khiến bốn người còn lại thần sắc mỗi nhau biến hoá khác lạ, vợ chồng a tam mặt nổi nhưng miệng không nói, tiểu ngọc như thường, chỉ riêng lý a cẩu muốn mở miệng…

"Không cần, lui đi." Trường Bình chặn miệng, bốn người tuân mệnh lui xuống.

Hắn làm vậy có nguyên do, tên nam nhân kiếm bị trọng thương, áp giải một phòng tự Tào Xung tra khảo. Mọi thứ đều giống, chỉ khác biệt tên kia một đằng khai báo được lệnh một đằng tự tiện hành động.

Nếu như tự tiện, sự việc này có thể che dấu một đoạn thời gian. Nếu như có lệnh, 7 tên mất tích khiến nhóm tặc đề phòng gia trang không quá gấp gắp tiến đánh. Nhưng bảy tên che diện khiến hắn nghiêng về phía trước hơn, theo lối hành sự bá đạo hắc sơn trại chống lại quan binh bọn hắn không cần làm vậy.

Dù sao vẫn phải thẩm vấn lại rồi tạo hiện trường giả nơi xa đánh lừa thời gian.

Trang viên cũng lên cấp cảnh giác, lên phương án vừa đánh vừa lui.

"Còn tại sao hắn không đưa cho quan binh, tìm kiếm hỗ trợ?"

"Có thể hắn không tin quan binh kia lắm, ai biết bọn hắn hay không để lộ?"

"Còn tại sao bọn hắn không bỏ trang trốn đi?"

"Hắn cũng không đến lỗi ngu xuẩn tự mình đại vào nghi ngờ, bọn kia là tặc, tặc chết, chủ nhà di chuyển? Ai biết không bị tình nghi."

"Đừng tưởng trốn tránh, trong thành trì không bị nhắm tới à."

Cách làm tốt nhất vẫn lấy "dĩ bất biến ứng vạn biến".

Với lại không phải ở lại chỉ có đường chết, Trường Bình thân theo sau lão Tào.