Chương 5: Mạng người không đáng nhắc, Vạn gia trấn thiên.

Đại Xuân.

Trường gia trang, nằm mạn bắc trấn Sơn Động huyện Sơn Đông.

Theo hai đời phú hộ trang chủ, tiếng lành đồn xa, làm người nhân nghĩa, cưu mang bách tính. Chỉ tiếc người mang quái bệnh, di truyền dòng dõi đến đời này chủ trang tiêu điều, dòng mạch nhất nhân.

Nội viện, Trường Bình một thân dương khí, quyền đánh bộ đi, lộ hỏa thuần thanh một thế lão hổ thượng sơn. Thể cốt vận động, khí huyết lưu thông, cơ quan bài tuyến mở rộng, thu nạp tinh khí, đảo thải độc tố.

"Rắc…." Cơ xương vận cốt biến hoá, Trường Bình cả người như trong làn nước ấm, tứ linh công biến mấu chốt.

Một bên, lão Tào đôi mắt vẩn đục loé sáng, công tử thể cốt tuy yếu nhưng ngộ tính cực cao, chưa đến hai tháng đem tứ linh công nhập môn. Hắn tâm minh cảm sướng hiếm khi biểu lộ bên ngoài, miệng thì thào một ít từ chỉ lão mới nghe được:"có hy vọng, có hy vọng."

"Công tử, người mới đột phá, cơ thể thông thuận, là lúc đánh phạt căn cơ." Tào Xung lên tiếng nhắc nhở, lão cũng động thân luyện cùng.

Trường Bình nghe theo, phát quyền luyện võ tiếp, cảm nhận mỗi đường quyền, tư thế đều thông sự, lực phát càng mạng theo thể cốt, huyết dịch, hắn như lầm vào một loại nào đó say mê huyền diệu.

[Tu vi: Võ Đạo(Bất nhập lưu: 0/50)].

Một canh giờ qua đi, Trường Bình kiệt sức ngừng nghỉ, hắn mới xuyên qua một tuần, tiến độ luyện võ nhanh chóng khiến tâm khảm khát vọng sức mạnh.

"Mỗi ngày đều cảm thấy mạnh lên một điểm, thật là tốt à!"

Thiên đạo thù cần, nỗ lực được hồi báo khiến hắn càng ra sức.

Đêm tối.

Tiết trời vụ hè, mang không khí oi bức ngột ngạt, khi về đêm thoáng hạ xuống nhiệt độ.

Trường gia trang diện tích không lớn cũng không nhỏ, đủ năm mươi nhân sinh sống. Lý a cẩu thanh niên trai tráng duy nhất trong trang, chịu nhiệm vụ ban đêm đốt đèn, canh phòng.

Canh nhất, hắn vẫn như cũ nhiệm vụ, khác biệt thần sắc lo lắng đi về hậu viên, công tử hẹn riêng thời gian gặp mặt. Có điềm bất thường, hắn không biết có phải hay không chủ nhân phát hiện mỗi lần lên trấn buôn bán thoáng chấm mút một hai. Suy tư viển vông làm hắn tự dọa mình có hay bỏ trốn mạng nhỏ.

"A Cẩu, mau vào." Tiếng nói lão Tào phát tới, khi nghe bước chân hơi chậm ngoài hậu viện.

Lý a cẩu thân thấp lùi, áo vải thô đay khâu vá, thấp người hành lễ, mang cung kính đối diện công tử ngồi cao:"Công tử, không biết ngài có gì phân phó nô bộc."

"A cẩu người vào trang từ lúc mấy tuổi?" Trường Bình nhàn nhã, bình thản hỏi.

Lý a cẩu đầu óc nhảy số, công tử đánh bài, phải chăng biết hắn làm sai, không suy tư cặn kẽ, hắn vội hoảng quỳ xuống, gương mặt sát nền đất:"Lão gia, công tử tại thương, nô từ nhỏ 3 tuổi đã vào trang đến nay 20 tuổi, sớm đã coi Trường gia tràng là gia, cúc cung tận tụy, hậu hạ công tử, sống làm trang nhân chết làm ma trang nhân."

Hắn một dáng thề thốt, quyết lòng trung thành, Trường Bình mặt thoáng nở cười cười, đây là bản năng thân phận nô tài.

"A cẩu, ngẩng mặt lên."

Lý a cẩu không dám trái lệnh, hắn ngẩng lên nhìn công tử ngồi ghế cao nhìn xuống, thần sắc bình tĩnh hơi không hợp tuổi, bộ mặt non nớt tự tiếu phi tiếu.

"Ngươi, không cần tự hoài quỷ khẩn trương, ta cũng không làm gì ngươi."

Nghe chủ nhân nói thế nhưng lý a cẩu lòng vẫn không hạ xuống.

Im lặng một chốc lát, lý a cẩu thân hình đứng cúi người chưa nghe công tử ý tứ.

Tâm trạng hắn hơi xao động, hoảng hồn, cơ thể do cái nóng, chịu áp lực xuất hiện mồ hôi nhễ nhại.

Trường Bình im lặng hết một tuần trà, mới nói ra ý định:"Người hay vào trấn, ngay mai ta muốn ngươi dẫn đi."

Lý a cẩu bây giờ lòng mới mang xuống, không còn đoán già đoán non, tự loạn hù chết mình, hắn cũng không dám hỏi công tử vào trấn có chuyện, chỉ trình bày lưu ý dẫn đường vào trấn.

Được một lúc, Trường Bình lại quan tâm hắn công việc hàng ngày, xong cho cáo lui chuẩn bị ngày mai.

"Công tử, ngài lên nghỉ ngơi sớm, mai lên trấn." Lão Tào lo lắng đêm muộn ảnh hưởng sức khoẻ khuyên bảo.

Lão cũng không phải chưa lên trấn, không có năm gần chưa ra khỏi trang, đường đoạn hay đổi bất thuận lợi, thời gian đi lâu mất cả buổi.

Trường Bình hơi không chú ý, tâm hắn đặt vào hai quyển bí tịch võ học, cùng tấm da dê mới dâng lên.

[Công pháp: Võ học(Tứ linh công tầng 1: 0/2000; Ngũ thức đao: 0/1000)]

Tấm da dê ghi lại một phương thuốc "bổ huyết thang" cho võ giả nhập phẩm.

"Được à! Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm." Hắn thoáng nhắc, lão tào xem công tử nghỉ ngơi, mới cao lui.

Tiết trời nóng bức, sinh hoạt thô sơ, côn trùng muỗi cắn khiến hắn khó ngủ, đôi mắt tinh sáng nhìn lên trần nhà.

Lý a cẩu nhân được lão Tào đào tạo vẫn tin tưởng được chỉ hơi động mút, thi thoảng thoáng gõ một chút đi vào quy củ, làm việc tận lực.

Người đều mang lòng khác thường, phải có quy củ trói buộc mới khiến nó đi vào khuôn khổ.

Thế giới này cũng không phải yên bình thịnh thế, hắn muốn ra ngoài mở mang tầm mắt, nghe ngóng tin tức.

Sáng sớm.

Xe bò trở trên ba người, một chút nông sản hướng thị trấn.

Thời thế cổ đại, ngựa được đánh vào vật hiếm chiến lược 100 lượng bạc trắng một mã, lại được triều đình kiểm soát. Chỉ có thân phận hiển quý, quan vị, phú thương một phía mới có đủ tư cách dùng hàng.

Trường Bình thân dựa vào lan can, bên cạnh lão tào, phía trước đánh lái a Cẩu. Đường đất khó đi, hai bên quan đạo mọc đầy cỏ rông, nhiều bãi đất khô khốc nứt nẻ, bạc màu.

"Lão tào, đây là đất hoang." Trường Bình chỉ tay về một chỗ đất còn đắp bờ, hiếu kỳ hỏi.

"Công tử, ngài không biết, đây đều không phải đất hoang."

"Tất cả đều phải ruộng của địa chủ." Tào lão giảng giải.

"Ồ, sao bọn hắn không sản xuất." Trường Bình thoáng kinh ngạc.

Trường gia trang thân phận hiển nhiên cũng địa chủ, cũng cho dân cày thuê đồng ruộng, gần trang có mấy khu thôn dân sống quanh.

"Trước đây vẫn cho thuê, không giống mấy năm nông dân không đáp ứng sản lượng, bọn hắn tình nguyện bỏ hoang đất trống cũng không cho dân cày."

"Vậy nông dân nếu có ruộng không sao, nếu không đất chẳng phải chết đói đi?" Cổ đại phong kiến lấy nông nghiệp làm chủ, đa phần dân chúng nông dân.

"Bọn hắn không chết được, cùng lắm bán mình cho địa chủ làm nô tài à." Tào lão giọng nói bình thản, cho là không đáng chuyện.

Hắn im lặng suy nghĩ chốc lát, lại chuyển qua khác.

"Tào lão, nhà ta sản nghiệp bao nhiêu, tô thu mấy phần." Trường Bình tuổi nhỏ ốm bệnh, không hay để ý gia sản nhưng bây giờ linh hồn bốn mươi, hắn biết cơm áo gạo tiền quan trọng.

"Hồi bẩm công tử trước ruộng nương trăm mẫu, lão gia tâm trạch hậu thu tô 7:3."

"Hiện nay, ruộng nương ngừng thôn tính, thu tô 8:2." Lý a cẩu đang đánh lái, cái đầu đội nón lá, gương mặt đen quay lại bẩm báo, đây cũng là một phần công việc của hắn.

Trường Bình lại im lặng, hắn phát hiện có phần giống phong kiến đời trước. Địa chủ, cường hào thôn tính đất đai, nông dân khó khăn không có ruộng cày, chịu bóc lột thuê hoặc bán mình cho địa chủ để sống.

...................................

Đại Xuân địa chính phân chia theo luật lệ Xuân Pháp, theo đó cơ quan phân chia từ thấp nhất đến cao thôn, trấn, huyện, quận, châu.

Chín thôn một trấn, chín trấn một huyện, chính huyện một quận, chín quận một châu.

"Giao nộp tiền thì được vào." Một tên tráng nhân, thân mang giáp da, eo đeo loan đao, khí sắc hung mãnh chặn trước cổng trấn.

Tên binh sĩ cùng bốn đồng bọn canh vệ phòng, mỗi nhân chia ra kiểm kê thu tiền hàng người.

"Mỗi nhân một đồng." Tên binh sĩ hét lớn, lặp lại.

"Quan gia nhà ta bốn nhân sao lại 5 đồng." Lão nhân cưỡi xe bò chở ba người nhà thêm nông sản.

"Ngươi à, chở nhiều hàng như vậy, tất nhiên 5 đồng."

"Quan gia, nhưng mà ngài…."

"Cút, không có tiền thì đừng vào, cút cho ta…."

"Tốn thời gian lão tử…." Tên binh sĩ thần sắc biến đổi hung hãn, một bộ người không đưa, ta đá đổ ngươi khỏi cổng.

Lão nhân sợ hãi, khúm núm đưa tiền vào trấn, xếp hàng nhân thấy vậy một bộ quy củ, không dám bàn tán, nhìn thẳng.

Xe bò Trường Bình vào cổng, từ lão Tào giao nộp 4 đồng cho qua. Hắn hơi ngoái lại, quan năm tên binh sĩ, trong đó kẻ vừa nãy thu tiền bọn hắn được đổi, chạy đến đến một tên binh sĩ giáp y, thần sắc lấy lòng, nịnh nọt. Hắn cố quan sát kỹ hơn binh sĩ giáp y, chỉ thấy nó thái độ ung dung, nhận lấy túi tiền lớn.

"Công tử, binh chưởng là người Vạn gia." Lý a cẩu đợi xa đám cảnh vệ mới đạo, hắn tới lui thành trấn, nhìn nhân quen thuộc.

"Vạn gia." Trường Bình thì thào, vạn gia xung quanh thôn, trấn có thể coi đại thế lực, một nhà độc đại.

Bình trấn kiến trúc đơn đại, nhân khí không vượng, dù sao cũng chỉ coi phân cấp thứ hai triều đình.

Xe bò đến chợ phiên, giao dịch nông sản, mua chút mặt hàng cần thiết như dầu, muối, thịt, vải sợi.

Đến trưa Tào Xung tự thân một mình ra ngoài có chuyện, một canh giờ sau lão mang về một bao bố đựng đầy dược liệu.

Vạn gia kinh thương cũng có tiếng trong huyện, chủ lực dược liệu và gạo. Sơn Động trấn đặt tổng bộ, không khó tìm kiếm dược liệu quý cho võ giả.

Lão Tào sai đi, chủ yếu thao tác dễ dàng, tránh người hiếu tâm để ý.

"Công tử, trưa tìm tửu lâu nghỉ chân rồi lên đường."

"Cũng được."

Xe bò chuẩn bị vật tư đủ, đánh xe chở ba người trên đường đến phố xá, nhìn lại thân phận ba người khác biệt giống một gia, lão Tào thân cha nghỉ ngơi, hai đứa con đánh lái.

Phố Vạn hoa thương hành, buôn bán, trà dư náo nhiệt, xe bò hơi đánh khó đi.

Bỗng, tiếng ồn ào, quát tháo, kinh sợ phía trước, hấp dẫn mọi người.

"Tránh ra…. Tránh ra…. Hí…hí…" Hãn mã huyết hồng phi nước đại, ngồi trên nó mãnh nhân, mặt thẹo, khí sắc hung hăng lớn tiếng.

"Hí…… hí……..hí……" võ ngựa bất ngờ xô ngã, nhảy cao " a…. a….." tiếng hét thảm nhân kèm theo.

Nam nhân ba mươi, quần áo rách nát, ôm người ngã đau đớn bên canh.

"Đồ chó chết…. giám chặn đường lão tử…" Hung đồ bật xuống ngựa, cầm roi quất mạnh tên xấu số nam nhân, miệng luôn mồm hung ác.

"Đồ chó chết… bản gia… quất chết người…" Hung đồ không phải bình thường, khí huyết một quan thân phân võ nhân.

Mỗi lực roi đánh xuống mang theo bách cân xé gió, nam nhân đau đớn kêu gào tha mạng, ánh mắt khẩn cầu, bò xung quanh.

Mọi nhân thấy thế tránh xa, không khỏi thụt đầu tránh liên lụy.

Hung đồ đánh đập hả giận, mất sức khi nam tài thi thể nằm im bặt vũng máu, ngừng thở.

Hắn nghênh ngang rời đi, không ai giám làm gì, được một lúc đội tuần tra đến dọn dẹp hiện trường, nhìn xử lý thuần thục biết bọn hắn làm việc không phải lần một lần hai, đem xác quấn vải vứt ra bãi hoang.

Không người thân nhặt xác, tên xấu số kia không thân nhân hay thân nhân hèn nhát không dám.

Sự việc quá đột biến, khiến Trường Bình sống lâu trong thế giới pháp trị ngơ ngác.

"Thế đoạn loạn khởi, nhân mạng không bằng cỏ rác, xung quanh người đều vô tình, quan binh cấu kết làm ngơ."

Hắn bất động một lúc lâu, bên cạnh lão Tào hiểu công tử tâm lý sốc đề nặng, hai tay bàn lên vai chấn an.

Lão Tào có thực lực ngăn gián nhưng lão cũng bất lực, lão không muốn làm người tốt, lão đặt an toàn chủ nhân lên hàng đầu, sao có thể dẫn lửa thiêu thân khi biết thân phận hung đồ kia.

Trường Bình dù sao cũng tâm lý bốn mươi trưởng thành rất nhanh hồi phục, để ý kỹ sự việc lại khiến lòng càng thêm rõ ràng thế giới này.

"Lại là Vạn gia à."

"Tên hung đồ thân phận Vạn gia người."

"Trấn này, Vạn gia cai trị."

"Vạn gia là thiên."

"Kẻ hèn sức lực có hạn, chỉ đợi bo bo giữ mình."

"Ngay cả chính ta, cũng coi kẻ hèn nhát, không muốn đụng chuyện nãy sao."

Có một lúc đủ thời gian để hắn ngăn cản nhưng lòng chùn bước phân vân, hắn tự minh tưởng ra câu trả lời:"Hắn không đủ can đảm, hắn không có năng lực đó."

Xe bò chuyển hướng, rời đi thạch trấn nguy cơ này.