Chương 31: Bị mai phục.

Ngựa chậm bước chạy, thiếu hiệp nón trúc, hắc bào thấm lạnh rủ xuống dính sát lưng ngựa, che kín phía sau trường đao, tí cung bên hông.

Hai bên sơn phong thẳng đứng, vách núi treo leo, thông lộ eo hẹp vừa vặn một chiếc xe ngựa cho chạy. Địa thế hiểm yếu, rất thích hợp cho ẩn nấp mai phục.

Trường Bình ghì cương ngựa càng giảm tốc hành, hắn môi vốn dĩ nên đông cứng khô khốc lại đầy ẩm, miệng phả ra hơi sương nhiệt khí.

"Tránh không thoát, nhân quả đã kết không tránh khỏi à…" Tiếng thì thầm, thanh âm khẽ hưởng không truyền được xa, chỉ mình hắn nghe tới.

Mã hành tiếp tục theo bản năng hướng trước, phong tuyết thổi mạnh do kín gió càng khiến hàn khí cái lạnh thẩm thấu, áo bào nón trúc bó sát thân thể, không rõ gương mặt thiếu niên.

Bỗng!

Theo tiếng rít gào phong tuyết, ngược gió bắn tới năm chi mũi tên như phi ngư lướt sóng ngược thác, xuyên phá màn trời mưa tuyết tạo thành những dải phương ngang xé rách, kim thiết mũi tên sắc lạnh kèm hoa tuyết băng sương khiến nó càng thấu lạnh.

"Hí… hí…. " Hắc mã kéo cương thân ngựa dựng đứng một góc bảy mươi độ lộ ra khoảng trước ngực, thiếu niên tứ chi thu xếp thân áp xuống yên.

Hưu hưu hưu hưu….

Ba chi mũi tên dung đuôi bay múa đâm phập cổ ngựa, hai chi tên tả hữu lấy một góc độ luồn lọt đến thiếu niên nhưng phản ứng nhanh nhạy lấy quái thế tránh né.

"Hí…. Hí…. Xoẹt… xoẹt… " Hắc mã trúng tên đau đớn kêu rên, lực phá toái mạnh găm thẳng vào một tấc thịt, thân trước ba khoả hoa huyết toét nở.

Thiếu niên lang hai tay khống dây cương, đánh đùi kẹp bụng cố hãm ngựa xao động.

Chưa đợi hắn ổn định, lại năm chi hướng tới, ngũ tên lần này không theo sao lộ cũ mà được lực điều khiển tinh vi khiến quỹ tích khó đoán.

Hưu Hưu Hưu….

Như biết trước thế công địch nhân, thiếu niên hai tai khẽ động.

Trong tiếng gió mạnh tạp âm thính lực phóng không quá bốn trượng

"Xoẹt… " Hắn nghiêng người lách qua một chi hiểm học mũi tên hướng phải tới.

Cùng lúc, thân thể làm thế nằm sấp sang bên trái:"Xoẹt…. Xoẹt… phập…. phập…. " Bốn chi mỗi tên qua, một lướt ngang đầu lâu quỹ tích cũ, ba tên thủ dưới ghim thẳng vào thân ngựa.

"Hí… hí… hí… " Hắc mã thân thể một mảng huyết sắc, tên lực thấu cốt xuyên nội tạng khiến nó càng ngày càng mất khống chế.

Khoảng không thông lộ, không một vật thể hình đứng che chắn, biết thân ở thế bất lợi thiếu niên lang quyết đoán chân đạp khuỷu ngựa, quyền lực tụ sức đẩy ngã hắc mã, thân thể theo đó nằm xuống.

Hưu hưu hưu…..

Lại một chi thiết tiễn, lấy thân ngựa làm giá đỡ thiếu niên có cơ hội thở dọc, hai mắt hổ khẽ sát hơi ngẩng lên trên quan sát động tĩnh.

Nhân số địch thủ khoảng trên mười người mới có thể thay nhau phát tiễn.

Mục giác khác thường khiến hắn nhìn xa xuyên màn tuyết, thính giác nhạy bén giúp lắng nghe tiếng động trong mười trượng.

Bỗng!

Một khoảng không nơi một đám dây leo mọc trên vách đá, tiếng xê dịch thân thủ, rung động kéo lực dây cung khiến thiếu niên phát giác.

Hưu hưu hưu….

"Tới…"

Trường Tí Cung bên cạnh phía trước cài tên, hắn nằm ngang bò lấy tư thế quái dị nhắm bắn.

"Phi…" Một kim tiễn lực phát ra, dây cung đánh bật hoa tuyết, thẳng hướng vân sơn.

Hai chi tiễn cùng phát, trong tuyết vũ lướt qua chạm mặt, kim tiễn mang thế phá tầng hướng lên, thiết tiễn mang thế áp đỉnh phía dưới, nhưng hai bên lực mang cùng tốc độ cách biệt cực lớn, kim tiễn như đại vu đấu với thiết tiễn tiểu vu.

"Phá… ặc… ặc… " Tiếng hét thảm vang vọng trong khoảng tĩnh lặng, một tên thanh bào vị trí tán cây vách núi, nơi ngực bụng hứng chịu cự lực từ tiễn tạo thành lỗ thủng lớn huyết nhục, bên trong bạch cốt nội tạng bị xoắn vỡ nát. Dư uy mũi tiễn không giảm, ghim thẳng phía sau đá phong, đuôi tiễn run nhảy bần bật.

Thi thể tuyệt khí rơi xuống, huyết sắc bã óc thêm tuyết trắng tạo thành một khoảng vùng sắc màu trái ngược.

Hưu hưu hưu…

"Phi…. Bụp…. "

Hưu hưu hưu…

"Phi… Bụp… "

Liên tiếp phát ra tiếng động, đáp trả là một xác ngã xuống.

Trên chục trượng vác đá, nhóm nhân thủ phục kích cầm đầu thủ lĩnh áo xanh, đại hán mặt rải hình rết vết sẹo, đôi mắt hung ác, khí huyết xen lẫn sát khí đậm đặc thực chất toát ra còn âm lạnh hơn cả hàn tuyết.

"Đi…"

Theo lệnh của hắn, hai bên vách núi thân pháp động khởi, lấy hắn dẫn đầu năm người chân đạp gió tuyết, trường kiếm tước vỏ đầu mũi trực chỉ, lấy thế thái thiên thủ áp chế.

Nhân sát lăng không giá phong cùng tuyết vũ hoa rơi, một tràng sát lệ mà duy mỹ.

"Tới… "

Phía xa cũng cách biệt chiến đoàn, bên trên đầu mộc cổ tùng mọc ngang sườn núi.

Không biết khi nào cũng xuất hiện một nhóm hắc nhân ẩn thân, mục quang phóng đến chiến trường, dẫn đầu ba nhân khí tức thu liễm cực điểm nhưng trong cơ thể võ phong chất động, khí huyết trường long dọc xương sống dài nhị tấc to ngón cái, đại biểu một thân tu vi luyện nhục hàng thật giá thật.

"Năm người đối một, thiếu niên kia tu vi bất quá luyện lực cảnh hậu kỳ, ta xem chống đỡ nổi không lâu. "

Một trong thủ lĩnh lên tiếng, đối tiếng người bên cạnh.

"Năm người hợp kích mỗi kẻ tu vi luyện lực cảnh trung kỳ, kẻ áp trận hơn thế còn võ đạo luyện nhục cảnh, thiếu niên kia nhìn như chật vật chống đỡ nhưng có môn đạo quy luật… Thật tài tình… "

"Ồ… tiểu tử gian trá vậy mà lấy thương đổi mạng… năm đối một khoá ở thế chết… nay bốn đấu hắn có thể nghỉ hơi nhưng thế cục không có chuyển cơ."

"Lão Tam chúng ta phục mệnh hành sự bắt sống hắn cũng không phải tới nhặt xác…"

"Tên kia sắp không xong đi… "

"Chưa chắc, ta xem hắn vẫn còn dư lực không nên nóng vội, gia tộc ám tử kích động hắc sơn trại để bọn chúng ra tay… "

"Đợi hai bên người sống ta chết kiệt lực… chúng ta huynh đệ ra tay cũng giảm thương tổn… giảm xuống phong hiểm, lật thuyền trong mương…"

Cùng góc độ chỉ khác biệt vị trí chục trượng hơn, một nhóm ngũ nhân hồng y hắc sắc thân mang tiêu ký "Tây xưởng" theo dõi kì biến, khí huyết võ phách bọn chúng chỉ hơn chứ không kém phía dưới, hai tên đứng đầu trong đó huyết nhục ẩn ẩn sau lớp áo bào, càng là một mảng hoá thiếc.

"Thiên niên lang dù cố sức nhưng mạng sống của hắn chú định phải chết."

"Tổng quản Thái lão gia gia ngài, không muốn thế lực hai đại tộc huyện thành liên hợp… "

"Kích động Sài gia thế lực phụ thuộc vốn một trong kế hoạch… "

"Thiếu niên kia coi làm ngòi dẫn nổ… "

"Hắc sơn trại, Sài gia các hạng vốn chỉ là con cờ trong cục."

"Bọn chúng nghĩ chỉ bằng mạng lưới tình báo lỗ trâu đó có thể tìm tung tích thiếu niên lang… vẫn là hình đường chúng ta hảo… bố cục khắp nơi."

"Một đám phế vật bọn chúng… Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình mồi… nực cười tự phong."

Thượng đỉnh sơn phong, phóng tầm mắt bao trọn hành động phía dưới, không biết lúc nào cũng hiện thân bảy người, bọn hắn xích sắc thân bào thêu những đóa hắc hỏa, nhân diện che giấu ẩn sau mặt nạ thiết đồng, đầu đội mũ ngọc đính khảm huyết thạch.

"Cừ soái đại nhân tốn công phí sức vận dụng tín đồ thẩm thấu các thế lực trong thành liệu đáng giá sao?"

"Ngu xuẩn, ý tứ của pháp vương ngươi hiểu được ư."

"Không chỉ muốn phân tách chia dễ nội thành khiến bọn chúng đấu đá, thuận tiện cho đại nghiệp sau này."

"Mà còn nhìn phải giá trị tên kìa… đại sự hoạ đạo… lại là hiếm lạ con đường… nếu có thể bằng thứ này khiến thần giáo ta… đại nghiệp không lo… "

Tuyết địa phía dưới, Trường Bình áo bào rách nát, thân thể vết đao vết kiếm cắt chém thương thế chồng chất, huyết dịch theo miệng chảy xuống, thấm đẫm một mảng tuyết sương.

Bên cạnh, nằm bốn bộ thi thể, lồng ngực đều khảm một loại vết thương dỡ tợn, huyết nhục bị đao trọng toái nát, thể cốt bị chấn động nứt vỡ.

Hắn tay chống trường đao không cho gục ngã, ngửa đầu nhìn tên thủ lĩnh, giọng thều thào như đã hết lực.

"Ngươi nói, giữa chúng ta phân ra sinh tử, ai có thể sống qua hôm nay?"

Đối diện câu hỏi, đại hán mặt rết cười gằn lộ ra hàm răng vàng ố:"Thằng ranh… không cần nghĩ… người nhất định nằm tại đây… năm sau Mã đại gia đây thương xót không biết trừng còn đến tảo mộ à."

Hắn giọng mất sức lạnh rên nhưng không mất đi ý tứ châm chọc, bả vai bị một đoản đao đâm sâu thương tổn, cánh tay phải huyết dịch ứ đọng, gân mạch bị liệt nửa trên, cánh tay phải coi như tạm thời phế đi tuy thế thực lực vẫn còn bốn thành đủ xử lý sạch sẽ.

"Tiểu tử, mã gia ta đời này thích nhất làm ba chuyện: cướp bảo, đùa nữ nhân có chồng cùng giết thiên tài."

"Chậc chậc… mười năm tuổi luyện lực hậu kỳ thiên phú võ đạo người hảo à… chiến lực cùng đầu óc còn không thấp… "

"Đáng tiếc cũng làm vinh hạnh cho người chết dưới Đoản Mệnh Kiếm, ta sẽ nhớ ngươi là người thứ mấy nhỉ? mười một không đúng… mười hai không phải… à nhớ nhầm là kẻ thứ mười ba. " Hắn thủ trái kiếm quyết vung tới, thần tình lạnh lùng chú định cái chết.

"Ngươi… không giết được ta… " Thiếu niên bình thản nhẹ nhàng nói, kèm theo tiếng chế diễu trong khoảnh khắc đại hán sau lưng lạnh sống, hắn thế công gặp phải đình trệ, không thể không biến chiêu kiếm quyết quay lại đón đỡ.

"Keng…. " Ám khí loại trâm âm hiểm phóng tới, kiếm thân cong lai một khoảng, tay trái tê dại, lực tác động cực lớn, kẻ phóng đánh lén thực lực còn phía trên hắn.

"Kẻ nào?" Nhân diện đại hán văn vẹo, giận dữ hét lớn, hai mắt đảo qua phía sau cảnh giác mười phần.

Không đợi hắn phát hiện manh mối, một nhóm mười người hắc y tự động hiện thân, dẫn đầu ba kẻ một trong bỏ mặc đại hán phía bên, giọng khàn khàn hiếu kỳ hỏi:

"Chàng trai trẻ, ngươi thấy động tĩnh bọn ta?"

Đối diện câu hỏi kẻ bịt mặt, thái độ lập trường không rõ, Trường Bình khoé miệng câu lên đáp:"Biết! Không chỉ một mình các ngươi."

"Ồ… " Giọng khàn khàn kinh ngạc, theo trên thân thiếu niên, từ ánh mắt nhìn về phương hướng phía sau, mục quang lướt qua một chỗ, nếu không để ý kĩ cùng vận chuyển khí cơ võ đạo, dễ dàng bị thuật che mắt qua mặt.

"Còn có kẻ khác… " Một chi ám khí phóng hướng, lúc sau tới vạch đá, theo lẽ phát ra tiếng động âm tạp nhưng nó như chìm lâm vào nước sâu im bặt.

"Bị phát hiện, dù sao cũng phải qua chào hỏi đánh một tiếng. "

Kèm theo tiếng nói tiếng động, nhóm hồng y hắc sắc hiện thân thần tình khác lạ, hai kẻ thân pháp đi trước lên giọng.

"Tiểu tử, ngươi khiến ta có cái nhìn khác."

Trận thế rất nhanh biến hoá, lấy đại hán mặt rết tự thân một góc, hắc y nhân nhóm một góc, đều cảnh giác kẻ sau tới chiếm chỗ tốt.

"Thật ra, cũng không chỉ còn các ngươi, phía trên vẫn còn."

Theo tiếng nói thiếu niên phương hướng chỉ dẫn, biết bại lộ hành tung, nhóm người mặt nạ thiết đồng cũng không cần che giấu, bảy người trên đỉnh lấy khinh công cao minh hạ xuống.

Tứ phương mỗi một hướng nhưng đều dùng loại phương thức ăn ý bao quanh thiếu niên lang.