Chương 32: Ai mới là kẻ săn mồi?: Đồ sát.

Trong trận doanh Sài gia, kẻ dẫn đầu tuổi tác vốn cao lịch diệt giang hồ phong phú, ánh mắt hắn cay độc phát giác có điều không ổn. Cảm giác như một đầu tiểu ngư bị động cuốn vào sâu xoáy nước, nhất là khi nhóm người ăn mặc quái dị kia xuất hiện. Mỗi kẻ tản ra khí tức đều mạnh mẽ, trong đó ẩn ẩn ba tên võ phong đều trên cao hơn hắn một bậc.

Hắn thân phận địa vị thuộc hàng cao tầng Sài gia, tu vi càng đến luyện nhục cảnh trung kỳ ngưng luyện bí kỹ. Gia tộc bỏ vốn khiến hắn xuất động nắm cục, có thể thấy sự việc cực kỳ quan trọng.

Nhóm trước hồng y, hai kẻ đứng đầu khí tức thu liễm nhưng thông qua cảm ứng vẫn nhận thức phần nào. Tuy thế hiện tại thế cục khác biệt không có thực lực nắm chắc, lòng đã có ý định rút lui.

"Trường Sinh giáo, bọn chuột nhắt các ngươi không chốn trong bóng tối gặm thừa đồ ăn. Hôm nay gan lớn giám trồi ra ánh sáng chạy loạn a... Không sợ bị đạp chết hay sao?"

"Haha! Bọn chó săn triều đình tây xương, không dối gạt các ngươi chúng ta ngửi thấy mùi thum thủm khai khắm hoạn quan mới tới… "

Hai trận doanh lớn, không lạ nhận ra thân phận lẫn nhau, để hắn càng củng cố thêm ý định.

"Tiểu tử tài hoa kì dị, ở xa một trăm trượng như thế. Ta rất hiếu kỳ bằng thủ đoạn gì phát giác chúng ta?"

Thiên hạ giang hồ không thiếu thủ đoạn kì thuật hiếm thấy, ở phạm vị trăm trượng có thể điều tra chuẩn xác trong khi bọn hắn cố tình che dấu ẩn nấp.

Phải biết kể cả cao thủ luyện huyết dùng hết tâm lực đi cảm ứng cũng khó phát giác.

Tên này chỉ mới hạ võ nhân hàng thật giá thật, nhiều lần tra xét không sai, lại có thuật kỹ như thế, chuyến đi này xác thực không uổng.

"Cừ soái đại nhân quả nhiên mắt sáng hơn đuốc." Kẻ dẫn đầu Trường Sinh giáo nhìn về thương tích thiếu niên giọng mang tán thưởng.

Trường Bình lúc này tự thân đứng thẳng, hắn không để tâm tới tiếng khen mà quan sát trận thế địch nhân xung quanh.

Hai mươi ba tên địch thủ đều một thân võ nhân, trong đó mười hai kẻ yếu nhất đều tu vi luyện lực cảnh hậu kỳ viên mãn. Mười một kẻ còn lại càng thêm đại phát luyện nhục cảnh, sáu tên trong số càng tu vi hư thực luyện nhục trung kỳ ngưng luyện bí kỹ, đặc biệt kẻ đứng đầu Trường Sinh giáo khí tức còn không thua kém Tào lão.

Chiến trận như thế cũng coi trọng hắn quá à!

Hắn bĩnh tình không đáp lời, chuyển sang hỏi một câu không thích hợp cho lắm:"Các vị có thể cho ta chút thời gian?."

Hắn xuất ngôn cầu khẩn nhưng không đợi bọn hắn cho phép, thân thể đã tự điều chỉnh lầm vào một loại cổ thức yên tĩnh kỳ diệu. Hai mắt ngẫm niềm, thính giác nhấc cao, xung quanh bán kính trăm trượng mọi thứ động tĩnh đều được cảm ứng.

Tứ doanh cũng không định ngăn cản, bọn chúng cũng hiếu kì chiêu thức thiếu niên, hai lần phán đúng, liệu có thêm lần ba?

"Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình mồi." Liệu chim sẻ phía sau có phi ưng đang chờ? Liệu sau chim ưng có thợ săn cũng đang giăng bẫy?

Chưa tới hai nhịp thở, Trường Bình mở mắt miệng phát một ngụm trọc khí:"Không có… "

Hắn nói lời để tứ doanh thái độ mờ mịt khác nhau.

Nhưng không đợi bọn chúng đánh tiếng, thiếu niên kia duỗi thân, ngẩng đầu phía trước, đôi mắt chính diện nhìn, giọng nói quái lạ.

"Các vị, tại hạ đã chờ lâu, mọi người ở đây đều có thể đi chết…"

Tiếng nói vừa dứt, thiếu niên vị trí đứng biến mất, người lấy một loại tốc độ như đạn pháo bắn tới.

Chỉ nghe tiếng hô "cẩn thận", thân hình hắn chớp mắt đã hiện bên cạnh một kẻ Tây Xương trận doanh.

"Phốc… " Ánh mắt kinh ngạc, kinh hãi xen lẫn không cam tâm chết bất kì tử, cao thủ luyện nhục cảnh trung kỳ không kịp phản ứng bỏ mạng.

Hắn thân bị một đánh xuyên, cơ thể huyết nhục như xâu mứt quả bị xuyên vào thanh que nhưng que thay bằng quyền phải. Nó kinh khủng cự lực, quyền phong còn lưu lại như vòi rồng cuốn quanh, huyết dịch sốt nhiệt, da thịt thô cứng như kim loại, nào còn một vẻ thương tích phía trước.

"Ngươi là ai?" Một quyền đánh chết một tên thực lực xếp hạng năm ở đây, dù là luyện nhục cảnh viên mãn xuất kì bất ý cũng không làm được.

Cả đám thần tình bắt đầu bất loạn, đều cùng cho ý nghĩ chỉ có cao thủ luyện huyết cảnh mới có năng lực.

"Phốc… "

Bọn chúng trong một hơi không bình tâm phản ứng, thiếu niên lang kia đã tiện cước phế đi thêm kẻ bên cạnh dẫn đầu hình ti.

"A……a……a……a….. "Tiếng hét thảm của hắn để xung quanh có mặt ở đây, một khắc nhận ra quỹ tích thiếu niên kia, vừa nãy vẫn được coi làm con mồi.

"Nhanh…… nhanh…. nhanh…. " Thân pháp thiếu niên như u linh oan hồn ma mị trong đêm tối vờn bắt kẻ xấu số.

"Trốn, toàn lực rời khỏi đây." Cùng một ý niệm, bọn chúng đã theo hướng bắt đầu lui thân.

"A…… a….. a….. a…." Những tên quái vật kia ý niệm thật đáng sợ, hắn không cố giết mà trước tiên phế bỏ.

Coi hắn động tác đường đi nước bước như đã quá quen loại quần chiến này.

"Các người chia ra chạy, ta đánh yểu hộ, nếu không tất cả phải nằm lại."

"Mang tin về gia tộc, chúng ta… đắp tội một tôn không nổi."

Dẫn đầu Sài gia hạ quyết tâm hướng trước tranh thủ thời gian, chỉ là không qua hai hơi hoa mắt, hắn bị một chiêu phế đi.

Trận thế Trường Sinh giáo những con kiến kia to hơn một chút, Trường Bình dành lực chú ý nhiều thêm.

"Đi mau…" Tên cầm đầu võ cơ vận chuyển bí kỹ, thân thể chiều dài phát nhô lên một thước bề ngang vòng ra một tấc, cơ thịt kim thiếc phá toái áo bào để lộ ra những múi cơ đầy sức nặng, khí phách võ phu cùng huyết dịch xao động, một khoảng băng tuyết lạnh giá bỗng tăng nhiệt áp hoá thành vũng nước.

Thiếc thân phủ toàn bộ cơ thể, hình thành hoàn chỉnh một luồng phòng ngự tuyệt đối, khiến đao thương kiếm kích bình thường sát lục không thương tổn đến một sợi lông.

Hạ võ nhân dưới cảnh không ngưng ra bí kỹ đều dồn toàn lực nhất kích cũng khó phá vỡ, cảm giác bất lực nghiền ép, dùng sức bú sữa không đánh động xê dịch nổi thân, trong khi địch nhân chỉ tiện tay một quyền, ngươi như một con gà bị bóp chết.

Ấy thế luyện thành phòng thủ tuyệt đối, da thịt so sánh với kim loại, giờ đây lại mỏng mảnh như giấy bị một quyền mang quang đoàn huyết sắc phá hủy.

"Khục…. Khục…. " Luyện lực cảnh viên mãn tiện tay ném sang bên

Nhìn xem có mấy con mồi chạy trốn một đoạn, Trường Tí cung trên tay kéo căng ba mũi tên phát đi, mang theo bách phế xuyên tâm.

"A…. a….. a…. a … "

Tam tiễn tam nhân ngã xuống, Trường Bình khoé miệng câu lên, tiếng nói không lớn lại rủ rỉ mỗi bên tai con mồi như ác quỷ câu hồn.

"Không ai có thể trốn thoát được à."

Ngay từ khi móng ngựa đặt lên quan ải, hắn đã phát giác không ổn, võ đạo tu vi cao thẩm để hệ giác quan của hắn nhạy bén hơn xa thường nhân.

Phát hiện có phần không đúng, một nhóm mai phục chặn đứng, hắn cũng không có phần kinh ngạc khi huyện thành nhiễm phải nhân quả.

Trường Bình thái độ ung dung như thường vào tròng, thực lực trận doanh đối phương không lớn đủ tự tin cầm cục.

Nhưng khi càng vào thêm, hắn ngạc nhiên tình thế kì quái, một nhóm, hai nhóm, ba nhóm… nhân thủ quá nhiều lại thêm sắc phục trận vị khác nhau khiến hắn còn tưởng một hồi võ lâm thịnh sự diễn ra, chẳng qua do hắn đi lạc mà vào.

Không biết phía sau màn còn bao nhiêu địch nhân lâm bàn, hắn suy tính bày bố thế cục.

Mỗi trận doanh khác biệt, mục đích mang theo khác nhau nhưng mục tiêu đều chỉ có một.

"Là hắn." Con mồi có đạo của con mồi, cứ treo một bên rình nhử, đợi những con rùa già ẩn sâu dưới đáy nước ngoi lên, hiện ra chân thân tranh đoạt, một lưới túm gọn.

……………………

Thôn biệt lập trong núi vốn yên bình thì này khói lửa hoang tàn, nhà cửa đổ nát, đường đất cày xới, lưu lại xác thây đổ nằm, huyết dịch chảy xuống ứ đọng thành dòng huyết tuyền.

Một mảnh nhân khí không còn thay vào âm u tử khí, tĩnh lặng chết chóc.

Khi may còn một tiếng động đập cánh, kêu rên những những con quạ, kền kền tranh nhau xác thối, trong màn yên tĩnh.

Lão hoè cổ thụ đầu thôn, cành lá tiêu điều, thân mộc hủ bại sinh cơ của cái niên cuối đời.

Dưới chân nó, chẳng biết khi một màn kinh hãi rùng rợn, để kẻ thấy đều hút một hơi khí lạnh.

"Tháp đầu lâu."

Nhiều lắm, nhiều lắm, đầu người xếp chồng, phụ nhân lẫn tiểu nhi, lão đầu, tráng nam... Mới hôm qua thôi vẫn huyên náo vui vẻ… chửi bới điêu ngoa nam tử nhà mình không có tiền đồ… quất đánh nhi tử tuổi nhỏ đã học thói hư tật xấu… mắng xối lão đầu hàng xóm, già mà không nên nết ăn trộm đồ lót của bà… giờ đây chỉ còn lại những đôi mắt sợ hãi cùng vẻ mặt oán nghiệt.

Nhất phía đỉnh tháp bốn khoả đầu máu, khi chết chịu phải cực hình tra tấn, con ngươi bị móc ra trải dài hàng huyết lệ, hai tai bị cắt đóng màng, miệng thấm đẫm huyết tủy lưỡi bị cách thô bạo rút ra, ác oán hơn hết đỉnh đầu bị sinh sinh đóng đinh tới chết. Cực hình thô bạo tàn nhẫn như thế còn hơn lăng trì xử tử, ngũ mã phanh thây…

Nếu Trường Bình ở đây có thể nhận biết thân phận của chúng.

"Cả nhà lão trưởng thôn."