Sơn Đông huyện, ngựa phi nước đại chạy hết một nửa quan đạo cảnh nội.
"Đỗ huynh đệ, tiễn biệt tới đây."
"Hàn đại huynh, đa tạ."
"Huynh đệ, cây đao tâm ý của ta ngươi nhận lấy, lên đường thông thuận, thay ta nhìn ngắm phong cảnh thiên hạ, có thể gửi thư qua lại à." Hàn Phong ném thanh đao tới.
Đoản đao một tấc, hoạ tiết không hoa mỹ đặc biệt thô rát do tinh thiết đoán tạo. Thanh này loại hình binh khí phụ trợ, hộ thân giá trị cực cao, lưỡi đao cực kì sắc bén luyện nhục cảnh phòng ngự bị đánh bất ngờ công phá không khó.
"Hàn đại huynh, ta nhận thành ý người, nhất định thư tín sẽ tới."
"Lễ vật này cũng lòng thành của ta."
Trường Bình đưa tới ống trúc, bên trong một khoả tranh chữ tự thân tạo nghệ.
"Huynh đệ, tiễn biệt ngàn dặm, thượng lộ bình an."
"Hàn huynh, bình an." Hắn chắp tay đáp lễ cáo biệt.
Thiếu hiệp một người một ngựa đạp trên thông lộ, thân bào loan tóc phấp phới bay múa trong gió, chí khí nam nhi vươn đại hải.
Hàn Phong nhìn lại, bên trên thi tranh phong cảnh sơn tuyết, thư pháp bút tích như sóng nước vân vụ bay múa uốn lượn.
Mạc mạc trần ai mãn thế không,
Bế môn cao chẩm ngoạn kỳ chung.
Nhất thiên minh nguyệt giao tình tại,
Bách lý Hồng Sơn chính khí đồng.
Nhãn để phù vân khan thế sự,
Yên gian trường kiếm quải thu phong.
Vô ngôn độc đối đình tiền trúc,
Sương tuyết tiêu tan hợp hoá long.
"Ký Hữu - danh hào họ Nguyễn"
Hàn Phong thầm thưởng, cuối thơ hào sảng lớn tiếng:"Non sông trăm dặm cùng chung chí hướng, sương tuyết tan đi thân hoá rồng…. "
"Haha! Huynh đệ hẹn ngày tái ngộ."
Trường Bình cưỡi một đoạn, âm thanh của hắn đánh động, thân trên ngựa cũng quay mình lớn giọng:"Hẹn ngày tái ngộ."
Hàn Phong danh tiếng làm người trượng nghĩa, tích cách thẳng thắn quyết đoán nhưng không phải loại phóng tới không đầu óc.
Có thể kết nghĩa làm huynh đệ hảo tuy thế vẫn chỉ mức sơ thân chưa tới loại mới gặp đã thành thân giao, xem nhau tri kỉ.
Thứ đó cần thời gian lẫn khảo nghiệm đi sâu.
Trường Bình trong mỗi quan hệ thân giao rất cẩn trọng, đừng xem hắn động thân bừa bãi nhưng những vẫn một khoản tự phòng, điều cần lộ vẫn lộ, bí mật thì vẫn bí mật.
Hắn trong người sự tình quá nhiều không thể cho ai biết. Hàn Phong cũng không khác biệt lắm, nhìn như mới gặp đầu tu vi hiển lộ luyện nhục tiền kỳ lĩnh ngộ bí kỹ, bên trong thực chất tu vi vẫn còn ẩn dấu thực lực.
Đến gần đây tu vi hắn vận kì thêm có kỳ ngộ đột phá, bí thuật dù che giấu khí tức rất sâu nhưng võ học Trường Bình đặc thù, khí huyết trường long tương tự cao thủ luyện huyết cảnh cảm nhận không sai biệt được.
Mỗi người đều có cơ duyên, bí mật, định số riêng, hắn cũng không đi tìm hiểu.
Kim Ô ngả bóng về tây, ánh chiều tà huyết sắc như máu, úa nhuộm cảnh vật. Trường Bình đạp mã một đoạn, gặp phải tai mắt theo dõi phí công đánh lạc hướng, lại vô tình đến một thôn làng nhỏ biệt lập trong núi.
Hắn xem sắc trời buông xuống, cũng không muốn tự thân ngoài dã ngoại.
Hương khói bếp núc cơm tối, tiếng tinh nghịch nô đùa của trẻ nhỏ, tiếng chửi bới săn sóc phụ nhận, tiếng than vãn lão nhân lão đầu.
Hắn vào thôn để một đám người hiếu kỳ nhưng cũng không lâu dẫn tiến tới nhà trưởng làng.
"Lão trượng, ta đường xá xa xôi, đi lạc ngộ nhập, tiết trời cũng tối, không biết có thể cho ta xin tá túc qua một đêm."
"Công tử, không ngại có thể nghỉ chân ở đây."
Nhà đất mái tranh ba gian, Trường Bình được lão trượng phân đến phòng khách, diện tích tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.
"Hàn xá đơn sơ, mong công tử không chê cười."
"Không ngại."
Phụ nhân nàng dâu một lúc tới, bưng một lúc nồi thức ăn rau rừng, măng chua, ngô cám khoản đãi.
Chỉ là Trường Bình thịnh tình nhận lấy nhưng từ chối, hắn tự lấy cao lương chuẩn bị trước thưởng thức.
Tự thân cẩn thận đề phòng vẫn luôn tốt.
Phụ nhân biết mình, cười lấy làm lễ, sau nàng bám váy nhi tử năm tuổi hai mắt tò mò hiếu kỳ nhìn thiếu niên như quái ngưu đầu làng, nhất là khoản lương kia màu đen đặc nhưng toả mùi hương hương thơm thơm à, nó chưa từng thấy.
Cử động nhỏ không qua mắt, Trường hài hòa tay vẫy vẫy nó lại, chia sẻ một cục.
Hài tử nếm thử, hô to khen ngon, miệng thấm đẫm nước dãi, hai mắt nhảy nhảy khiến phụ nhân lẫn gia gia phì cười vui vẻ.
Hắn cũng chia một mẩu cho họ, hai người từ chối nhiều lần không được, bị hắn dúi nhận.
Minh Nguyệt bắt đầu leo đỉnh, tráng nam ra đồng lên nương thu cuốc ngày làm vất vả kết thúc.
Gió đông mang từng luồng hàn khí xe lạnh, trong phòng bếp củi sưởi ấm, hoả tinh xích sắc vang lên tiếng cháy hạt lộm bộp.
Ngồi xếp bằng trên sàng cỏ, Trường Bình tâm lĩnh triều thiên, ngưng thần tĩnh khí. Hắn lắng thở, cảm nhận thể nội bên trong huyết mạch, nhịp tim, ngũ tạng tuần hoàn. Hắn như nhìn thấy bọn chúng hình dạng, như nghe thấy bọn chúng mỗi cử động. Đây không phải nhờ bằng tai bằng mắt mà bằng một khoản tâm thức trí não.
"Linh thức." Tu luyện võ học đến cảnh giới này, hắn ngạc nhiên phát hiện mình có thể nội soi cơ thể, trong khi thủ đoạn này cũng chỉ bên tu tiên giới tiên gia mới làm được.
"Là ta quá non kém, vẫn tưởng võ học khí huyết không sánh kịp thuật pháp tiên nhân."
"Chẳng qua tài học không tới à."
Trường Bình thu tâm lại chuyên chú tìm tòi bên trong, tuy thế bên ngoài mọi động tĩnh trong gần bốn năm trượng cũng không qua được hắn.
"Cha, kẻ kia đến nhà ta là ai à?"
"Một họ hàng thân gia hay huynh đệ quen biết… "
"Chỉ là một người qua đường mà thôi… "
"Lão cha, nhìn hắn mặc cẩm bào, tơ lụa, bao giày, cưỡi con ngựa lớn như thế. Phong cách khí chất ta đều thấy trước kia xuất xứ thượng nhân nhà giàu à… gia sản trên thân chắc chắn không ít. "
"Tên khốn kiếp người định làm gì… "
"Cha, người nói cuối năm sắp đến, lại phải đóng ba bận thứ thuế, bọn chó chết kia hiếm bức quá đáng. Thứ đó sao sống nổi, ngươi xem A Tứ cuối làng không nộp đủ bị đánh thừa sống thiếu chết… "
"Cha, người xem đại ca tòng quân năm năm, vẫn biệt vô âm tín không gửi một thư về nhà… Không có tiền đút lót sẽ bị bắt đi lính… Ta không muốn chết ngoài đó… "
"Cha, người thử nghĩ cái gia này tết nhất phải động miếng thịt, người xem tẩu tẩu lam lũ mấy năm chưa mảnh vải mới, người xem tôn tử của người ăn không đủ… "
"Câm miệng, không cần nói nữa… "
"Cha, chỉ cần làm một lần, ta tập hợp thôn dân… "
"Nghịch tử, câm miếng, ngươi cút ra khỏi nhà cho ta." Lão trưởng nếp nhăn trên mặt co rúm, lão tức giận thở hồng hộc nhưng lại không dám lớn tiếng, ngón tay căm tức chỉ thẳng mặt.
"Cha người suy nghĩ đi." Nhi tử bỏ lại câu, hắn bước ra ngoài.
Lão trượng người run run, một lúc sau mới bình khí, hắn số khổ vợ mất đi, sinh sống một đời nghèo hèn. Trưởng tử lớn sớm cưới vợ, tiệc vui chưa hết bị bắt xung quân, nhiều năm không tin báo chắc đã da ngựa bọc thây, để lại bất hạnh cha già quả phụ cô nhi.
Nhị tử may mắn lớn sau nhưng lại loại bất tranh khí, suy nghĩ nông cạn khiến lão không yên lòng.
Tâm bất chính hành sự tất tà.
Một lần hành sự thành, lại có lần hai, lần ba thói quen… nhưng ngươi cũng không thể nào cam đoan đều thuận.
Một lần không thành liên lụy đến tính mạng lẫn cả thân gia.
Lão trượng nghe nhi tử hỏi đến vị công tử bên cạnh biết có điềm không thổ lộ nhiều. Nếu hắn biết chỉ một đêm tá túc vị đại nhân kia tặng cho 3 lượng bạc trắng không biết hành sự điên khùng gì.
Ba lượng đủ cả nhà lão tiêu xài thư thả ba năm.
Có tiền, lão có thể vào trấn, mua cây kẹo đường mà cả năm tôn tử đòi ăn.
Ngẫm cảnh tôn tử vui sướng cầm hồ lô ao ước nhai ngụm lại chạy quay sân, ra đường đùa nghịch, gương mặt già nua sầu khổ nhi tử bỗng trở lên vui vẻ.
Hàn khí ngoài phòng thẩm thấu vào, mang theo cái lạnh thấu xương, bên ngoài cửa phòng chẳng biết lúc nào một mảng trắng tuyết, đây trời lông ngỗng.
Trường Bình tĩnh toạ khí lạnh bất xâm tạo thành quang màng quanh thân, bên trong cơ thể khí huyết trường lòng điều động chạy dọc theo cơ thể, khí huyết ôn nhuận từng huyết nhục cơ thịt, kinh mạch, xương cốt, nội tạng.
Mỗi một thiên, rạng đông thiên địa chuyển giao khiến tinh khí trong trời đất nồng đậm nhất, lúc này tu hành giả nhập định cảm ngộ tu hành làm ít công to.
Hắn bày đặt cố định thời gian thường hành, cảm nhận tự thân luồng sức mạnh mỗi thời điểm lại tăng lên tâm sóng đầy mừng rỡ.
Thiên địa phù cần, nỗ lực được hồi báo.
[Bảng thuộc tính]
[Danh tự: Trường Bình]
[Niên linh: 6/95]
[Ngộ tính: 42]
[Tu vi: Võ đạo(Luyện nhục cảnh: 2390/2500)]
Khí huyết trường lòng theo tâm minh khẽ vận, võ cơ theo toàn thân hiển lộ. Một mảng kim sắc phủ lên da thịt chỉ chừa mỗi đâu.
"Kim thân cảnh sắp đại thành à."
"Luyện huyết cảnh cao thủ thực lực khoảng 4000 cân man lực, võ đạo liền ngộ ra 'Ý', mỗi lần ra tay động thủ đều một loại đại sư võ học, áp đảo hạ cảnh giới võ giả phía dưới."
"Thực lực ta hiện tại tự thân 23900 cân man lực, lĩnh ngộ ra quyền ý cước ý, có phong phạm đại sự, võ kỹ cũng kèm theo một loại 'mang' đoàn."
"Trên lý thuyết ta đã vượt tới phạm trù huyết cảnh, chỉ là vẫn chưa rõ ràng hàng thứ cao thủ loại này động thủ."
"Điển tích cũng chỉ góp một phần, thực tế mới chứng thực… "
Quan lộ đường đất phủ lên lớp tuyết động bùn nhão lầy lội khó giao thông, móng ngựa theo kinh nghiệm được bao vải giúp dễ di chuyển.
Trường Bình hành tẩu tiếp, trong khi từ chối lời mời ở thêm lão trượng.
Ý đồ nhi tử lão không qua được thính lực, một mình tự thân sinh loạn. Hắn cũng biết phân rõ chủ đích đúng sai, không giận cá chém thớt, hành sử với lão vẫn tôn trọng. Hắn cũng không tự thân đi động thủ đáp trả.
Một con kiến hôi chưa cắn, ngươi cũng phải so đo phí công mất sức tận diệt.
Thế thì nhân sinh thật phí một bó thời gian.
Tuyết vũ lạnh băng khiến đại địa như phủ thêm một lớp áo bông, cây cỏ tiêu điều cành lá, chim chóc tẩu thú nơi chốn ngủ đông, nhân thức biết trú vào nhà tránh rét…
Không khí cảnh quan một khoảng tĩnh lặng, hiu quạnh.
Chỉ có gió thi thoảng thổi qua nhưng lại mang theo rít gào càng thêm ảm đạm.
Không để tâm tới có hay không tức cảnh sinh tình, mã lộ lúc này đi xuống địa vực huyện Sơn Đông phía nam dặng núi, qua quản ải phía trước dẫn ra cảnh nội.