Chương 29: Tài hoa cùng rời đi.

Hoạ đạo thuộc tứ nghệ, sở học đại chúng cũng được đem ra luận đàm.

Một bức thủy mặc trưng diện long trọng chính đường để mọi ánh nhìn thưởng lãm.

Thủy hà chảy xuôi thuận theo tầm ví minh đường dẫn mắt người vào bức hoạ, hai bên mộc thụ sâm lâm hoa cỏ trí dựng nền, phía xa đại sơn chập chùng vĩ ngạn xen kẽ. Thiên phong đỉnh cao với tầng mây hiện lên đại bàng sải cánh ngao du thiên không, mục ưng rũ điểm quan sát phía dưới.

Hoạ đạo phổ thông nhập môn nhưng rất cần tiềm chất, đến tinh thông cần tri thức nhiều thứ, nhất tương quan đến không gian hai chiều, ba chiều,... mà cổ đại toán học hình học chưa định hình lớn nên tạo nghệ cấp bậc tinh anh am tường không nhiều.

Người thấy một chút môn đạo chỉ nhìn góc nhỏ bình phẩm tốt, người không hiểu chỉ xem cảnh vật hoạ tiết đẹp mắt tố giỏi, thán kinh.

Trường Bình đứng trên vai người khổng lồ đời trước, âm nhạc cùng mỹ thuật phát triển đỉnh cao, đến lượt hắn thẩm thức cho ra khác biệt đánh giá.

"Bức tranh đường nét chấm phá quy chuẩn, cây cỏ thể hiện nét thanh mảnh, sơn phong thủy hà đường nét mạnh mẽ táo bạo. Mỗi một cảnh vật nhờ nét vẽ hoạ sự thể hiện hảo tinh thần bản chất vật thể. Thủ pháp tinh diệu như thế Hoạ sư trên 'Thư pháp' cũng thuộc hàng nhất đạo."

Hắn bình phẩm tán dương tương đồng hợp ý, người có môn đạo xung quanh gật đầu công nhận, hơi chậm lại bình xét:

"Thủy mặc tranh đặc hữu vốn lượng ước lệ, khó vẽ lại hoàn toàn chân thật, hoạ sự vốn bằng tầm mắt cùng cảm nhận tự thân căn chỉnh vẽ đi.

Hoạ sự đạt cấp tinh thông trong một nét biết vận dụng nhuần nhuyễn quang phổ đen, xám, bạc, trắng, biết không chế toàn phần đỉnh ngọn thân phần bút khiến nét to nhỏ, rậm thưa, chỗ đậm chỗ nhạt, chỗ sáng chỗ tối, chỗ mạnh chỗ nhẹ… gợi lên ý cùng bản nguyên của vật. Tổng bức tranh hiện ra hài hoà âm dương, dùng ảnh tả minh ngộ ý, nội dung sâu lắng ẩn chứa nhân sinh, đạo lý sâu lắng."

Nam tử lục nghề bàng thân, nữ tử chuyên tu tứ nghệ. Mỗi một đạo đều một con đường, nhân sinh cùng tinh lực có hạn hiếm ai có thể học vấn kiêm tu tất cả còn đi sâu.

Dương Tử Loan thân trưởng nữ đại tộc được đặc biệt bồi dưỡng từ nhỏ, nàng hoạ đạo phương diện không kém, dựng thính Đỗ Tùng tri thức uyên thâm mà cơ bản, cơ bản mà tích xúc, ẩn ẩn được lợi không nhỏ.

Nàng thượng vị mi cong hạ xuống, môi son mấp máy:"Đỗ công tử tài học không đơn giản, tiểu nữ tử một buổi nghe vua như tự ngộ mười năm, hoạ đạo khúc mắc lâu ngày nay đạo ý khai thông, xin thiếu hiệp sau tốn công giảng giải cho ta."

Xung quanh người kinh ngạc, không ngờ Dương đại tiểu thư đánh giá cao như thế nhưng cũng không phải không có cơ sở. Một ít người nhập môn đạo học thường thường tư duy đi tìm tinh túy sau vận dụng tự ngộ mà nâng cao tài năng, ở đây không ít người nhãn tình sáng được tốt chăm chú nghe vị thiếu hiệp.

Kiến thức tổng hợp kiếp trước thực chất trải qua tiền nhân mài công tích góp. Cổ đại phong kiến thủy mặc vẫn đơn sơ chưa khai phá, do đó hắn lời bình đáng gia cao cực điểm.

Vạn gia yên vị bên một ghế vẫn vắng, quá buổi diện Vạn Thiên Không đại công tử không đến.

Vạn Thiên Tuyền tài năng hoạ đạo cũng thuộc hàng nhất đẳng, nàng cổ thiên nga ngọc sứ quay sang, mâu hàm thu thủy nhìn chăm chú Trường Bình, môi hồng khẽ động, thanh âm như tuyền suối:"Tùng thiếu hiệp, vậy người nhận xét bức thủy mặc sao à."

Trường Bình tiếp nhận lời tán dương không biến hoá lớn, quay về đề mục:

"Bức thủy mặc này vốn hoạ Hàn Thủy Đàm một góc, ta từng dừng lại thật lâu nhìn ngắm phong cảnh. Hoạ sư đây, ta thấy căn chỉnh sai sót khá lớn, ứng chừng lấy bố cục một phần ba làm ước lệ trong khi thực tả một phần bốn dẫn tới bố cục cảnh vật không tốt, chủ cảnh lẫn phối cảnh mất cân bằng, chiều sâu xa gần bức tranh không rõ.

Cảnh vật hoạ nét miêu tả được khí nhưng không mang hồn, tỉ mỉ nét bút mang quá khuôn sáo. Cả bức hoạ đều cùng một dạng ý chí nó tạo thành giống nhau về mặt bản chất, không có sự khác biệt mà trong hội hoạ sự tương phản cần có để nhấn mạnh.

Đặc biệt cả bức tranh không một điểm nhấn thu hút cái nhìn, khiến nhãn quanh người thưởng chạy loạn trên trang phổ không tìm được điểm tựa để khai phá."

Hội hoạ đặc hữu ánh nhìn "nguyên lý thị giác", một danh tác có hoa mỹ đến đâu đều bỏ qua căn cơ nền móng tạo dựng nên nó cũng chỉ đồ bỏ đi.

Mọi người nghe xong, thần sắc mỗi người khác lạ, có mờ mịt không hiểu, có hiếu kỳ ngữ khác lạ đưa ra, có im lặng suy ngẫm, cũng có cười khẩy khinh thường cho là hoa ngôn xảo ngữ.

Thiên Tuyền mỹ dạng đăm chiêu, ít người biết mặc thủy kìa danh tác từ nàng, lời bình khiến hoạ đạo một phần mây mù trong học vấn nàng có phần xua tan.

"Đỗ Tùng công tử, tiểu nữ tử yêu cầu quá phận, người có thể động thủ hoạ lại một bức thủy mặc được không?"

"Đúng vậy! Chúng ta nghe người nói như thi kinh, cũng muốn chiêm ngưỡng thủ pháp….."

"Đỗ huynh, ngươi xuất thủ chúng ta rửa mắt… "

Tài học đến đâu thực chất quan sát cách tạo nghệ là ra.

Trường Bình bĩnh lặng, hắn cũng không phải tâm lý nhiệt huyết thiếu niên, bị những lời khiêu khích mà xung lộ ngàn dặm.

Hắn tính cách kể cả kiếp trước đều dạng người cố chấp làm đến cùng, nói một sẽ không nói hai xong nói bốn mờ mịt làm cao bộ, nhìn như cao thâm thực chất bụng rỗng.

Hắn cũng không định che dấu, liền động thân kêu nô bộc chuẩn bị những dụng cụ giá tranh, than củi, giấy xuyên… trong những mục quang hiếu kỳ.

Đỗ Tùng thân sam, lưng thẳng ngồi ghế trúc đối diện khổ giấy, tay cầm than củi được đặc chế thành bút chì đời trước.

"Khác lạ, hoạ tranh lại không dùng bút lông, mực nho, nghiên giấy… "

"Hắn dùng thứ kia là thứ gì à… "

"Cái kia thủ tích đánh góc, căn nét…."

"Thủ pháp có phần không giống… "

"Hắn cái kia nét đi lặp nhiều lần… "

Đỗ Tùng một thân tĩnh khí, bút tẩu long xà, hành hoạ nước chảy mây trôi, khắc sau một bức phong cảnh sơn thủy hoàn thành.

"Ta thiên! Thật có thể vẽ ra, lại hoàn toàn giống thực… "

"Xem xem cả hai tranh đều đồng nhưng ta quan thủ pháp căn chỉnh bố cục đẹp mắt… "

"Cái này đường nét không chế đậm nhạt, sáng tối đều tốt hơn… "

"Hoạ vật đều toát lên tinh khí thần như vậy… "

"Nhất là điểm nhấn chính giữa một điểm kia, dưới giang thuỷ sóng giận, bên sâm lâm âm tối, xa đại sơn hùng ngạn, trên thượng thiên, tại dưới đại thế thiên địa kinh khủng kia một lão giả lái đò lại ung dung thu phát tự nhiên thật sự hảo điểm nhấn."

Thiên Tuyền tam tiểu thư Vạn gia, nàng khuôn mặt si ngốc, hàng mắt hạnh lưu chuyển vạn đảo ý tứ.

"Hắn tạo nghệ tinh diệu thủ pháp mang giống thư pháp nhưng lại có phần không giống…"

"Cái cách căn bố cục kia cũng không phải… "

"Không phải trường phái tranh thủy mặc nhưng hắn kết hợp 'Thơ, Thư, Hoạ, Ấn' nhuần nhuyễn đều đặc hữu, chẳng lẽ một lưu phái mới ra…"

"Không! Không! Xem hắn hành lối đều thông thuận cảnh giới đều mức đại sư à…'

"Tiều ngư kia chỉ một đường nhưng tinh khí thần kia… ngụ ý thật sâu xa… "

Trường Bình xem mỗi người cảm lộ kinh thán, khó ngờ, kính ý, thán phục… đủ loại thu vào hết.

Lễ yến cuối thời, một tràng đấu giá lần lượt từng hàng Văn Phong Tứ Bảo lên.

Trường Bình xem mắt cũng không vừa ý tham gia, hắn chú tâm đến tác phẩm tự thân lấy ra đấu giá.

"Bức 'Tiều Ngư Chế Thân' của đại sự Đỗ Tùng, danh tác hiếm có, chư vị thân gia đều thấy cũng không cần nói nhiều."

"Khởi điểm 10 lượng đầu."

Hắn nghiễm danh được nâng hàng đại sư, cũng không hiềm chối bỏ, thân phận bỗng chốc lên cao.

"Cái gì mười lượng…. "

"Hiếm vật như thế, thưởng đều đã mắt, nếu cầm được về lão gia tử nhà ta đều không nhanh thưởng à…."

"Đúng thế, đúng thế, làm gì gia gia ta nghiên cứu hoạ đạo lâu, nếu cầm được không biết ngài mặt đều nhanh nở à, có thể hay không cho ta gia chủ đời trước không nói…. "

"20 lượng…"

"25 lượng…. "

"50 lượng…. "

"100 lượng…. "

"Thiên Tuyền tiểu thư người cũng không cần tranh chấp à…"

"150 lượng … "

"Thiên Tuyền tiểu thư nhất quyết phải có, ta cũng không định làm ngụy quân tử giật đồ yêu thích của người…"

160 lượng giá kết toán, Trường Bình thần sắc khác lạ nhìn sang mỹ nhân đánh mắt tới đầy ý cười.

Hắn không nghĩ một bức kiếm lớn như thế nhưng cũng chẳng ngại thu.

Một phần giá trị được rút thành giải quyết nạn dân còn chín thành thu về, quy củ đều giống nhau.

………………..

"Đỗ huynh đệ, ngươi thật đi, ta vẫn chưa cùng ngươi uống thật hảo, đánh thật đã đây." Hàn Phong cười lớn, hắn giọng có phần tiếc hận nhưng không lâm li.

"Hàn đại huynh, tâm ý của ngươi ta hiểu, chúng ta còn nhiều lần à, đợi ta tu dưỡng tửu lượng cùng quyền thật tốt luận bàn với ngươi, lần sau nhất định một trận thư hùng." Trường Bình nói lời động viên, chưa tận tình làm đạo chủ nhà đã ngờ đánh tiếng muốn đi.

Cùng tiễn biệt kín đáo chỉ ba người, Dung Hoa phu nhân thần tình tốt đẹp nhưng ai không biết nàng lòng không muốn dù biết trước.

Tiểu cô nương bên cạnh, lấy một hơi dũng khí hướng tới:"Đại ca ca, đây là túi 'Bình An' do ta làm, mong người nhận lấy."

Tiểu cô nương cùng hắn một khoả duyên phận nhỏ, đối với hắn chỉ tiện tay nhưng với tiểu cô nương làm một hồi đại ân, nàng thân gia không giá trị chỉ biết gửi gắm tâm ý vào vật kia.

Túi trầm bình an bao đỏ được tiểu cô nương thuê may tỉ mỉ, hoạ tiết hoa đào biểu trí yên bình may mắn, chữ hoàng "Phúc" chính giữa càng thêm phí công, tấm lòng của nàng hắn nhận.

"Huynh đệ để ta tiễn người một đoạn." Hàn Phong đánh ngựa bạch mã lên trước.

Trường Bình cũng không từ chối, hắn hắc mã theo sau.

Lưng đeo Lạc Phá đao, hông dắt Trường Tí cung bọc vải cai trang, đầu mang nón trúc quay lại gật đầu đánh mắt hai người ý chào rời đi.

Dung Hoa phu nhân cùng tiểu cô nương hai tay trước người, làm thế vạn phúc:

"Công tử thượng lộ bình an."